11.
Bên trong không gian chật chội nhỏ hẹp, chỉ có hai người các nàng, Sở Vân Tú thậm chí nghe được tiếng tim mình đập. Nàng nhếch môi, nắm lấy bàn tay của Tô Mộc Tranh, khẽ siết chặt.
Trên mặt Tô Mộc Tranh thoáng hiện lên sự thất vọng, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức trở lại tươi cười. Cô to gan làm ra một hành động, tiến tới ôm lấy Sở Vân Tú.
Chuyện này quả thật vượt ngoài tưởng tượng của Sở Vân Tú, đã rất lâu nàng không tiếp xúc gần gũi thế này với bất kỳ ai. Sở lão bang chủ quá cố bồi dưỡng nàng như người thừa kế, dù không thiếu những lúc ân cần dạy bảo, nhưng tuyệt đối sẽ không có cử chỉ thân thiết đến vậy. Trong trí nhớ của mình, lần cuối cùng nàng được ôm ấp là rất nhiều năm về trước, khi nàng còn bé, mẹ giữ nàng trong lòng khe khẽ dỗ dành.
Tiếc rằng mẹ sinh bệnh đột ngột ra đi rất sớm, được người ôm trong lòng là cảm giác gì Sở Vân Tú từ lâu đã không còn ấn tượng. Cảm giác Tô Mộc Tranh cho nàng rất dịu êm và ấm áp, trên người cô có hương cam tươi mát, quyện với mùi xà phòng nhàn nhạt, rất trong lành sạch sẽ, khiến cho người ta an tâm.
Nàng kìm lòng không đặng buông thả bản thân một lúc.
Sau đó Sở Vân Tú vẫn kéo mình ra khỏi lồng ngực của Tô Mộc Tranh.
Nàng cúi đầu cẩn thận giúp Tô Mộc Tranh phủi đi bụi bẩn bám trên váy áo. Sau khi cảm thấy thật sạch sẽ mới phủi tay, nói: "Được rồi."
Sạch sẽ này không phải sạch sẽ kia, thứ bụi bẩn này cũng không phải bụi bẩn kia.
Tô Mộc Tranh còn chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn do cái ôm vừa rồi mang đến, Sở Vân Tú đột nhiên rời khỏi, trong lòng cô liền thấy trống trải. Nhìn động tác chú tâm của Sở Vân Tú, bỗng nhiên Tô Mộc Tranh cảm thấy hơi tức giận, Sở Vân Tú hệt như Diệp Tu, chỉ muốn bảo hộ cô trong tòa nhà pha lê ấm áp, lấy danh nghĩa là muốn tốt cho mình.
Cách lớp tường trong suốt kia, chỉ có tia nắng là thật, còn hết thảy mưa gió sấm sét đều trông rất giả dối.
Cô cũng không phải là nhành hoa yếu ớt đến như vậy.
"Mấy tuổi thì cô tiếp quản Yên Vũ Lâu?" Tô Mộc Tranh hỏi, xong lại ngẫm nghĩ, tự hỏi tự trả lời, "Diệp Tu từng nói, vừa qua sinh nhật 18 tuổi không bao lâu."
"Cũng không phải ngay từ đầu cô đã như thế."
"Ta là như thế." Sở Vân Tú bình tĩnh trả lời.
"Từ ngày được sinh ra ở Sở gia, đã định trước ta là loại người như thế."
"Năm tuổi, lần đầu tiên ta học cách giết người, đến 10 tuổi được tự tay giết người, 13 tuổi dự thính các buổi họp bàn diễn ra trong nhà, 15 tuổi hiệp quản một phần việc vận chuyển đường thủy, 17 tuổi bắt đầu tiếp quản thế lực ngầm của phụ thân."
"Lúc đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kế hoạch của phụ thân là chờ ta bồi dưỡng được thế lực tâm phúc của riêng mình, thêm vài năm nữa chuyển giao quyền lực sang hết cho ta. Thế nhưng kế hoạch không lường được biến hóa, người ra đi quá đột ngột. Nếu không phải như vậy, Sở Vân Tuyên vốn không có khả năng tìm được cơ hội xúi giục."
Những kẻ bị hắn lôi kéo, tên của bọn chúng đã nằm sẵn trên danh sách mà nàng dự định tước sạch quyền hành. Nếu cho nàng thêm chút thời gian, sẽ không cần dùng đến cách thức gió tanh mưa máu như vậy, tới mức để lại tiếng ác lẫy lừng.
Sở Vân Tú ánh nhìn trong suốt: "Gia đình của ta là như thế, từ lúc sinh ra đã buộc phải lăn lộn trong bùn lầy, không có lựa chọn nào khác."
Khóe môi Tô Mộc Tranh hơi giật, lại không nói ra được lời nào.
"Cô thì khác. Cô không cần dính lấy bùn nhơ, cô có thể vĩnh viễn sạch sẽ."
"Không ai có thể vĩnh viễn sạch sẽ." Tô Mộc Tranh tức giận phản bác.
"Tô Mộc Thu và Diệp Tu đã bảo vệ cô rất tốt, cô không cần để ý tới những thư dơ bẩn đó." Tô Mộc Tranh không chịu thỏa hiệp, Sở Vân Tú vẫn cư xử kiên nhẫn, vô thức điều chỉnh giọng điệu thật mềm, "Diệp Tu đã mất đi Tô Mộc Thu, hắn sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào."
"Ca ca?" Tô Mộc Tranh nhíu mày, "Không phải ca ca chết vì tai nạn ngoài ý muốn hay sao?"
Lời nói chưa dứt, cô đã co người kề sát Sở Vân Tú, đột nhiên lấy tay bụm miệng. Sắc mặt khó khăn lắm mới khôi phục chút huyết sắc, lại trở nên tái nhợt, tựa trang giấy mỏng manh khẽ thổi liền rách.
Sở Vân Tú vỗ lưng Tô Mộc Tranh, an ủi cô gái đang cong người ghìm xuống tiếng nấc nghẹn.
Mặc dù đều muốn bảo vệ Tô Mộc Tranh, nhưng suy nghĩ của nàng và Diệp Tu vẫn có khác biệt. Có những chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, Tô Mộc Tranh không cần nhúng tay vào, nhưng cô hẳn phải biết.
Sạch sẽ không có nghĩa là ngu xuẩn, thế đạo này không dung được người quá đơn thuần.
Nhưng nhìn Tô Mộc Tranh thống khổ nghẹn ngào, Sở Vân Tú vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Cô gái trước mắt, trông như non mềm yếu đuối, nhưng thực tế bên trong lại cực kỳ bền bỉ. Bất ngờ biết được sự thật nghiêm trọng như vậy, cô vẫn không hề quá khích, chỉ là cắn môi mình đến rướm máu. Mặc dù đáy mắt Tô Mộc Tranh đã ửng đỏ, nhưng không hề để nước mắt rơi xuống, có thể thấy được đâu đó một ý chí kiên cường.
Sở Vân Tú nghĩ, có lẽ là nàng và Diệp Tu đều đã sai.
"Cô biết phụ thân ta chết như thế nào không?" Sở Vân Tú hỏi.
Tô Mộc Tranh nhớ rõ Diệp Tu đã kể, Sở lão bang chủ chết vì tai nạn. Một đêm mưa to, ông ấy vừa hoàn thành một vụ giao dịch, liền vội vã trở về nhà, không chịu nghe mọi người can ngăn, kết quả đã gặp tai nạn xe cộ trên đường lớn ngoài thành.
Nghe nói lúc ấy, xe chạy quá nhanh đã đâm vào gốc cổ thụ ven đường, thân cây vững chắc chịu được mưa bão bao nhiêu năm qua cũng bị nứt toạc, đầu xe biến dạng không còn gì, lái xe và vị trí cạnh ghế lái bị nghiền ép vô cùng thê thảm, đến khi dọn dẹp hiện trường, cũng không cách nào mang thi thể bên trong ra ngoài một cách nguyên vẹn.
Sở Vân Tú rủ mắt: "Người ngoài đều nói ông ấy gấp gáp trở về để mừng sinh nhật ta. Nhưng truyền thống gia đình chúng ta không dùng công lịch, những ngày quan trọng đều chọn theo âm lịch. Phụ thân vẫn luôn thương yêu ta, cái cớ này đã đủ cho những kẻ bình thường không hiểu chuyện."
"Nhưng nếu tìm hiểu kỹ, thì rất khó để tin tưởng. Phụ thân không phải kẻ lỗ mãng, chỉ vì cưng chiều ta mà khăng khăng làm theo ý mình, ngày đó mưa lớn, ra đường phải cân nhắc vấn đề an toàn, ông ấy sẽ không cố chấp như vậy. Cho nên ta đoán rằng, có người đã cho ông ấy một lý do buộc phải lập tức quay về."
"Là lý do gì?"
"Ta cũng không biết nữa." Trong giọng nói của Sở Vân Tú thấm đẫm sự bất đắc dĩ, nàng nhìn Tô Mộc Tranh, ánh mắt sâu xa, "Ta cũng muốn hỏi ông ấy, rốt cuộc là vì sao lại trở về Tô Châu ngay lúc đó, nhưng ông ấy lại không thể trả lời ta."
Tô Mộc Tranh im lặng hồi lâu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Có liên quan đến em trai của cô không?"
"Tốt nhất là không." Sở Vân Tú lạnh lùng đáp.
Nàng vẫn đang điều tra. Nhưng nàng cũng cảm thấy Sở Vân Tuyên không có năng lực sắp đặt chuyện lớn như vậy, chưa nói đến việc hắn đủ gan dám giết cha đoạt quyền hay không, nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng hắn không có đầu óc để cẩn thận mưu tính hết thảy chuyện này. Thế nên coi như thật sự có liên quan, cũng chỉ là bị người ta mượn đao giết người, kẻ chủ mưu phía sau nhất định là một người khác.
Đây là một tấm lưới lớn nhằm vào Yên Vũ Lâu, Sở Vân Tú hãm thân ở trung tâm vòng xoáy. Đột ngột mất cha, ngay cả thống khổ nàng cũng không được phép, quả thực là cắn răng gánh lên vai tòa Yên Vũ Lâu, bang phái lớn nhất Tô Châu này, ép buộc bản thân nhanh chóng tiếp quản hết thảy sự vụ mà lẽ ra cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể thích ứng.
Nhoáng một cái đã qua mấy năm.
Bên cạnh không có mấy người đáng để tin tưởng, từ lâu Sở Vân Tú đã quyết định ghìm chặt chuyện này tận đáy lòng, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Tô Mộc Tranh, bỗng nhiên nàng có ham muốn thổ lộ hết ra.
Có lẽ do cảm thấy cô gái này có thể khiến mình an tâm, cũng có thể chỉ vì cùng là kẻ bất hạnh lưu lạc giữa thế thời này.
Tô Mộc Tranh rất thông minh, chẳng bao lâu liền nhận ra được ẩn ý trong lời nói mơ hồ của Sở Vân Tú. Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi tinh tế che đi đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã hiểu."
Cái chết của Tô Mộc Thu xem ra không đơn giản như lời kể của Diệp Tu, không chỉ là một tai nạn bất ngờ.
Nhưng vẫn còn điều Tô Mộc Tranh chưa hiểu, cô hỏi Sở Vân Tú: "Vì sao?"
"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến. Thiên hạ nhốn nháo, cũng vì lợi đi."
"Có ý nghĩa gì?"
Sở Vân Tú cười đáp: "Ta cảm thấy không có ý nghĩa gì."
Nhưng cô không thể lùi bước.
Rất nhiều chuyện trên thế gian đều như vậy, cuồn cuộn dưới lớp sóng trào, là rất nhiều việc thân bất do kỷ.
Lúc trở ra, Sở Vân Tú chậm lại mấy bước đi sau lưng Tô Mộc Tranh. Trước khi rời khỏi, cô liếc nhìn nhà giam nhỏ hẹp u tối kia lần cuối, tự giễu nói: "Diệp Tu chắc sẽ mắng tôi đến chết mất."