Hoàn [Tán Tu Tranh] Chung đường

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Tán Tu Tranh] Chung đường

Tác giả: Không rõ
Link CV: Hỏi hành trình
Tag: cổ đại
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Ghi chú: Chúc mừng sinh nhật Song Diệp 2020 muộn

1.

Cuồng phong xoay vòng trên bầu trời vốn không có mây đen, kéo theo một trận mưa lớn rửa sạch bức tường nhuốm máu. Mùi máu tươi trong không khí quện với mùi bùn đất ẩm ướt và mùi mưa thanh lạnh, từ từ nhạt dần.

Diệp Tu tựa người bên tường thành, hướng mắt vào trong màn mưa.

Đánh xong trận vùa rồi, người man di chắc chắn đã tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại quấy nhiễu. Vừa hay có thể tu sửa nơi này.

Hắn gỡ chiến giáp trên người ra, ném ở cùng một chỗ với chiến mâu Khước Tà ở cạnh, ngồi phịch xuống tựa lưng vào tường. Những lúc như thế này, có một bầu rượu nhâm nhi ấy mới khoái hoạt.

Vừa nghĩ xong thì một bình đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Tu ngửa đầu nhìn, đập vào mắt hắn là gương mặt tươi cười của Tô Mộc Thu.

"Uống không?"

"Uống."

Diệp Tu không khách khí, giật bình rượu uống liền mấy ngụm, khà một hơi sảng khoái rồi lấy tay áo lau lung tung rượu còn vương trên khóe miệng, không quên tán thưởng: "Rượu ngon!"

"Nếu hôm nay không phải sinh nhật ngươi thì rượu này còn lâu mới đến cái miệng thối đó!"

Diệp Tu cười cười, đưa rượu cho Tô Mộc Thu, "Bây giờ nếu còn có thịt rượu nữa thì càng tốt hơn."

"Ngươi nghĩ hay thật -- "

"Rượu thịt đến!" Giọng thiếu nữ thanh thúy từ xa xuyên qua màn mưa vọng tới, theo sau là Tô Mộc Tranh bưng hai khay đồ ăn tới, bày trước mặt hai người, "Đương nhiên phải chuẩn bị cho các huynh rồi!"

"Không hổ là muội muội của huynh!" Tô Mộc Thu gật đầu.

"Hôm nay sinh thần của Diệp Tu muội mới nể thôi, cũng không phải vì huynh." Tô Mộc Tranh nghịch ngợm lè lưỡi với Tô Mộc Thu.

Y giả vờ hừ lạnh, "Lại hướng tay ra ngoài đấy!"

"Ca ca huynh ăn bậy dấm gì vậy!" Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ cười nói, "Hôm nay Diệp Tu là lớn nhất!"

Diệp Tu hài lòng gật đầu: "Hôm nay ca lớn nhất!"

Tô Mộc Tranh cười ngồi đối diện hai người, không biết từ đâu lấy ra được ba cái chén nhỏ, cười híp mắt nói "Hôm nay muội và hai huynh cùng uống!"

"Say rồi huynh không chịu trách nhiệm cõng muội về phòng đâu!" Tô Mộc Thu vẫn còn khó chịu.

"Mộc Tranh, muội cứ uống, say thì ca đưa muội về!" Diệp Tu sáng suốt chọn phe.

"Ngươi lăn đi! Nghĩ hay nhỉ!"

Đương lúc mưa rào tầm tã, ba người ngồi trên tường thành rõ ràng dấu vết bị oanh tạc bởi chiến tranh, vui vẻ nâng chén cùng nhau. Từng ngày trôi qua, bọn hắn đều như đang treo đầu trên thắt lưng. Dù không ngớt lo lắng không biết khi nào man di sẽ công phá bức tường này, không biết có thể sống qua ngày mai hay không, vẫn tự nguyện phòng thủ ở đây với một trái tim dũng cảm kiên cường. Khoác lên tấm áo giáp lạnh băng, tắm trong máu đỏ, bọn hắn vẫn ở nơi tàn khốc này kiên trì sống sót, chiến đấu, mong một ngày có thể như hạt giống phá đất, vươn lên ôm lấy mặt trời.

Thế giới tàn khốc như vậy, may mắn bên cạnh có người làm bạn, cùng vượt qua những đêm đen mịt mùng, nghênh đón ánh bình minh rực rỡ.

Diệp Tu không hối hận vì đã bỏ nhà trong đêm mưa tầm tã năm đó, vậy mà có thể tình cờ gặp được những người như vậy trên đường.

Người nguyện ý cùng hắn lao vào bóng tối, phá vỡ đêm đen.

Người hắn yên tâm giao ra phía sau lưng mình.

Người hắn muốn một đường đồng hành, cả đời làm bạn.

2.

Trường An đã lâu không mưa lớn.

Cơn mưa đầu thu xua đi tàn dư mùa hạ, thời tiết bỗng chuyển lạnh. Người đi trên đường ít đi rất nhiều, cửa hàng cũng đóng cửa sớm hơn, nhiều người đã về nhà quây quần với gia đình.

Lính canh cổng thành ngáp dài, cảm thấy đã đến giờ, liền gọi người chuẩn bị đóng cổng.

"Đợi một chút"

Binh sĩ nghe tiếng, ngẩng đầu dò xét người mới tới.

Người này nhìn qua chỉ là một thiếu niên, tay phải dắt một con ngựa, tay trái chống một cây ô giấy dầu, tuy quần áo hoa lệ nhưng đã ướt đẫm vì mưa. Sau lưng hắn đeo một thanh kiếm, cũng không biết rời khỏi thành rồi thì sẽ đi đâu.

Công tử xuất thân giàu có, trong một tối chạng vạng mưa lớn bủa vây, còn muốn đi đâu?

"Vị công tử này, trời sắp tối rồi, giờ đi mười dặm cũng không có chỗ nghỉ chân đâu, hay là lưu lại thành một đêm đi, mai ra khỏi thành cũng chưa muộn."

"Không ngại." Thiếu niên cám ơn ý tốt của đối phương, "Trong nhà tại hạ còn có chuyện quan trọng, đây là lộ dẫn, mong các vị chiếu cố."

Binh sĩ muốn nghiệm chứng thân phận hắn, nhìn thấy lộ dẫn đành im lặng. Người trong kinh thành, nhặt bừa một người hắn cũng không đắc tội nổi.

Ra khỏi cửa thành, thiếu niên nhảy lên yên ngựa, gập chiếc ô giấy lại, đội mưa phóng đi. Cảm nhận được cửa thành sau lưng từ từ đóng lại, trái tim loạn nhịp của hắn dần dần trở lại bình thường.

Trong màn mưa, thiếu niên xông ra một thế giới mới.

3.

Hai đứa nhỏ Tô gia đã dừng lại ở trấn nhỏ cả ngày trời, khốn nỗi mấy nhà có tiền lại không dễ lừa.

Bây giờ chiến loạn nổi lên bốn phía, người người chuộng võ, trấn Dư Hàng nhỏ bé này chính là một điển hình.

Tô Mộc Thu đột nhiên nghĩ ra. Vốn y muốn mang muội muội bán nghệ kiếm sống qua ngày, sau mới phát hiện người dân ở đây chán ghét kiểu biểu diễn này, vậy thì chuyển hướng suy nghĩ đi.

Bỏ ra ba văn tiền có thể đánh với y một trận, người kia thắng sẽ nhận được sáu văn tiền. Mỗi ngày mỗi người chỉ có thể khiêu chiến tối đa ba lần, nếu muốn thêm thì hôm sau lại tới.

Già trẻ lớn bé trong trấn đều cảm thấy cuộc mua bán này có lời, hào hứng xoa tay tới khiêu chiến.

Ai ngờ bị tiểu tử họ Tô này hố, tiền kiếm được đầy cả một bát.

Nói về luận bàn võ thuật, Tô Mộc Thu vốn xuất sư danh môn, thiên tư trác tuyệt, lại siêng năng luyện tập, đã sớm không phải đối thủ mà người trong trấn này có thể đánh thắng được. Nhưng y cũng cực kì cáo già, luôn thể hiện thực lực của mình ở tầm vừa phải, để đối thủ của y cảm thấy hắn sắp thắng tới nơi, nhưng cuối cùng hắn sẽ thua vì y nhỉnh hơn một xíu.

Không cam lòng, tâm tình của dân cờ bạc luôn chân thật như vậy đấy.

Y lợi dụng việc mình còn nhỏ, luôn cười híp mắt nhìn mọi người, ngọt ngào gọi người này thúc thúc thẩm thẩm, người kia gia gia nãi nãi, chờ người ta mềm lòng mới ra tay thắng chín văn tiền của người ta.

Sau nhiều tháng ngày lưu lạc, giờ huynh muội Tô gia mới được trải nghiệm lại cảm giác có chỗ ăn chỗ ở, tiền tiêu dư dả như thế này.

4.

Diệp Tu đã lâu không được ăn cơm cho tốt.

Lúc hắn trốn nhà đi mang không ít bạc, bản thân tiêu một ít, còn lại toàn trợ giúp cho người lạ trên đường. Giờ tiền hắn còn lại không đủ nhiều, có lẽ sẽ hết trước khi hắn tới được biên quan.

Nếu sau này hắn chết trận trên chiến trường, ít ra cái danh anh hùng của hắn còn được truyền về nhà, có cái để phụ mẫu và đệ đệ ngốc tự hào.

Nhưng nếu hắn lại chết đói ở giữa đường...

Thế thì uất ức đến phọt máu mất!

Không ngờ đang trời giá rét lại có người đưa than, đang không có tiền thì tiền lại tới trước mặt. Diệp Tu hắn đúng là người làm đại sự, giờ đã được trời cao trải đường.

Có hai tên ngốc luận võ cho tiền!

Lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Tu và huynh muội Tô gia bất ngờ có suy nghĩ giống hệt nhau: Người tốt tới đưa tiền cho mình á!

Tô Mộc Tranh vẫn đang vui mừng cầm ba văn tiền mà Diệp Tu vừa đưa, cầm còn chưa nóng tay, hắn đã chìa tay ra chỗ nàng: "Cảm ơn, sáu văn tiền."

Nàng ngẩn người, quay đầu nhìn lên ca ca vẫn đang đứng trên lôi đài, không ngờ lại thấy y cũng có biểu cảm "không thể tin được".

Tô Mộc Thu thật sự rất mạnh. Huynh muội bọn họ xuất sư danh môn, dẫu lang bạt tứ phương vẫn không ngừng luyện tập. So với những kẻ đồng lứa, thậm chí trong cả giang hồ, thực lực y cũng trên hẳn trung bình. Ấy vậy mà giờ đây y lại bị bại bởi một thiếu niên tầm tuổi mình trong một thị trấn nhỏ bé như thế này.

Người này rất mạnh. Ván đầu tiên Tô Mộc Thu có hơi khinh địch, sau đó sẽ không lặp lại nữa.

Ánh nắng phủ lên khu đất trống của trấn Dư Hàng. Trên sân, bóng dáng hai người lồng vào nhau, quyền cước đụng chạm khắp nơi, trong chốc lát đã hấp dẫn không ít người dân tới vây xem. Qua hai trận một thua một thắng, đánh đến cực kì đặc sắc, mọi người nhiệt tình vỗ tay, thậm chí còn có người có lòng, thả mấy văn tiền vào bát cho Tô Mộc Thu, cổ vũ y.

Tô Mộc Thu đã lâu chưa từng luận bàn sảng khoái như vậy. Y có thể phát huy hết thực lực của mình, thậm chí hết ba trận tỷ thí còn đúc kết được một chút trải nghiệm tâm đắc. Nếu có nhiều lần luận võ như vậy, thực lực của y có thể sẽ tăng lên một tầng nữa.

Ở thời kì hỗn loạn này, y phải ngày càng mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ tốt muội muội của mình.

Y nhìn thoáng qua Tô Mộc Tranh đang mặc quần áo cũ của mình, lòng thắt lại. Muội muội y lẽ ra phải lớn lên trong cẩm y ngọc thực, có thể sống vô ưu vô lo, không cần tập võ cũng chẳng cần phiêu bạt, không phải ăn bữa nay lo bữa mai, không cần sợ ngày mai mình sẽ không còn sống trên đời này nữa. Trước đây y còn quá nhỏ, không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, bây giờ ít nhất y đã có thể bảo vệ và chăm sóc muội muội.

Tô Mộc Thu đột nhiên nóng vội, lỡ miệng nhả ra một câu mà sau này nhớ lại đều muốn đánh mình của ngày xưa. Y hỏi thiếu niên kia:

"Ngươi có muốn ngày mai lại tái chiến ba trận nữa không?"

Diệp Tu sờ vào túi tiền lèo xèo của mình, nở nụ cười xán lạn: "Được!"

5.

Tô Mộc Thu hiện giờ thật con mẹ nó hối hận vì đã trêu chọc tên trứng thối Diệp Tu này.

Tên tiểu tử thúi này sau mấy ngày đánh nhau với y, bắt đầu học được thói ỷ lại, ăn nhờ ở đậu nhà y, trình độ mặt dày từ lúc biết mặt nhau tới giờ chỉ tăng chứ không giảm.

Mặc kệ thế giới ngoài kia loạn lạc ra sao, trong thị trấn nhỏ này vẫn yên bình như cũ. Dù mọi người vẫn chuộng võ, nhưng vì ở nơi xa xôi hẻo lánh mà cách xa những tranh đấu ấy. Diệp Tu lười biếng nằm trên nóc nhà tắm nắng, miệng ngậm một cọng cỏ, nghiêng đầu nói gì đó với Tô Mộc Tranh, khiến tiểu cô nương thỉnh thoảng lại cười khúc khích.

Cảnh này nhìn ở góc nào cũng thấy chướng mắt vô cùng.

Tô Mộc Thu không nhìn được nữa, kéo Diệp Tu đi luận võ. Người sau hí hửng nhận lời, rút kiếm lao vào chiến. Tô Mộc Tranh chống cằm ngồi trên mái nhà, lấy quyển sổ nhỏ trong túi ra ghi chép lại tỉ số luận bàn của hai người. Đợi đến khi kết thúc, nàng mới hô lớn:

"Ca ca cố lên, chỉ cần thắng thêm hai mươi trận nữa là huynh sẽ vượt qua Diệp ca đó!"

Tô Mộc Thu: ...

"Muội đi lấy dưa hấu cho hai huynh." Tô Mộc Tranh nhảy khỏi mái nhà, quay người vào phòng lấy đồ. Lúc nàng đi ra, đã thấy hai người kia lại làm trận nữa.

Tô Mộc Tranh cười cam chịu, quyết định ngồi ở bậc cửa tự ăn một mình, yên lặng làm một người qua đường ăn dưa xem hai người đánh nhau.

Hai vị huynh đài tràn trề tinh lực này cuối cùng cũng xong trận thứ hai, nháo nhào tranh nhau dưa hấu ăn, có xu hướng lao vào một cuộc tỷ thí mới.

Tô Mộc Thu ném vỏ dưa hấu cuối cùng đi, cười toe toét nhìn Diệp Tu vẫn đang gặm dở miếng cuối cùng, ngạo kiều, "Ta thắng!"

Diệp Tu hất cằm nhìn y, cười khiêu khích, "Có bản lĩnh thì đánh ta đây này!"

Y tiện tay chùi nước dưa hấu lên quần áo, xách kiếm của mình lên "Dùng vũ khí, tới làm một trận!"

"Cầu còn không được!"

Tô Mộc Tranh le lưỡi, nhỏ giọng khinh bỉ hai ca ca của nàng lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngây thơ. Lời này bị Tô Mộc Thu nghe thấy, nàng còn làm mặt quỷ với y, chọc cho cả ba người đều cười.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu đánh nhau thì không dứt ra được. Tô Mộc Tranh lúc đầu còn chú tâm xem, sau đó lại vô tình dựa vào khung cửa ngủ mất.

Mặt trời ngả về tây, mặt trăng dần treo lên đầu cành, Tô Mộc Tranh đã ngủ say. Nhìn muội muội ngủ ngon lành, Tô Mộc Thu cười bất đắc dĩ, cúi người ôm nàng về phòng đặt lên giường, ém kín chăn, để nàng ngủ yên.

"Hê!" Diệp Tu ngồi trong đình viện gọi y ra, lôi một bầu rượu chẳng biết từ đâu tới, rót ra hai cốc, "Sau này ngươi tính thế nào?"

"Kiếm tiền, mua một cái viện lớn, mời vài bà tử rồi nha hoàn, để Mộc Tranh có một cuộc sống tốt đẹp. Lại đợi đến khi nàng lớn lên, tìm cho nàng một nhà chồng tốt."

Diệp Tu khẽ gật đầu, hai người uống hết một chén rượu.

"Ngươi thì sao?"

Tô Mộc Thu trầm mặc một lúc mới nói: "Ta chỉ cần Mộc Tranh có thể bình an lớn lên là đủ rồi."

Dường như Diệp Tu muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng. Hắn tiếp tục rót rượu, hai người thưởng rượu trong yên lặng.

"Ta phải đi." Diệp Tu đột nhiên nói.

Tô Mộc Thu cũng mơ hồ đoán được điều này. Một thiếu gia đột nhiên từ bỏ cẩm y ngọc thực tới nơi này, ắt hẳn phải có việc quan trọng.

"Ra biên quan?"

"Ừ." Diệp Tu nói, "Đám người trên triều đình kia chỉ bận tranh quyền đoạt thế, sau khi vị tướng quân lỗi lạc kia tử trận, đã không còn người quan tâm đến tình hình biên quan. Nếu cứ như thế, sớm muộn cũng có ngày..."

Tô Mộc Thu im lặng bưng bát uống rượu. Diệp Tu cũng không nói gì nữa. Hai người nhân lúc Tô Mộc Tranh ngủ say, lén lút uống cho thỏa thích.

Có lẽ đây sẽ là lần đối ẩm cuối cùng của hai người.

Thời đại loạn lạc, có thể gặp được nhau đã là có duyên, có thể uống rượu cùng nhau chứng tỏ duyên phận càng sâu đậm. Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, tại thời khắc này họ đã định mỗi người một phương, từ nay về sau sống chết khó dò.

Không đánh nhau không quen biết, Diệp Tu và Tô Mộc Thu làm quen mất gần mười ngày. Sau đó, hai người cùng luyện võ luận bàn, cùng đoạt đồ ăn Mộc Tranh làm, cùng uống rượu nói chuyện với nhau khi muội muội chìm vào giấc ngủ.

Tình bạn giữa hai thiếu niên này, bắt đầu bằng đánh nhau, được bồi đắp qua những lần đối ẩm, nói chuyện tâm đầu ý hợp mà trở thành tri kỉ.

"Sáng mai ta sẽ đi," Diệp Tu nói, "nhân lúc Mộc Tranh chưa thức dậy, phải chạy trước."

"Như thế sẽ chọc giận muội ấy đấy."

"Ta sợ muội ấy muốn lưu ta lại," Diệp Tu thở dài, "Ta cũng luyến tiếc mà. Huynh muội hai người rất đáng kết giao, nếu không phải ta muốn đi biên quan, nhất định sẽ ở lại lâu hơn."

"Thôi ngươi đi cho ta nhờ." Tô Mộc Thu cười mắng hắn, "Ăn nhờ ở đậu ở chỗ bọn ta nhiều ngày như thế, Mộc Tranh sẽ không nhớ ngươi đâu."

Diệp Tu nhiều lần muốn nói lại thôi. Tô Mộc Thu yêu thích võ nghệ như vậy, nếu thể cùng hắn chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, vậy tốt biết bao nhiêu? Nhưng hắn lại không thể nói thành lời, dù sao y còn phải chăm sóc Mộc Tranh. Sau bao lâu ở chung, Diệp Tu sao không rõ nhiệt huyết trong lòng y. Cuộc sống của huynh muội họ vốn đã khó khăn, vẫn tình nguyện trợ giúp người khác, thu nhận mình trong những ngày xấu hổ không xu dính túi, vẫn mua tặng mứt quả tặng một nam hài ven đường.

Hai người đã phải trải qua nhiều gian khổ như thế, nói quá chút thì cũng đã trải qua hết vất vả đời người, Tô Mộc Thu sao lại không muốn gây dựng nên sự nghiệp của riêng mình?

6.

"Không cho huynh lén lút đi!"

Có lẽ là hai người đều uống quá nhiều, nhất thời không để ý, Tô Mộc Tranh chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, đang đứng khoanh tay ở bậc cửa, tức giận nhìn hai ca ca của mình.

"Muốn đi thì chúng ta cùng đi!" Tô Mộc Tranh hạ thấp giọng, nghe qua có chút ủy khuất, "Diệp Tu, huynh lúc trước đã hứa là chúng ta sẽ đi cùng nhau rồi!"

"Mộc Tranh đừng nháo." Tô Mộc Thu quát lớn, "Diệp Tu có chuyện quan trọng cần làm. Tiểu cô nương như muội đừng chen vào."

"Muội biết." Ánh mắt nàng sáng rực nhìn hai người, "Muội nghe thấy hết rồi. Diệp ca ca muốn đi biên quan, vậy chúng ta cùng đi!"

"Hồ nháo!" Tô Mộc Thu rất ít khi nghiêm khắc như vậy.

"Muội không càn quấy, ca ca." Tô Mộc Tranh chưa từng tỉnh táo như bây giờ, nàng hít sâu một hơi, "Muội luôn biết rõ huynh muốn gì. Muội đã trưởng thành, võ nghệ cũng không thua kém hai người quá nhiều. Chúng ta cùng đi biên quan, bảo hộ dân chúng được không?"

"Mộc Tranh." Diệp Tu buộc phải chen vào, "Ở đó rất nguy hiểm, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Ca ca muội hi vọng muội có thể bình an lớn lên."

"Thiên hạ này đã như vậy rồi," Tô Mộc Tranh mới là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, nhưng lại nhìn thấu triệt thế sự, "Tổ chim bị phá, trứng sao lại còn. Tương lai man di đánh đến, thiên hạ hoàn toàn rối loạn, chúng ta thế nào đều trốn không thoát. Với lại, ca ca, chỉ dựa vào hai người chúng ta..."

Nàng không nói thêm gì nữa, nhìn về phía Tô Mộc Thu.

Y dứt khoát ôm bình rượu còn dở lên uống xong. Chỉ dựa vào sức của huynh muội hai người thì vẫn còn quá nhỏ yếu, chỉ mình y sao có thể bảo vệ tốt muội muội trong thời kì hỗn loạn sắp tới đây?

"Thu dọn đồ đạc."

"A?"

"Ngày mai chúng ta cùng nhau lên đường."

7.

Ở biên quan, mưa lớn tới nhanh đi cũng nhanh, chưa hết một bầu rượu trời đã tạnh.

Mây đen tản đi, lộ ra một góc trăng tròn.

Ánh trăng bàng bạc âu yếm ôm lấy ba người đang ngồi túm tụm trên tường thành, nhìn qua không phân rõ ai với ai.

"Khước Tà dùng thuận tay không?"

"Vô cùng thuận tay." Diệp Tu khen, "Quả nhiên loại binh khí dài này càng thích hợp với ta hơn."

"Diệp tướng quân hài lòng là tốt rồi."

"Nhờ vào thủ nghệ cao siêu của Tô tướng quân." Diệp Tu cười nói, "Quân nhu bên này đều kêu gào đòi Tô tướng quân tới, làm cho nguyên soái chỗ chúng ta khó xử vô cùng."

"Ta dễ mời như vậy sao!" Tô Mộc Thu bất mãn, "Không phải ai ta cũng làm vũ khí cho đâu nhé!"

"Vâng vâng vâng." Diệp Tu vuốt mông ngựa, "Cảm tạ Tô tướng quân quan tâm tiểu nhân!"

Tô Mộc Thu vung tay, biểu thị đây chỉ là chút chuyện nhỏ.

"A!" Tô Mộc Tranh đột nhiên nghĩ ra, "Lễ vật của muội còn chưa đưa lên!"

"Là gì vậy?" Tô Mộc Thu tò mò hỏi.

"Không nói cho huynh nha!" Tô Mộc Tranh thè lưỡi với y, thấy mặt ca ca nhà mình đen lại mới ngừng trêu chọc, nói với Diệp Tu: "Diệp ca ca, muội đặt ở dưới gối huynh rồi nha."

"Được, ta trở về sẽ xem. Đa tạ Mộc Tranh!"

"Đừng khách khí. . .", Tô Mộc Tranh thoáng đỏ mặt, dưới ánh trăng lại càng thêm rõ ràng, "Chúc huynh sinh nhật khoái hoạt!"

Tô Mộc Thu cảm thấy chuyện này không thích hợp lắm, Mộc Tranh vì sao lại đỏ mặt? Bản thân y đã có sức tưởng tượng phong phú, chút đỏ mặt ấy đủ để hắn bổ não ra một bí mật động trời. Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mộc Thu lại đen thui.

"Diệp Tu!" Y đứng phắt dậy, "Đến đánh một trận đi!"

"Sinh nhật mà hai huynh còn đánh à? Với cả chiều chúng ta vừa mới đánh lui man di mà, hai người đúng đúng là tràn đầy tinh lực nha." Tô Mộc Tranh phồng má chống cằm nhìn hai ca ca hiếu chiến nhà mình.

"Được." Diệp Tu đứng lên, cầm lấy Khước Tà, "Cầu còn không được."

Hai tên cuồng đánh nhau này...

Tô Mộc Tranh nhìn hai thân ảnh xẹt tới xẹt lui dưới ánh trăng, có vài phần giống lần đầu họ gặp nhau mấy năm trước. Khi đó, ai có thể ngờ sau này họ sẽ đi cùng đường, cùng làm bạn với nhau đến tận bây giờ?

Nàng lặng lẽ cầu nguyện dưới trăng: Hi vọng có thể ở cùng ca ca và Diệp ca ca, mãi mãi cùng nhau, hết cả một đời.

Nguyện bọn họ mãi chung đường chung lối.

FIN.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook