Hoàn [Dụ Hoàng] Thời đại PR mềm

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, ngọt
CP: Dụ Hoàng
Edit: Katakara
Tình trạng: Hoàn

"Chào mọi người, bạn hiện đang xem kỳ bốn của chương trình 'Nguyên lý xã hội học của triết học phi tự nhiên'." Hoàng Thiếu Thiên nhìn máy quay phim nói, "Hoàng Thiếu Thiên tôi là MC kỳ này. Cộng tác của tôi là bạn Dụ Văn Châu, đại thần khoa Cơ khí. Đại thần lại đây, chào hỏi các bạn đang ngồi trước màn hình nào."

Dụ Văn Châu nâng camera, duỗi ra một tay lắc lắc trước ống kính.

Mặc dù phần quay này còn cần biên tập cắt ghép mới có thể đăng lên, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh đoạn quay này sẽ bị các loại bình luận kiểu "Tay đại thần liếm liếm liếm" "Ngay cả tay đại thần cũng có khí chất bác học như thế" "Dụ tổng tài thiên thu vạn đại nhất thống cả trường" "Screenshot làm hình nền phù hộ không rớt môn" lắp đầy màn hình. Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, tiếp tục nói: "Chủ đề của kỳ này chính là 'Mùa xuân náo nhiệt - Hiện tượng PR mềm trên các phương tiện truyền thông xã hội', chương trình được tài trợ phát sóng bởi CLB Chơi Diễn của đại học Vinh Quang."

Dụ Văn Châu ra hiệu ngừng, tắt camera, Hoàng Thiếu Thiên lập tức tháo nón lưỡi trai xuống quạt quạt. Vì nơi này có địa hình trũng, mỗi người bọn họ phải đứng trên một tảng đá lớn cạnh bờ sông thì khi quay mới bắt được cảnh sắc sơn thanh thủy tú ở nơi này. Tảng đá Dụ Văn Châu đứng không quá ổn định, lúc anh quay xong đoạn này và chuẩn bị lên bờ, không biết bị vấp thứ gì, cả người đều lung lay.

"Ai, anh không sao chứ?" Hoàng Thiếu Thiên vọt tới, đúng lúc kéo lại, hai người suýt nữa là rơi xuống sông, "Chúng ta rơi xuống cũng không sao, cái camera này mà rớt xuống nước là coi như chuyến này công cốc rồi!"

"Không sao, chính là vấp thứ gì." Dụ Văn Châu giao camera cho đối phương cầm, ngồi xổm xuống kiểm tra tảng đá, "Hồi nãy hình như tôi thấy có thứ gì phát sáng."

"Phát sáng?" Hoàng Thiếu Thiên hiếu kỳ, "Chúng ta quả thật là tới đây quay tiết mục thần quái, nhưng nếu đụng chuyện thần quái thật, vậy cũng quá đáng sợ đi..."

Dụ Văn Châu ngó trái ngó phải, cuối cùng lấy ra một túi nylon từ trong ba lô đeo lên tay, mò mẫm phía dưới tảng đá mấy lần, lôi ra một thứ đen thui to bằng trái bưởi.

"Tìm được rồi." Anh nói, "Hình như là cái này."

Hoàng Thiếu Thiên thấy vậy, vừa nói thầm "Đây không phải chỉ là một tảng đá hình tròn sao" vừa lấy ra mấy tờ giấy, hết sức ăn ý mà cùng Dụ Văn Châu lau đi nước bùn dính từ dưới sông. Theo động tác của bọn họ, từng ánh vàng óng ánh dần lộ ra sau lớp che đậy.

Cuối cùng, Dụ Văn Châu đem xuống sông rửa mấy cái, rồi giơ lên cái thứ có nhiều vết loang lổ.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn kỹ một lúc lâu, buồn bực nói: "Đây không phải là lục lạc sao?"

Hai người đều là sinh viên khoa Cơ khí đại học Vinh Quang, vì sao cuối tuần sẽ chạy đến khe núi phụ cận thì phải nhắc tới câu lạc bộ của bọn họ.

Câu lạc bộ bọn họ tham gia là CLB Chơi Diễn, tên đầy đủ là "CLB Chơi game và Diễn kịch", đúng như tên gọi, ngoại trừ chơi bời thì chẳng làm gì nghiêm chỉnh. Câu lạc bộ này do không làm ăn nghiêm túc, có lần suýt bị giải tán, may mà các thành viên cùng nhau mày mò, đưa ra ý tưởng cùi bắp, mọi người đồng lòng, đầu tiên là thành công tiếp nhận tiết mục truyền hình trực tiếp trong kỳ nghỉ, rồi đoạt giải Nhất trong Ngày hội Văn hóa nhờ một vở kịch hài ngược huyền huyễn cổ tích sử thi rung động tâm can, cuối cùng là lấy được dự toán tài chính cho năm học sau.

Thành viên câu lạc bộ từ đó có ý tưởng, không ngừng cố gắng, lại cho ra đời một kế hoạch về một chương trình nhiều tập online, mở ra triều đại nâng cao danh tiếng câu lạc bộ, xin được càng nhiều dự toán, giúp nâng cấp máy tính thiết bị trong phòng sinh hoạt. Điều này khiến tất cả mọi người trở nên tích cực hẳn lên, theo lời hội phó CLB Phương Duệ là: "Sau khi có thiết bị mới, chúng ta sẽ có mạng internet càng mạnh! Sẽ không còn bị lag, sẽ không bị rớt mạng khi đang đánh phó bản! Mồ hôi hôm nay là gặt hái ngày mai, để làm một đám mỹ nam tử yên tĩnh chơi game, tiến lên!"

Mọi người được cổ vũ đến hưng phấn, chỉ có sinh viên mới Cao Anh Kiệt yếu ớt hỏi một câu, cái logic này có phải khá giống với kiểu chăn trâu để kiếm tiền, kiếm tiền để cưới vợ, cưới vợ để sinh con, sinh con để chăn trâu à. Nhưng nghi vấn này rất nhanh liền bị sự nhiệt tình của quần chúng bao phủ.

Chủ đề của chương trình là sự kết hợp giữa việc điều tra các sự kiện thần bí trong thành phố và tình trạng mạng xã hội, vừa giúp bài trừ mê tín dị đoan, vừa thể hiện ra hiện trạng mạng xã hội. Thật ra, hai chủ đề này rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, chủ ý ngu ngốc này không biết là ai đưa ra, nhưng khi áp dụng thử lại nhận được lời khen ngợi vượt dự đoán.

"Bọn họ thật ra là đến xem nhóm học bá làm nũng." Sở Vân Tú sơn móng tay, bình luận.

Tạm thời không nhắc đến khẩu vị của người xem, chương trình "Nguyên lý xã hội học của triết học phi tự nhiên" vẫn được ra mắt. Sau kỳ một "Vũ trụ sau bức màn - Chứng cứ khoa học về chiêm tinh học", kỳ hai "Lược sử của Tohsaka* - Nguồn gốc của các flag trong đời sống", và kỳ ba "Thượng Đế không chơi mạt chược - Cách ứng xử trong nhóm bạn bè Wechat", kỳ này tới lượt Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu ghi hình và chủ trì. Bọn họ lựa một khe núi gần trường, nghe nói dòng sông này đôi khi sẽ xuất hiện từng mảng điểm sáng lơ lửng trong đêm, tin đồn nghe rất thật nhưng chưa có ai thật sự ghi hình làm bằng chứng. Nói chung rất hợp với chủ đề chương trình của bọn họ.

* Tohsaka: Một nhân vật trong Fate/Zero, xuất hiện trong câu nói nổi tiếng "Tất cả là lỗi của Tohsaka" của Kariya Matou.

Mặc dù phong cách của MC lần này tương đối buông thả, biên tập viên hậu kỳ phỏng chừng phải nhận lấy khảo nghiệm nặng nề, nhưng diễn đàn trường rất mong đợi tiết mục lần này của tổ hợp học bá khoa Cơ khí. Thậm chí còn có người nhắn: "Đừng cắt mất lời thoại của MC nha, hoặc quỳ cầu up thêm một bản không biên tập! Để tôi nghe Hoàng Thiếu lải nhải 10 tiếng cũng được!"

"Có phải Dụ đại thần phụ trách ghi hình?" Cũng có người hô, "Ít nhất lộ mặt một lần nha! Hoặc lộ cái tay cũng được---"

Đối mặt với sự nhiệt tình của người xem, người phụ trách quản lý tài khoản Tô Mộc Tranh đưa lời nhắn cho Diệp Tu coi. Diệp Tu suy ngẫm một chút, nói rất lý trí: "Em trước hết block mấy tài khoản bình luận CP khắp màn hình đi."

"Các bạn xem, người quay phim vừa mới nhặt được vật phẩm nhiệm vụ đầu tiên trong chuyến này." Hoàng Thiếu Thiên giơ cái lục lạc trong túi nhựa lên trước ống kính, "Mặc dù không biết nó cụ thể có công dụng gì, nhưng nhìn rất thần kỳ. Ngoài ra, xin chú ý cái túi nhựa này. Nó không phải là cái túi nhựa bình thường, mà là một dũng sĩ kiên cường, một công nhân cần lao, một nhân viên gương mẫu yên lặng kính dâng, nền móng cho các tòa nhà chọc trời! Theo khảo sát thống kê, cứ mỗi năm người trong sân trường thì có một người cầm túi nhựa hiệu Poisson này, tỉ lệ phổ biến có thể so với 'Sách Đỏ TOEFL' và 'Muốn Chết 3000 Ngày'*, quầy thịt nướng và bánh bao thịt ở cổng sau của trường cũng xài loại túi này. An toàn bảo vệ môi trường lại có thể phân giải, thành túi dày kiên cố không sợ lủng, hàng đẹp giá rẻ, người đã dùng đều khen tốt!"

* "Sách Đỏ TOEFL" và "Muốn Chết 3000 Ngày" là hai cuốn sách luyện thi nổi tiếng. Cuối đầu luyện TOEFL, cuốn hai luyện GRE.

Dụ Văn Châu rút từ trong túi ra một tờ giấy tràn đầy chữ lớn, dựng đứng sau camera. Hoàng Thiếu Thiên nhìn lướt qua đề cương, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Đoạn PR mềm vừa rồi áp dụng chiêu thường gặp: lừa đảo trong thống kê. Chúng ta hãy cùng phân tích một chút chỗ không hợp lý trong đoạn số liệu vừa rồi..."

Hai người bọn họ đi dọc theo bờ sông ngược về hướng thượng lưu. Để gia tăng xác suất trông thấy sự kiện thần quái vào ban đêm, bọn họ lựa chọn ghi hình từ lúc chạng vạng tối, ban ngày hầu như đều dùng để điều tra chung quanh. Bọn hắn phát hiện gần đó không có cảnh gì đáng nhắc tới, hai bên dòng sông nhỏ đều là đá và bùn, thực vật không nhiều, xa một chút là triền núi, phải chạy xe ít nhất 20 phút mới có thể nhìn thấy nhà dân gần nhất. Bởi sự kiện thần quái xuất hiện khá ngẫu nhiên, bọn họ còn đem theo lều vải, đã chuẩn bị sẵn sàng để cắm trại hai đêm ở đây.

"Đây chính là nơi đầu tiên được phát hiện có sự kiện thần quái." Hoàng Thiếu Thiên dừng chân bên bờ suối, nơi đó cắm một ống nhựa plastic, đó là do bọn họ đánh dấu khi đi tiền trạm. "Sự kiện thần quái ở bờ sông lần đầu tiên được nhắc tới ở diễn đàn, người chứng kiến trực tiếp lần lượt có ba người, đồng thời có mấy tấm hình không rõ lắm làm bằng chứng. Chỉ dựa vào bằng chứng này, chúng tôi có lý do nghi ngờ đây chỉ là một tin đồn không có thật. Nhưng trải qua sự kiểm tra của các đàn anh khoa Máy tính, các ảnh chụp mặc dù bị mờ nhưng không phải là giả, có khả năng bị mờ do các nguyên nhân khác. Dựa theo các cuộc phỏng vấn trực tiếp với những người trong cuộc, bọn tôi tra xét ra địa điểm đầu tiên diễn ra sự kiện, cũng chính là nơi bị ống nhựa này đánh dấu. Mời nhìn xem---"

Dụ Văn Châu dời camera về hướng nơi đó.

"--- chính là nơi này. Từ nơi này có thể nhìn thấy gần hết dòng sông trước khi uốn khúc, cũng có thể nhìn thấy một phần dốc núi." Hoàng Thiếu Thiên đi đến cạnh cái ống, "Mời nhìn cái ống nhựa plastic chúng tôi dùng để đánh dấu này. Đi tiền trạm ngoài trời, may mà chúng tôi có nó. Đi đến nơi ít người, dù tiền trạm hay làm gì, an toàn cảnh giác là không thể thiếu. Đầu tiên, chúng ta hẳn phải (lược bớt 500 chữ), sau đó (lược bớt 500 chữ), lại phải đánh dấu dọc đường để đề phòng lạc mất phương hướng. Như ống nhựa plastic nhiều chức năng hiệu Riemann này, giá cả phải chăng, vật liệu rắn chắc, không dễ bị các yếu tố tự nhiên hay con người phá hư, các màu sắc khác nhau còn thể dùng để phân biệt cho các công dụng khác nhau. Quả thật là dụng cụ thiết yếu tốt nhất dành cho ở nhà, du lịch, hay gây án. Cái ống tốt, tôi ủng hộ nhãn hiệu Riemann!"

Dụ Văn Châu nhìn tóm tắt các điểm chính từ mặt sau trang giấy mỏng, đổi tờ tiếp theo.

Hoàng Thiếu Thiên nói tiếp: "Đây là ví dụ cho một PR mềm vô cùng phổ biến khác trên các mạng xã hội, thông qua phổ cập hoặc vờ phổ cập các kiến thức trong sinh hoạt hằng ngày, xen vào nội dung quảng cáo, tạo ấn tượng đáng tin cho người xem..."

Chờ hắn nói xong đoạn này, Dụ Văn Châu mới nói: "Thiếu Thiên."

"Sao?" Hoàng Thiếu Thiên giật giật lỗ tai, quay đầu lại.

"Chúng ta hình như thật sự gặp phải sự kiện thần quái." Dụ Văn Châu nói.

Anh chỉ vào mảnh đất dưới chân hai người. Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nghiên cứu, phát hiện một rừng kiến đang trùng trùng điệp điệp bò ra từ dưới đất, nếu chỉ là kiến thì không nói, cạnh đó còn có các chủng loại khác, còn có không ít côn trùng bình thường rất ít xuất hiện cùng chỗ với nhau, cũng đi theo dòng lũ hướng về phía hạ lưu sông.

"Đây là tình huống gì?" Da đầu Hoàng Thiếu Thiên tê dại.

"Tôi cũng không rõ, tóm lại không phải là hiện tượng bình thường." Dụ Văn Châu quay camera chỉa xuống đất, "Không sao, cậu nói tiếp đi."

Mặc dù gặp tình huống bất ngờ, Hoàng Thiếu Thiên vẫn có không ít lời thoại có thể nói, vậy nên hắn nói tiếp: "Xem ra hôm nay chúng ta vô cùng may mắn, có thể nhìn thấy tận mắt cảnh đàn kiến dọn tổ hoành tráng, chúc bọn chúng dời tổ thuận lợi! Nhưng đây là ngoài trời, nếu các bạn gặp đàn côn trùng thế này trong nhà hay trong ký túc xá, nên dùng thuốc diệt côn trùng để tự bảo vệ mình. Hiện tại, các loại thuốc diệt côn trùng trên thị trường có rất nhiều mẫu mã, tác dụng cũng không giống nhau. Các loại phổ biến gồm nhãn hiệu Newton, nhãn hiệu Leibniz, và nhãn hiệu Fermat. Nhưng các chuyên gia cho rằng loại thuốc có thành phần ôn hòa sẽ có ít tác dụng phụ trên cơ thể người, vậy nên đặc biệt đề cử nhãn hiệu Descartes, sạch sẽ, an toàn, hiệu quả cao lại đáng tin, có thể diệt trừ tận gốc..."

Hắn đột nhiên cảm nhận được một giọt nước rơi trên mu bàn tay. Trời không biết từ lúc nào đã giăng đầy mây đen. Bởi lúc chạng vạng thì trời vốn đã u ám, nên hai người trong lúc nhất thời cũng không nhận ra. Trong nháy mắt, hạt mưa liền rơi lộp bộp, Dụ Văn Châu nhanh chóng nhét camera vào túi, Hoàng Thiếu Thiên lấy ra một cái áo mưa nylon che lên đầu bọn họ. Hai người chạy từng bước về phía vách núi gần nhất.

Bọn họ đậu xe quá xa, trong khoảng thời gian ngắn là chạy không đến, đành phải trốn dưới sườn núi. Nơi đó có một hang động, trên vách đá lưa thưa vài sợi dây leo, nhưng cửa hang lại thông thoáng, chỉ cần nhìn sơ là thấy bên trong, khiến người cảm thấy khá yên tâm. Sau khi bọn họ chạy vào, Hoàng Thiếu Thiên vuốt mái tóc ẩm ướt, hướng về phía Dụ Văn Châu vừa mở camera và đèn khẩn cấp, nói: "Khi mưa to gió lớn, có cây dù che mưa cũng như không, cho nên các bạn nào đi du lịch nhớ đem theo một cái áo mưa đa chức năng hiệu Bernoulli để phòng hờ!"

Dụ Văn Châu gắn xong camera, nhận lấy áo mưa từ tay đối phương: "...Cậu cũng thật liều mạng."

"Không đâu không có, ở khắp mọi nơi." Hoàng Thiếu Thiên cười xán lạn, "Đây là tinh thần chúng ta muốn tuyên truyền về PR mềm."

Nói tới nói lui, nhìn màn mưa trắng xóa ngoài sơn động, hai người cảm thấy có chút bất lực. Lúc này bọn họ cách dòng sông càng xa, cũng không biết lúc nào mới hết mưa, lỡ như ban đêm thật sự có chuyện thần quái, bọn họ cũng không thấy được.

"Đúng rồi, cái lục lạc kia đâu?" Hoàng Thiếu Thiên nhớ tới vật phẩm nhiệm vụ bọn họ nhặt được trước đó.

Dụ Văn Châu lấy ra món đồ được bọc trong túi nylon từ ba lô, trải tờ báo dưới đất rồi để cái lục lạc lên. Kích cỡ món này không nhỏ, bên trong là rỗng, mặc dù tương tự lục lạc, lại gõ không thành tiếng. Từ kỹ thuật cho tới chế tác, không khó nhận ra đây là tác phẩm của kỹ thuật hiện đại, nói đồ cổ giả là còn lịch sự, đây chính là kiểu mấy món quà lưu niệm bán ngoài chợ trời.

"Hãy nhìn xem, thứ này là ví dụ điển hình cho việc không được ném đồ lung tung." Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa lớp ngoài vàng óng ánh, "Lỡ có ai không biết, nhặt về còn tưởng là đào được từ dưới đất, vậy là lãng phí cảm xúc người ta rồi đúng không? Mọi người nhìn này, thứ này có bề ngoài ánh kim lóng lánh, lại không phải hoàn toàn là nước sơn, nó cũng không phải làm từ nhựa tổng hợp, ít nhất có chút kim loại bên trong, cầm trong tay cũng khá nặng. Bởi vì đã nằm ở bờ sông khá lâu, bề mặt đã có vết rỉ, lúc này cần có người bạn đồng hành của các bà nội trợ đảm đang, thuốc loại bỏ vết rỉ sét Euclid... ra... tay..."

Dụ Văn Châu còn chưa hiểu vì sao hắn cà lăm, chợt nghe hắn nói: "Nhanh! Hướng ống kính ra sau!"

Anh không hiểu rõ, nhưng vẫn giơ lên camera, xoay về hướng cửa hang.

Ánh vào ống kính là một dòng suối ánh sáng lấp lánh. Dụ Văn Châu sửng sốt mấy giây, mới dời mắt khỏi camera mà nhìn thẳng cảnh tượng bên ngoài. Chỉ thấy trong màn mưa trắng xóa, ở nơi xa có từng điểm sáng long lanh bay múa trên không, tụ tập cùng một chỗ, đầu đuôi nối liền, còn bắt mắt hơn đèn neon gấp ba lần.

"Sao bảo điểm sáng trôi theo dòng sông?" Hoàng Thiếu Thiên bị kịch bản quái lạ làm cho giật mình, "Vì sao bay lên trời, tui không nhìn lầm đi?"

"Hơn nữa, "Dụ Văn Châu cân nhắc một chút, "tôi cảm thấy chúng đang bay về phía chúng ta."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

"Các bạn, người dẫn chương trình tôi đây đã không theo kịp tình huống trước mắt!" Hoàng Thiếu Thiên còn tận chức tận trách mà nói, "Những điểm sáng này không biết vì sao mà lại lao nhanh về phía bọn tôi như Rider* đứt cương, may mắn là đại thần quay phim đã mở ra vùng A. T.**, ngăn lại các thứ không rõ này ngoài sơn động. Vùng A. T. có ưu thế độc đáo so với các loại vùng lực khác, không chỉ có thể phòng ngự sinh vật, còn có thể phòng ngự các thứ không phải sinh vật, đối với các tuyển thủ phòng ngự là một lựa chọn đắc tiền hiếm có. Bởi vậy, ở đây tôi xin trịnh trọng đề cử với mọi người--- xin hãy cùng hô với tôi, 'Thêm máu cho ta, ta có lá chắn!'***"

* Rider: Kỵ sĩ trong hệ liệt Fate.

** Vùng A. T.: A. T. Field (Abosolute Terror Field/ vùng khủng bố tuyệt đối) là vùng có rào cản lực gần như không thể xuyên thủng mà các Angels và Evangelions có thể tạo ra trong bộ anime Evangelions.

*** Thêm máu cho ta, ta có lá chắn: Đây là một câu nói nổi tiếng ở Trung Quốc, có nguồn gốc từ một video game World of Warcraft năm 2009.

Dụ Văn Châu: "..."

"Đây là ví dụ thực tế của việc quảng cáo giả dối, bởi vì Dụ Văn Châu không có vùng A. T." Hoàng Thiếu Thiên nói. Sau đó, hắn nghiêng đầu sang một bên, xác nhận lại: "Anh không có đúng không?"

"Không, tôi có." Dụ Văn Châu bình tĩnh đáp.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

"Giờ chúng ta đang phải đối mặt với một vấn đề khác." Dụ Văn Châu chỉ hướng cửa động, "Nếu tôi và cậu đều không có vùng lực hoặc kết giới, nơi đó cũng không có rèm cửa hay màn nhựa, vậy tại sao những điểm sáng kia lại bị ngăn ở bên ngoài?"

Hoàng Thiếu Thiên nhích lại gần cửa sơn động để quan sát, nhặt lên một cành cây giơ ra ngoài. Các điểm sáng đột ngột nhào tới, hắn buông tay ra, nhánh cây kia lập tức biến thành vụn phấn giữa không trung.

"Mấy điểm sáng này sao hung hăng vậy?" Hắn há hốc mồm.

Điện thoại di động trong túi Dụ Văn Châu rung lên. Anh nhận cuộc gọi: "Anh Diệp?"

"Tôi thấy chỗ các cậu đang mưa to." Người phía bên kia điện thoại đi thẳng vào chủ đề, "Các cậu không sao chứ?"

"Không sao." Dụ Văn Châu vẫy tay với Hoàng Thiếu Thiên, "Ghi hình rất thuận lợi."

"Lúc này đừng lo việc ghi hình." Diệp Tu nói, "Tôi mới tra được mấy thứ, sự kiện thần quái của các cậu dường như rất đáng tin. Các cậu nhớ cẩn thận."

"Là sao?" Dụ Văn Châu đổi tay cầm điện thoại.

"Trước đó, khi chúng ta điều tra, không phải nói có một đoạn thời gian dân cư địa phương sẽ thả đèn trên sông à." Bên kia truyền đến thanh âm bàn phím, "Rất nhiều địa phương đều có tập tục tương tự, chúng ta cũng nghĩ là có liên quan đến sự kiện thần quái này."

"Không sai." Dụ Văn Châu trước khi đi cũng đã điều tra, tin tức anh tìm được cũng tương tự vậy.

"Nhưng lúc sau lại phát hiện, tập tục này có nguồn gốc từ rất lâu rồi, khi đó dân cư địa phương sẽ tổ chức buổi lễ có liên quan đến đom đóm. Ghi chép không rõ ràng lắm, tóm lại là giơ lục lạc nhảy múa các thứ." Diệp Tu nói, "Thả đèn trên sông là sau này mới có, mà cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn là ngừng. Mấy tuần trước khi sự kiện thần quái xuất hiện lần đầu trên diễn đàn, có một nhóm cosplay muốn tới quay cảnh có liên quan đến tập tục này, bèn ở chỗ này dựng lại buỗi lễ---- Tôi tra được tác phẩm của bọn họ, đầy đủ các thể loại đạo cụ, trang phục thiết kế khá chi tiết, nói chung là nhìn rất đáng tin."

Dụ Văn Châu mở loa ngoài, Hoàng Thiếu Thiên cũng đi tới nghe. Hắn nghe vậy không khỏi cúi đầu nhìn lục lạc ánh kim đang nằm dưới đất: "Thứ này chắc không phải do bọn họ bỏ quên chứ?"

Diệp Tu nghe được câu nói này: "Thứ nào?"

"Chúng tôi nhặt được một cái lục lạc nhỏ màu vàng." Dụ Văn Châu miêu tả tình hình hiện tại, "Hiện giờ xem ra, những cosplayer kia phục dựng quá chính xác..."

Lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng xào xạc, sau đó không còn âm thanh nào nữa. Dụ Văn Châu mới đầu tưởng tín hiệu không tốt, nhìn kỹ thì thấy màn hình đã tối đen. Hoàng Thiếu Thiên lập tức kiểm tra camera, phát hiện nó cũng đã tắt máy, y như lúc hết pin.

Đèn khẩn cấp của bọn họ lấp lóe, rồi cũng tắt.

"Chuyện gì đây?" Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc, để đèn xuống đất, "Quả thật là nhà dột còn gặp mưa."

Khi cúi đầu xuống, hắn phát hiện lục lạc tỏa ra chút ánh sáng, y như các điểm sáng đang không ngừng tìm cách bay vào sơn động.

"Chúng ta suy nghĩ lại xem." Dụ Văn Châu nói, "Nơi này từng dùng lục lạc tổ chức lễ đom đóm, dạo trước có người phục dựng lại buổi lễ này, sau đó rất nhanh liền có sự kiện điểm sáng trôi nổi trên sông."

"Đây mà là phục dựng gì, rõ ràng là thực hiện buổi lễ y chang nha?" Hoàng Thiếu Thiên vì rét lạnh mà xoa xoa tay, "Kết quả là gọi đom đóm tới thật?"

"Gọi tới sợ không phải là đom đóm thật." Dụ Văn Châu kéo tay hắn qua, ủ ấm trong lòng bàn tay anh, "Cậu nhìn trời mưa lớn như thế, đom đóm sẽ không phát sáng khi mưa."

"Cho nên đám người kia đánh rơi lục lạc phục chế xuống sông, điểm sáng mới bay xuống sông. Kỳ thật bọn chúng phải bay lên giống như bây giờ?" Hoàng Thiếu Thiên lạnh cả sống lưng, "Những điểm sáng kia sẽ không phải là quỷ hồn của đom đóm đi?"

"Rất có thể." Dụ Văn Châu lý trí mà gật đầu, "Nhưng cậu tỉnh lại đi, chúng ta là thanh niên thời đại mới, chỉ nói chuyện khoa học, không nói chuyện mê tín."

"Móa nó, này có chút đáng sợ nha!" Hoàng Thiếu Thiên kéo chặt cổ áo, "Đèn khẩn cấp cũng thật không đáng tin, chúng ta nên tin tưởng khoa học, tôi thấy nhãn hiệu Lagrangian cũng không tệ, các siêu thị lớn đều có bán------ A quên đi, tui quen miệng."

Dụ Văn Châu thả tay hắn ra, xoay người nhặt lên lục lạc: "Hay là chúng ta thử ném nó ra ngoài?"

"Giao cho tui đi!" Hoàng Thiếu Thiên khẳng khái nhận trách nhiệm. Hắn vừa khởi động cánh tay vừa nói: "BÌnh thường vận động nhiều thì thời khắc mấu chốt mới có thể phát huy năng lượng thừa, tôi cảm thấy bao đầu gối hiệu Lavoisier..."

Dụ Văn Châu nói: "Khi ném đừng dùng sức quá."

"... có thể bảo hộ khớp gối rất tốt!" Hoàng Thiếu Thiên ném lục lạc ra ngoài.

Bay đến cửa động, lục lạc bị một bức tường vô hình ngăn lại, văng ngược vào trong, rơi xuống đất lăn thật xa.

Hai thanh niên thời đại mới, chỉ nói chuyện khoa học, không nói chuyện mê tín: "..."

Bọn họ có thể cảm giác rõ ràng là lá chắn nơi cửa động đang lung lay sắp sụp đổ, ngẫm tới phong cách của mấy điểm sáng này, phỏng chừng nếu bọn chúng có thể phá vỡ lá chắn mà vào, người bên trong sơn động sẽ không có kết quả tốt. Hoàng Thiếu Thiên lấy điện thoại ra, tự lẩm bẩm: "Thật không ngờ, đi điều tra sự kiện thần quái mà lại gặp được tình huống nguy hiểm như mấy phim hành động... Đm, tui quên mất là không mở điện thoại được."

Dụ Văn Châu chợt nhớ tới điều gì, vừa chạy tới lục lạc đã văng ra xa vừa ngoắc kêu người còn lại cũng tới. Hoàng Thiếu Thiên quay người, không biết đá trúng cái gì dưới đất, đau đến run rẩy cả cơ thể.

"Hình như tui đá trúng camera của anh..." Hắn vừa nhảy lò cò vừa nói.

Dụ Văn Châu khẽ giật mình: "Tôi đang vác camera nha?"

Hoàng Thiếu Thiên cũng không rõ chuyện gì xảy ra, vô thức quay lại tìm coi hắn vừa đá trúng thứ gì, không ngờ lại sờ trúng một thứ vừa ngắn vừa cứng, nằm cố định trên mặt đất. Hắn chẳng hiểu gì mà kéo lên, một vầng sáng xanh chiếu sáng khắp sơn động tối tăm.

"Đây là cái gì!" Mắt Hoàng Thiếu Thiên mở trừng trừng, "Một thanh kiếm?"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, các điểm sáng rốt cuộc phá vỡ lá chắn nơi cửa động, rít gào lao vào trong. Dụ Văn Châu đã nhặt được lục lạc, quăng về phía Hoàng Thiếu Thiên: "Chém nó!"

Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp suy nghĩ đã động thủ, lập tức trở tay chém ngược lên, chiếc lục lạc lập tức bị chém làm đôi, loảng xoảng rơi xuống đất.

Trong nháy mắt đó, tất cả các điểm sáng đều dừng lại giữa không trung. Từ từ, bọn chúng đều tối xuống, tựa như các vì sao khi ánh bình minh dâng lên, chậm rãi nhẹ nhàng bay ra ngoài. Đèn khẩn cấp lại sáng lên. Dụ Văn Châu giơ lên camera, nhanh chóng chạy theo ra khỏi hang, hướng ống kính về phía các đom đóm nhanh chóng lướt đi dưới màn mưa kia.

"Mặc dù vừa xảy ra một sự kiện thần quái rất thú vị, khiến cho camera không thể hoạt động, nhưng cảnh mọi người đang nhìn thấy chính là linh hồn của các đom đóm đang về trời!" Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh anh, nghiêm túc nói lung tung--- chỉ có bọn họ biết lời này có mấy phần sự thật, "Thăng thiên thành Phật, là chủ đề vĩnh hằng của các tác phẩm thần quái ấm áp. Đối với sự kiện này, chúng ta vẫn nên nhờ cậy những nhà chuyên nghiệp, an toàn tạo ra một con đường để về trời..."

Kết thúc đoạn ghi hình này, Dụ Văn Châu lại khởi động điện thoại, vừa mở ra liền thấy nó rung liên hồi. Anh nhận điện thoại, Diệp Tu ở đầu dây bên kia hỏi: "Sao tự nhiên ngắt vậy, mất sóng à? Các cậu ổn không?"

"Rất tốt, quay được một đoạn tư liệu không tồi!" Hoàng Thiếu Thiên lại gần trả lời, "Tui còn nhặt được một thanh kiếm... A?"

Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng xanh kia không biết đã biến mất từ lúc nào, trong tay hắn chỉ còn một miếng kim loại rỉ sét cỡ ngón cái.

Dụ Văn Châu lại nói vài câu, cúp điện thoại, quay đầu liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi xổm nghiên cứu vị trí hắn rút kiếm hồi nãy. Anh thở dài: "Tôi cảm thấy dùng thế giới quan 'chỉ nói chuyện khoa học, không nói chuyện mê tín' không thể giải thích được chuyện vừa rồi."

"Cũng không nghiêm trọng vậy. Hiện tại cho dù người người đều phải học hóa học, vật lý, sinh học khi đến trường, nhưng không phải ai cũng vẫn tin tưởng tổ tiên phù hộ, lục đạo luân hồi, vạn vật có linh, không tìm chết sẽ không chết à." Hoàng Thiếu Thiên nói.

Dụ Văn Châu cảm thấy lời vừa rồi có thứ gì kỳ quái trộn lẫn vào.

"Vừa rồi không chừng là cái gì đó hiển linh đi?" Hoàng Thiếu Thiên nhấc lên mảnh vụn nhìn nhìn, "Nhưng vừa nãy thật hết hồn, lúc rút thanh kiếm ra, tui như bị Saber* nhập xác, tui không phải chiến đấu một mình!"

*Saber: nhân vật kiếm sĩ trong Fate/stay night.

"Cậu có muốn đem nó về nghiên cứu không?" Dụ Văn Châu hỏi.

"Không được." Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt mấy cái, "Tui cảm thấy dựa theo cách nói mê tín không khoa học, để nó lại đây có lẽ tốt hơn. Có lẽ nó còn cơ hội giúp đỡ những người khác nữa, đúng không?"

Dụ Văn Châu cười cười ngồi xổm xuống, cùng hắn đào một cái hố nhỏ, chôn mảnh kim loại xuống.

Khi bọn hắn ra khỏi sơn động, mưa đã tạnh. Đêm nay không trăng, các vì sao vừa ló dạng. Hoàng Thiếu Thiên nói: "Hôm nay thật là biến hóa khôn lường, chúng ta còn phải bổ sung thêm mấy đoạn ghi hình, nếu không không đủ để ghép thành một kỳ."

"Nhưng đã có nội dung chính." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, "Mặc dù là thật, nhưng lúc coi phỏng chừng sẽ giống kỹ xảo rẻ tiền."

"Sự kiện thần quái chính là muốn như vậy." Hoàng Thiếu Thiên phản bác, "Huống chi nói tới kỹ xảo rẻ tiền, không thể không nhắc đến phòng kỹ xảo điện ảnh của trường ta, làm việc rất có tâm nha, hiệu ứng chân thật hơn hồi nãy nhiều... Nhưng chúng ta là người thật thà, giữ nguyên không cắt ghép đúng không."

"Hi vọng biên tập hậu kỳ lần này không quá vất vả." Dụ Văn Châu lắc đầu, "Làm phụ đề cho cậu là đã đủ cho bọn họ mệt chết."

Hai người yên tĩnh một hồi.

"Kỳ thật hồi nãy tui lấy điện thoại ra là tính viết di ngôn." Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên nói, "Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, tui còn tưởng chúng ta chết chắc rồi."

"Nói thật tôi cũng hơi sợ." Dụ Văn Châu nói. Nhưng từ biểu cảm bình tĩnh của anh, câu nói này thật không có sức thuyết phục.

"Tui thật ra không sợ, dù sao chúng ta ở cùng một chỗ." Hoàng Thiếu Thiên nhún vai, "Trong phim hành động hay có cảnh này đi? Làm tui sợ đến mức đạo hàm bậc hai... không đúng, làm tui sợ đến mức suýt nữa tỏ tình trước khi chết."

Dụ Văn Châu nói: "Vấn đề chính là chỗ này."

"Tìm Lam Tường* ở Sơn Đông, Trung Quốc." Hoàng Thiếu Thiên lập tức trả lời, "Nấu ăn thì đi New Oriental**. Không biết Amway***. Giấy tờ đất đai viết tên hai chúng ta. Công thức đồ thị là [(x^2) + (y^2) - 1]^3 = (x^2) (y^3)****. Tui không biết vì sao nhưng bồ câu chính là lớn như vậy*****."

* Trường cao đẳng kỹ thuật Lam Tường Sơn Đông (tên gọi tắt là Lam Tường).

** New Oriental: trường dạy nấu ăn nổi tiếng ở tỉnh Tứ Xuyên.

*** Một thời Amway tung hoành, Trung Quốc có câu hỏi nổi tiếng "Bạn có biết Amway không?"

**** Muốn coi hình đồ thị thì đây: File:Heart plot.svg - Wikimedia Commons

***** Một ngôi sao mạng Hàn Quốc từng post 1 tấm hình có con chim bồ câu khổng lồ bên trái và người đi bộ nho nhỏ bên phải. Chúng ta biết là do góc chụp hình. Nhưng nhiều người comment hỏi vì sao con chim lớn vậy. Sau khi nhiều người trả lời bằng cách phân tích khoa học, hình vẽ, mô hình 3D..., vẫn còn nhiều người tiếp tục hỏi sao chim bự thế. Ngày nay, câu này được dân Trung Quốc sử dụng khi 1 bên đã giải thích rõ ràng nhưng bên còn lại vẫn tiếp tục hỏi vì sao.

"Còn nữa không?" Dụ Văn Châu nhìn hắn.

Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ: "Yêu anh muah muah muah."

- Hết -



Note của editor: Dành cho những bạn nào chưa để ý, tên các thương hiệu trong fic này đều là tên các nhà toán học nổi tiếng đó =v=
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
CMN đúng là tình yêu kiểu dân Tự Nhiên mà :)

"Còn nữa không?" Dụ Văn Châu nhìn hắn.

Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ: "Yêu anh muah muah muah."
Em cũng yêu hai người moaz moaz moaz!
 

Bình luận bằng Facebook