Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020][Dụ Hoàng] Thời đại Photoshop

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1


[Dụ Hoàng]
Thời đại Photoshop


Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: AU, HE, hài
Edit: Katakara
Beta: @Gingitsune
Tình trạng: Hoàn

Sáng thứ bảy, Phương Duệ cầm ly sữa đậu nành, vừa ngáp vừa mở cửa phòng sinh hoạt.

Vừa bước vào, hắn liền bị khí lạnh mãnh liệt làm rùng mình. Rèm cửa đang khép, đèn cũng không bật, trong phòng mờ tối chỉ có màn ảnh máy vi tính đang lóe sáng. Ánh sáng mờ mờ chiếu lên hai khuôn mặt rõ ràng thiếu ngủ.

Nghe thấy tiếng có người vào, bốn con mắt lóe ánh sáng yếu ớt đồng loạt nhìn về phía cửa. Phương Duệ bị nhìn chăm chú đến tóc gáy dựng đứng cả lên, xém nữa vứt ly sữa đậu nành mà chạy.

"Chào, chào buổi sáng?" Hắn run rẩy hỏi.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên không nói một lời, lẳng lặng nhìn hắn. Sau năm giây, Hoàng Thiếu Thiên tựa như con ma mà lướt khỏi ghế, kéo ra rèm cửa.

Nắng sớm soạt một tiếng chiếu sáng từ đầu đến chân hắn. Dưới ánh nắng, Hoàng Thiếu Thiên vừa đi về chỗ vừa lắc lắc đầu, dường như cuối cùng cũng có mấy tia dương khí.

"Muốn chết." Hắn vừa xoa mặt vừa nói: "Hiện tại tui hơi hiểu nỗi đau của bọn họ rồi."

Dụ Văn Châu như có như không khẽ gật đầu với Phương Duệ: "Chào buổi sáng."

Phương Duệ chần chờ, nói: "Sao hai người nhìn như chạy deadline tới mức muốn hư thận vậy... Mà sao hai người sáng sớm lại ở phòng sinh hoạt?"

"Đang tính hỏi cậu nè, cuối tuần mà dậy sớm vậy, không giống tính cách của cậu tí nào." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Bọn tui đây là do máy tính trong ký túc xá bị hỏng."

Phương Duệ thầm nghĩ, hai đại thần khoa máy tính trước mặt hắn thường xuyên bị bắt đi làm nhân viên sửa máy tính tình nguyện. Nếu họ nói máy tính hỏng, vậy chắc hẳn đã hỏng đến không thể hỏng hơn...

"Tui tới lấy cây vợt bóng bàn để quên hôm qua." Phương Duệ đi vòng qua cái bàn, "Các cậu đang viết code à?"

"Không, đang photoshop poster." Vành mắt Hoàng Thiếu Thiên thâm đen, "Lúc đầu đã giao một bản mẫu, kết quả sáng nay bỗng nhiên thông báo, muốn bỏ đi làm lại."

Phương Duệ ngạc nhiên: "Poster? Câu lạc bộ chúng ta gần đây không có hoạt động gì nha?"

"Không phải của câu lạc bộ, là của khoa chúng ta." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Khai giảng năm nay lại có một nhóm sinh viên nam mới rất đáng yêu. Mọi người trong khoa cảm thấy tỉ lệ giới tính trong hệ quá mất cân đối, nên các lãnh đạo muốn bọn tui làm poster tuyên truyền đăng lên mạng, hi vọng có thể hấp dẫn các bạn nữ yêu thích lập trình, giúp khoa chúng ta phát triển rực rỡ."

"Ặc..." Phương Duệ nghĩ nát óc mới nói, "Là một lý tưởng tốt đẹp."

"Ban đầu vốn có người chuyên môn phụ trách tuyên truyền lo chuyện này." Hoàng Thiếu Thiên liếc mắt, nói tiếp, "Bọn họ chụp mấy tấm ảnh cho bọn tui, làm thành poster, nhưng trưởng khoa cảm thấy chưa được..."

"Câu gốc là 'cậu cho rằng đây là những đóa hoa tươi đẹp trong vườn hoa tổ quốc của chúng ta à?'." Dụ Văn Châu đứng kế bên bổ sung.

Phương Duệ: "..."

"Sau đó thì sao, trưởng khoa liền nói 'dù sao hai cậu là người mẫu trên poster, việc này liền giao cho các cậu làm'." Hoàng Thiếu Thiên bắt trước ngữ điệu của trưởng khoa, "Không phải hôm qua trường mình có cái hội nghị sao, 'các cậu tranh thủ lấy tài liệu lúc đông người, liền dùng hội nghị làm chủ đề đi'..."

"Bọn tôi nhờ tiểu Lư giúp chụp hình, tối qua mới nhận được hình để xem, muốn dùng làm poster thì phải chỉnh sửa mới được." Dụ Văn Châu nói, "Nhưng hai người bọn tôi đều không có kinh nghiệm photoshop, chỉ có thể vừa làm vừa mày mò."

"Tui hơi tò mò “những đóa hoa tươi đẹp trong vườn hoa tổ quốc của chúng ta” lúc ban đầu của các cậu trông ra sao." Phương Duệ dò hỏi, "Cho tui xem đi?"

Dụ Văn Châu nhún nhún vai, mở file đã được xuất.

Trên poster, Dụ Văn Châu ôm laptop, Hoàng Thiếu Thiên cầm giáo trình Python cười xán lạn. Hai người nằm trên bãi cỏ trong sân trường, chung quanh là một đống hoa được photoshop bỏ thêm vào để làm nền, còn có các dòng code trôi nổi bồng bềnh trên không, đình đầu là mấy chữ bong bóng đủ màu lớn: Bạn trẻ, học máy tính không?

Phương Duệ: "..."

Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng nói: "Muốn cười thì cười đi, không cần chịu đựng."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Phương Duệ cười đến chảy nước mắt, "Vẻ mặt này của cậu là sao vậy... Mau ăn chóng lớn nên vui vẻ à..."

"Còn không phải do bị phơi nắng nhiều quá à!" Hoàng Thiếu Thiên giận dữ, "Chụp hình liên tục không ngừng, nói là để bồi dưỡng cảm giác ống kính, kết quả mất vài ngày lại đưa tới một sản phẩm như vậy... Nhìn một cái là cả tui cũng không muốn học máy tính có được không!"

"Khó trách trưởng khoa các cậu từ chối cái này." Phương Duệ lắc đầu, "Là ai cũng không chịu được nha."

"Đúng vậy, nên nhiệm vụ quang vinh này liền rơi vào đầu bọn tui." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Lúc trước đưa qua một bản mẫu, cũng không được thông qua, bọn tui chỉ đành nghe lời trưởng khoa, bắt đầu từ tấm hình chụp hôm hội nghị."

"Bản mẫu? Các cậu chọn?" Phương Duệ hỏi, "Tấm đó trông ra sao?"

"Trịnh Hiên chụp, tui chọn lựa một tí..." Hoàng Thiếu Thiên tìm trong email, Dụ Văn Châu chỉ màn hình của mình, "Ở đây."

Phương Duệ đến gần xem thử, đây là một tấm hình có bối cảnh khá tối. Dụ Văn Châu ngồi trước máy tính, Hoàng Thiếu Thiên tựa trên mặt bàn, khom lưng xuống nhìn màn hình. Dụ Văn Châu đặt một tay trên bàn phím, một tay giơ lên ngón trỏ, để gần bờ môi khẽ nhếch của Hoàng Thiếu Thiên.

"...Tui dường như ngửi được mùi vị củi lửa và xăng." Phương Duệ ngó thế nào cũng thấy không đúng lắm, "Các cậu còn nhớ đây là poster tuyên truyền cho khoa, mà không phải ngôn tình lãng mạn cái gì chứ?"

"Cậu có thể đừng mãi dùng ánh mắt của nhóm FFF* để xem xét không?" Hoàng Thiếu Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Khách quan một tí, tỉnh táo một tí, lý trí một tí, chỉ thưởng thức tính nghệ thuật của nó không được à?"

*Nhóm FFF là một hội học sinh trong tiểu thuyết mạng "Đồ ngốc - Trắc nghiệm - Thú triệu hồi" (笨蛋·测验·召唤兽). Hội học sinh này chuyên trừng trị các hành động tình yêu giữa học sinh với nhau.

"Dù sao tui không nhìn ra nó liên quan tới tuyên truyền khoa chỗ nào." Phương Duệ ăn ngay nói thật.

"Quá liên quan." Hoàng Thiếu Thiên cuộn trang giấy lại, gõ vào màn hình, "Cậu nhìn địa điểm này, đây chính là phòng máy tính bọn tui sử dụng nhiều nhất, vốn nhìn rất tệ, nhưng bọn tui đã ráng hết sức chụp cho đẹp! Cậu nhìn màn hình trước mặt anh ta đi, trên đó là một đoạn code của sản phẩm đoạt giải năm ngoái. Nếu đối phương là người hứng thú với phương diện này, nhìn kỹ liền sẽ có cảm giác kinh hỉ bất ngờ! Cậu nhìn tài liệu giảng dạy tui cầm đi, đây có nghĩa là tui muốn thảo luận chuyên sâu với anh ta, biểu hiện sinh viên khoa bọn tui có tinh thần hỗ trợ lẫn nhau! Còn có động tác của Dụ Văn Châu, 'talk is cheap, show me the code'..."

"Được được được, cậu thắng." Phương Duệ đầu hàng, "Nhưng dù sao bản mẫu này cũng bị đập chết rồi, các cậu vẫn là ngẫm nghĩ làm sao photoshop đám còn lại đi. Cần tui giúp một tay không?"

"Ừm, chúng tôi thật sự gặp chút vấn đề." Dụ Văn Châu nói, "Trong mấy tấm hình chụp hôm hội nghị, có một tấm bọn tôi thích nhất, chuẩn bị dùng làm poster, nhưng tấm hình có chút khuyết điểm, chúng tôi đang nghĩ xem nên xử lý thế nào."

"A a khuyết điểm gì?" Phương Duệ tỉnh táo tinh thần, "Đừng nghĩ tui chưa làm poster bao giờ, nhưng tui đã từng photoshop hình hai lần rồi. Để tui xem xem?"

Dụ Văn Châu mở ra file "IMG-0AO" cho hắn xem.

Tấm ảnh được chụp ở cổng tòa nhà hội nghị. Trên bầu trời vạn dặm không mây, cổng tòa nhà có banner hội nghị, rất nhiều sinh viên và giáo sư đang đi lại. Ở phía trước, Dụ Văn Châu cầm tờ giấy diễn thuyết, Hoàng Thiếu Thiên thì cầm laptop, hai người đang đi về phía bậc thềm thật cao kia, không biết đang nói chuyện gì mà quay đầu nhìn nhau cười --- Tấm hình này tràn ngập ánh nắng, các tia nắng như bị ngưng đọng trong tấm hình.

"Woa, cảm giác không tệ." Phương Duệ trừng to mắt, "Tấm hình nhìn rất dồi dào sức sống..."

"Hừ, tấm này là tạo dáng chụp có được hay không." Hoàng Thiếu Thiên nói mà mặt không chút thay đổi, "Hôm tổ chức hội nghị, vô số người đi lại, lại phải giữ nguyên tư thế này nửa tiếng trước cửa ra vào, còn phải lúc thì 'cười tự nhiên một chút' lúc thì 'di chuyển sang phải vài cm'... Sự xấu hổ của một năm đều bị tui dùng ngày hôm đó rồi."

"..." Sự thật nơi hậu trường thiệt phá hư trí tưởng tượng.

"Vậy đợi đến lúc tấm hình này bị đưa lên website," Dụ Văn Châu nhắc nhở, "Cậu phải xài hết sự xấu hổ của năm sau rồi."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

"Nhưng tui cảm thấy tấm này rất tốt nha." Phương Duệ thắc mắc, "Cần xử lý chỗ nào?"

"Cậu nhìn kỹ chút." Dụ Văn Châu nói.

Phương Duệ híp mắt, đầu tiên là nhìn một vòng hai nhân vật chính--- không có vấn đề gì, cũng không có bầu không khí mãnh liệt gì. Trên bầu trời không có con chim kỳ quái nào, trên mặt đất cũng không có thứ gì kỳ quái, tòa nhà càng không có vấn đề, về phần người qua đường phía sau... người qua đường...

"ĐM!" Hắn thốt lên, "Đây không phải là Vương Kiệt Hi sao?"

Ở cửa tòa nhà, trên đỉnh bậc thềm, ở chính giữa nhóm quần chúng là Vương Kiệt Hi trong quần áo chính thức. Hắn khẽ cúi đầu, nhìn có vẻ như muốn đi xuống, kết quả đúng lúc xuất hiện ngay chính giữa tấm hình, hoàn mỹ đứng ngay trên đỉnh đầu hai nhân vật chính.

"Đúng vậy. Bọn tui cũng chụp xong mới phát hiện." Hoàng Thiếu Thiên đơ mặt nói.

"Ách, cũng không tệ lắm." Phương Duệ an ủi, "Cậu xem, tui lần đầu tiên cũng đâu thấy hắn, sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu cả tấm hình."

"Ảnh hưởng vô cùng có được không?" Hoàng Thiếu Thiên hỏng mất, "Cậu xem tạo hình quang mang vạn trượng đoạt mắt của hắn kìa! Còn vị trí ngay trung tâm! Còn đúng lúc đứng ngay trên đỉnh đầu bọn tui, cậu tưởng là tai mèo khả ái à!"

"..." Phương Duệ ho khan, "Không có tấm nào khác sao?"

"Tấm này có góc chụp khá tốt." Dụ Văn Châu nói, "Cho nên chúng tôi đang tính photoshop mất hắn, nhưng hiệu quả không tốt lắm."

Hắn ấn mở một tấm ảnh khác "IMG-0AO-sửa". Tấm ảnh nhìn chung không có gì khác biệt, chỉ là ở giữa nhóm người qua đường xuất hiện một hình vuông màu đen bắt mắt, thoạt nhìn là đã xóa bỏ hoàn toàn Vương Kiệt Hi.

Phương Duệ: "..."

"Hay dùng màu trắng thì tốt hơn?" Hoàng Thiếu Thiên chần chờ.

"Được rồi." Phương Duệ tuyệt vọng nói, "Để tui thử một tí."

Sau mười phút, Phương Duệ nện bàn phím: "A a a a a thật khó làm, tui thiệt sự già rồi..."

"Bình tĩnh bình tĩnh." Hoàng Thiếu Thiên không đành lòng, "Vậy thôi, cậu không cần miễn cưỡng. Bọn tui lại coi mấy tấm ảnh khác, cũng không bắt buộc phải dùng tấm ảnh này."

"Không được!" Phương Duệ nhảy dựng lên, "Tui kết thù với tấm hình này rồi!"

"A, bằng không chúng ta hỏi mấy người khác trong khoa đi." Hoàng Thiếu Thiên đột phát ý tưởng, "Bọn họ hẳn sẽ có người giỏi photoshop nhỉ?"

Trước khi Dụ Văn Châu kịp ngăn cản, Hoàng Thiếu Thiên đã mở group chat của khoa, nhanh chóng post lên tấm hình.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Cầu cao thủ photoshop, xóa mất người ở giữa!!! (IMG-0AO.jpg)

Dụ Văn Châu: "...Tôi có linh cảm không tốt."

"Linh cảm gì?" Hoàng Thiếu Thiên không hiểu.

Có lẽ là do lăn qua lăn lại tới giờ này, đám ngủ nướng hầu như đều đã rời giường, nên gần như ngay lập tức liền có người trả lời.

[ Quân Mạc Tiếu ]: Dễ như ăn cháo, chờ một lát.

[ Quân Mạc Tiếu ]: Được rồi.

[ Quân Mạc Tiếu ]: (IMG-0AO-tốc độ tay 18000.jpg)

"Không ngờ lão Diệp cũng có lúc đáng tin vậy." Hoàng Thiếu Thiên cảm thán, sau đó ấn mở tấm hình.

Trong hình, ánh dương quang tràn ngập, nhóm người trên bậc thềm trông rất tự nhiên, không hề nhìn ra dấu vết photoshop.

Dưới bậc thềm, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu biến mất.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Phương Duệ: "..."

Dụ Văn Châu lộ ra biểu cảm 'I told you'.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Chờ một chút nha!!!! Không phải kêu anh photoshop mất bọn tui!!!!

[ Quân Mạc Tiếu ]: Hả? Không phải kêu photoshop mất người ở giữa sao?

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Người ở giữa! Người giữa hai bọn tui!

[ Quân Mạc Tiếu ]: Mới phát hiện, đây không phải là Mắt Bự sao?

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Đúng, photoshop photoshop mất hắn.

[ Quân Mạc Tiếu ]: Nói sớm nha, chờ một lát.

[ Quân Mạc Tiếu ]: (IMG-0AO-NO mắt.jpg)

Lần này tấm hình thoạt nhìn vô cùng bình thường, Vương Kiệt Hi trên đỉnh đầu bọn họ cũng không thấy. Nhưng Phương Duệ nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy chỗ nào quái quái.

"Chờ chút." Hắn cẩn thận quan sát, "Đây không phải là copy hình người qua đường bên cạnh rồi dán lên vị trí cũ của Mắt Bự à..."

Hai người còn lại nhìn một chút, phát hiện quả thật là như vậy. Mà Diệp Tu còn khiến hình người qua đường kia lật trái phải. Hiện tại trong hình, người qua đường kia cùng hình copy của mình đang lưng tựa lưng, bày ra tư thế Đội Hỏa Tiễn* một cách cực kỳ chướng mắt.

*Team Rocket trong Pokemon.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Hắn đang tính nói chuyện, cửa sổ group sáng lên, càng nhiều người thức dậy.

[ Bách Hoa Liễu Loạn ]: Lão Diệp anh làm cái quái gì vậy

[ Bách Hoa Liễu Loạn ]: Biết muốn giấu một cái cây, thì phải giấu nó ở đâu không?

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Cửa hàng nội thất

[ Bách Hoa Liễu Loạn ]: ...Là khu rừng nha! Cậu không phải muốn người ta không chú ý tới trung tâm sao, để tui, đảm bảo các cậu hài lòng

[ Bách Hoa Liễu Loạn ]: (IMG-0AO-khu rừng.jpg)

Phương Duệ cũng đăng nhập group, vừa thấy tấm hình thành phẩm, cảm giác mặt mũi tối sầm.

Ở tòa nhà hội nghị, trên dưới trái phải khắp nơi đều photoshop đầy bóng dáng của Vương Kiệt Hi, nhìn sơ ít nhất cũng có 80 người, tất cả đều cùng một tư thế bước xuống lầu.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Dụ Văn Châu: "..."

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Mặc dù cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ, nhưng đây không phải là ô nhiễm tinh thần sao?!

[ Bách Hoa Liễu Loạn ]: Kiểu này không phải chẳng ai phát hiện hắn đứng ngay trung tâm sao

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Nhưng kiểu này rốt cuộc không ai có thể không chú ý hắn! Mà sao tui lại muốn nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh!

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Xem cái này đi?

[ Phong Thành Yên Vũ ]: (IMG-0AO-gọi ta là Meitu Xiuxiu.jpg)*

* Meitu Xiuxiu là phần mềm chỉnh sửa hình ảnh phổ biến ở TQ.

Hoàng Thiếu Thiên ấn mở, suýt nữa bị ánh sáng thần thánh làm cho choáng váng.

Không biết là dùng phần mềm gì, xung quanh hai người bọn họ xuất hiện một vòng lớn ánh sáng nhu hòa, gián tiếp che khuất thân hình của Vương Kiệt Hi. Ngoài ra, phía sau còn lơ lửng vô số cánh hoa, cộng thêm hiệu ứng ánh sao lấp lánh. Hoàng Thiếu Thiên nhích lại gần nhìn, cảm thấy mắt của hắn tựa hồ còn bị vẽ lên hàng lông mi.

[ Hải Vô Lượng ]: Không, không hổ là Meitu Xiuxiu...

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Chút chuyện nhỏ này sao làm khó được tôi. Để phòng hờ, tôi còn chuẩn bị một phiên bản khác.

[ Phong Thành Yên Vũ ]: (IMG-0AO-Sugar.jpg) *

* Sugar là bài hát nổi tiếng của nhóm nhạc Maroon 5. Trong MV, nhóm nhạc bất ngờ xuất hiện trong các đám cưới và hát bài hát này để tặng các cặp đôi.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Khoan, chờ chút, vì sao tấm này trực tiếp xóa mất cảnh nền mà photoshop thành hiện trường hôn lễ vậy!

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Mà góc hình này nhìn kiểu gì cũng giống như chạy vô hôn lễ người khác... Bộ bọn tui có gương mặt phá đám sao???

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Không phải rất đáng yêu sao~

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Còn có cái này. (IMG-0AO-Mount Doom.jpg) *

* Mount Doom là ngọn núi lửa trong tiểu thuyết Middle-earth legendarium của tác giả J. R. R. Tolkien, là tiền đề cho bộ tiểu thuyết Chúa tể của những chiếc nhẫn (cùng tác giả).

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Đây là núi lửa tận thế, tuyệt đối là núi lửa tận thế!

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Mặc dù hơi nóng bốc lên còn có mái tóc bốc lửa nhìn rất cao cấp... Nhưng sao bọn tui lại đứng trước ngọn núi lửa tận thế mà nhìn nhau cười cơ chứ!

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Vậy không phải là giữ lại yếu tố quan trọng nhất trong tấm hình sao, tôi cảm thấy rất thích hợp.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Cái gì? Yếu tố quan trọng nhất?

[ Phong Thành Yên Vũ ]: Cậu xem Mắt Bự lơ lửng ngay giữa các cậu, không phải vừa vặn khớp với hình nền gốc sao?

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: A a a a ai muốn loại ăn khớp này! Bọn tui vốn chỉ muốn photoshop mất hắn! Không cần làm cho ăn khớp!

[ Mộc Ân ]: (IMG-0AO-adjusted.jpg)

[ Phi Đao Kiếm ]: (IMG-0AO-adjusted2.jpg)

[ Vương Bất Lưu Hành ]: (IMG-0AO-haha.jpg)

"Woa." Phương Duệ đứng cạnh trước máy tính, "Đây là tam liên kích à?"

Hoàng Thiếu Thiên không ôm hi vọng, lần lượt mở ra.

Tấm thứ nhất, các nhân vật được đổi chỗ. Hai nhân vật chính đứng trên bậc thềm nhìn nhau cười, Vương Kiệt Hi đi xuống từ chỗ gần ống kính.

Tấm thứ hai, hai nhân vật chính hoàn toàn biến mất... Vương Kiệt Hi một mình đứng trên bậc thềm, quay đầu nhìn hướng tòa nhà hội nghị.

Tấm thứ ba là ảnh chụp Vương Kiệt Hi đứng đọc diễn văn trong hội nghị.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Dụ Văn Châu đỡ trán.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Khoa y Vi Thảo các anh là tới đá quán đi!!!

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Tấm thứ hai, tư thế của lão Vương cũng khác, là chuyện gì xảy ra nha!

[ Phi Đao Kiếm ]: Cậu cho rằng chỉ có các cậu biết chụp hình à?

"Bọn mình không chỉ chụp hình, là tạo dáng chụp hình." Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố, "Cho nên bọn họ thua rồi."

Dụ Văn Châu: "Hợp tình hợp lý."

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Mà tấm thứ ba hoàn toàn là tự chụp đi???

[ Vương Bất Lưu Hành ]: Không phải tự chụp, là hình chụp để lưu niệm.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Khác nhau chỗ nào! Về mặt nội dung là hoàn toàn không phù hợp với giải thi đấu photoshop vui vẻ năm nay mà lại thêm nội dung mới có được hay không?

"Chờ một chút." Phương Duệ bày tư thế tay Nhĩ Khang, "Từ lúc nào có giải thi đấu này, cậu tỉnh..."

[ Vương Bất Lưu Hành ]: Hình như không phù hợp.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Vậy anh còn gửi cái gì!

[ Vương Bất Lưu Hành ]: Đùa giỡn cậu.

"..." Hoàng Thiếu Thiên vỗ bàn đứng dậy, "Nhìn thấy không? Có còn thiên lý hay không! Tui muốn hack máy tính của hắn, đem hình nền của hắn đổi thành hình TEDA*.

* TEDA là một tập đoàn kinh tế của chính phủ TQ.

"Bình tĩnh." Dụ Văn Châu đè hắn về lại ghế, "Hiện tại quan trọng là hoàn thành bản mẫu, chuyện xử lý Vương Kiệt Hi tính sau."

"A, tui bỗng nhiên nhận ra một vấn đề." Hoàng Thiếu Thiên ngồi yên ngẫm nghĩ, "Nếu như trước sau gì cũng thêm chữ, dù sao cũng phải thêm logo trường và logo khoa, trước hết mặc kệ có đẹp hay không, có thể dùng nó để chặn chặn lại hay không..."

Thế là hắn mở trình duyệt web, cốp cốp gõ một đống chữ, chuẩn bị tìm hiểu xem phải làm thế nào.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng răng rắc thanh thúy, đèn flash lóe sáng trong chớp mắt.

Phương Duệ đứng cánh đó không xa, cầm máy ảnh nhìn nhìn: "Tui thấy bầu không khí giữa các cậu vừa rồi không tệ, nghĩ đến chụp một tấm xem thử... Các cậu xem thử, có thể dùng để làm bản mẫu hay không?"

"Ôi, cậu còn mang theo máy ảnh bên người à?" Hoàng Thiếu Thiên tiếp nhận thẻ nhớ, "Để tui xem xem! Tin tưởng ánh mắt của cậu!"

Tấm vừa rồi là tấm hình chụp lén thật sự. Dưới nắng sớm trong phòng sinh hoạt, mười ngón tay của Hoàng Thiếu Thiên bay múa trên bàn phím, Dụ Văn Châu một tay khoác lên thành ghế của hắn, một tay duỗi ra chỉ vào một điểm nào đó trên màn hình, tựa hồ đang trả lời câu hỏi của Hoàng Thiếu Thiên.

Không có yếu tố nào đột ngột, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng bầu không khí mơ hồ giữa hai người, không hiểu khiến người ta có một loại cảm giác "A, chỉ cần ở cùng bạn bè, viết code hình như cũng không khổ cực như vậy".

"Cảm giác hơi ấm áp là chuyện gì xảy ra." Phương Duệ nhô đầu ra nhìn một chút, "Giống như có tác dụng giảm bớt cảm giác sợ hãi việc viết code ngày đêm của mọi người..."

"Đó là rất thành công." Dụ Văn Châu nói, "Bởi vì thực tế vẫn là rất đáng sợ."

Phương Duệ: "..." Lúc này không cần phải nói thật!

"Tui cảm thấy tấm này rất tuyệt!" Hoàng Thiếu Thiên hớn hở, "Dù sao không nhất định phải dùng hình nền hội nghị. Chúng ta lấy tấm này làm một bản mẫu khác được không, cho dù không được thông qua, chúng ta vẫn có thể tự rửa ra để cất kỹ nha."

Lúc này, điện thoại Hoàng Thiếu Thiên bỗng liên tiếp vang lên tiếng nhắc có email mới.

Hắn mở xem trên website, trái một email phải một email, đều đến từ đám bạn bè đùa giỡn hắn trong group chat hồi nãy --- Bọn họ gửi tới rất nhiều phiên bản photoshop nghiêm túc, có dùng hình ảnh không biết lấy từ đâu ra che lại, có dùng kỹ thuật kỳ diệu nào đó che bớt đám người qua đường, còn có một tấm rất thần kỳ, hình nền phía sau không hề có cảm giác không thích hợp, nhưng Vương Kiệt Hi lại biến mất vào không khí.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn một hồi cũng không hiểu được, xem người gửi lại chính là Vương Kiệt Hi.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Lão Vương, anh rốt cuộc làm cách nào vậy, ảo thuật à...

[ Vương Bất Lưu Hành ]: Lúc ấy khoa chúng tôi cũng chụp hình tòa nhà hội nghị.

[ Vương Bất Lưu Hành ]: Tôi cắt hình các cậu bỏ vào hình nền bọn tôi chụp.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: ...

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn màn hình, sau đó nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Hắn lướt qua inbox, lưu xuống từng file nhận được. Dụ Văn Châu vừa sửa sang lại vừa nói: "Chúng ta có thể chọn mấy tấm hình, rồi chuẩn bị vài cách sắp xếp câu chữ, rồi tổ hợp lại..."

"Nói chứ." Phương Duệ cảm thán, "Đám người này có đôi khi cũng rất đáng tin cậy."

"Đúng vậy." Hoàng Thiếu Thiên nhấn chuột, đóng lại hộp thư.

[ Dạ Vũ Thanh Phiền ]: Cám ơn các bạn trẻ đã giúp đỡ hết mình! Các đồng chí vất vả rồi nha nha

Lúc Phương Duệ cầm vợt bóng bàn lên, không cẩn thận đụng lệch cánh tay của Hoàng Thiếu Thiên, khiến hắn không kịp gõ một chữ cuối cùng.

"Oa xin lỗi!" Phương Duệ nhìn lại màn hình, xém chút cười chết, "Cậu đây là muốn khiến đám bị OCD tức chết à, mau đánh chữ cuối cùng lên đi..."

* Lời beta: mịa….. beta cũng OCD, đã đánh chữ nha cuối cùng vô. Sau đó đọc xuống dưới, lại hì hụi leo lên sửa =.=

Dụ Văn Châu liếc nhìn khung chat, đặt tay lên bàn phím.

[ Sách Khắc Tát Nhĩ ]: nha~

Ngày hôm sau.

[ Trưởng khoa ]: Những bản mẫu các cậu nộp cũng không tệ.

[ Khóa 20XX - Hoàng Thiếu Thiên ]: Ai da! Lúc này được duyệt không?

[ Trưởng khoa ]: Chỉ là tấm hình cuối, nhìn khá quen mắt.

[ Trưởng khoa ]: Có phải là phòng sinh hoạt của CLB Sân khấu?

[ Khóa 20XX - Hoàng Thiếu Thiên ]: ...

[ Trưởng khoa ]: Tiết mục đó của CLB Sân khấu chừng nào mới ra phần mới đây?

[ Khóa 20XX - Hoàng Thiếu Thiên ]: Giáo sư! Bây giờ không phải là lúc hối thúc phần mới!

[ Trưởng khoa ]: Được nha các cậu nhớ kỹ là được. Lúc về đừng quên đổi trang chủ của khoa.

[ Khóa 20XX - Dụ Văn Châu ]: Cho nên cuối cùng là tuyển bản nào?

[ Trưởng khoa ]: A, bản mẫu.

- Hết -
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Cái đống này là điển hình sống của mấy thanh niên "có tâm" trong hội photoshop trên facebook hả???

[ Trưởng khoa ]: Được nha các cậu nhớ kỹ là được. Lúc về đừng quên đổi trang chủ của khoa.

[ Khóa 20XX - Dụ Văn Châu ]: Cho nên cuối cùng là tuyển bản nào?

[ Trưởng khoa ]: A, bản thảo.
Ủa rồi rốt cuộc là cái nào hả bác trưởng khoa ơi????
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#3
Chẳng khác mấy vụ "nhờ cư dân mạng pts và cái kết" là bao cả :v
Mấy anh bựa quá :D
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Chẳng khác mấy vụ "nhờ cư dân mạng pts và cái kết" là bao cả :v
Mấy anh bựa quá :D
Nhớ có vụ thằng nào nhờ xóa cái chân chống xe máy đi, lại thành ra đủ version như Trần Duy Hưng, đồn công an, mất bánh xe, rồi còn bát nhang vàng....
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,087
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5
*cười sặc nước* :)))))))))))
Một tràng pháo tay cho tác giả và cám ơn chị Kata đã vất vả dịch và chú thích hết cái đống bên trên ???
Lãi đặc biệt siêu thích mấy đồng nhân như này, lại còn gần gũi đời thường lại càng là yếu điểm!!! Hối hận vì mình phát hiện quá trễ *dập đầu xin lỗi 1000 lần*
Một fic rất đáng yêu, thích hợp cho những ngày quá tải để thả lỏng bản thân! Cám ơn Kata nhiều!!!
 

Bình luận bằng Facebook