*Sorry mấy bạn, tuần rồi chạy deadline của trường quá không edit truyện được, giờ rảnh rồi ngồi bonus hai chương luôn nè =))))
Chương 14+15
Việc thay linh kiện cho quán net tất nhiên là chuyện thường ở huyện, hôm nay không biết Trần Quả lên cơn kiểu gì, cứ khăng khăng nói mình PK thua là do lỗi của chuột. Diệp Tu mò trú chuột cùng kiểu với Trần Quả của mình, cười không nói.
“Chị muốn mua chuột với bàn phím mới!” Chị chủ đập bàn tuyên bố.
“Được được được, mua mua mua, mua giúp tôi một phần luôn, chuột thì lấy loại gió nhẹ phiên bản 7 ấy.” Diệp Tu gật đầu như giã tỏi, giật dây xúi giục chị chủ.
“Cô dùng loại gió nhẹ phiên bản 7 à, quả nhiên là em gái tay chân yếu mềm.” Trần Quả lầu bầu một câu.
Diệp Tu không biết xấu hổ nghĩ trước khi biến tính mình cũng dùng loại này qua nhiều năm thích không buông tay đấy... Chẳng lẽ đây là ý trời?
Diệp Tu càng nghĩ càng sợ, dứt khoát không nghĩ nữa, giục chị chủ đi mua sắm nhanh đi, hắn muốn mau mau quay lại dùng ông bạn cũ* của mình.
*ý chỉ con chuột Diệp Tu dùng lâu năm
Chớp mắt một cái mà hết Giáng Sinh rồi, hoạt động Giáng Sinh năm nay khiến đám Diệp Tu bị dày vò một phen, nhưng nói chung là không bị uổng công. Nghề bán hướng dẫn phó bản phát triển không ngừng, làm ăn phát đạt, không bị mấy đại công hội quấy rối, tiến độ thắng cấp Ô Thiên Cơ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Chị chủ vừa mua sắm trở về liền đưa Diệp Tu đồ giao kèo, Diệp Tu lập tức vui mừng hớn hở đem đi đổi, còn không quên nịnh nọt tâng bốc chị chủ, chị chủ được hắn khen hai câu, long tâm* vô cùng vui vẻ: “Cuối tuần này chị cùng Nhu Nhu đi Thượng Hải, cô đi chung đi.”
*Lòng vua – nhớ lúc chị chủ nghĩ mình giống vua sủng ái phi tần không? =))))))
“Báo cáo chị chủ, tôi sẽ chịu trách nhiệm trông nhà.” Đối với mấy chuyện đi du lịch như thế này, Diệp Tu xin từ chối vì năng lực kém, nhất là khi đi theo hai chị em gái này, chính mình đảm bão sẽ phải lên thớt.
“Ngôi Sao Cuối Tuần mà cô cũng không muốn đi?” Chị chủ bực bội nói.
Đi nhiều tới mức ngán luôn rồi, Diệp Tu thầm nghĩ.
“Cứ quyết định vậy đi!” Chị chủ hoàn toàn không cho rằng một fan cuồng Vinh Quang lại không có hứng thú với Ngôi Sao Cuối Tuần, còn an ủi hắn nói, “Mặc dù em trai cô không còn ở đó, nhưng cô cũng đi được mà! Dù sao Diệp Thu có ở đó hay không cũng không chịu lộ mặt... Ài, cô có biết rốt cục là vì sao hắn không chịu lộ mặt hay không?”
“Em trai cô không còn ở đó” là cái méo gì, nghe sao thấy nó kỳ kỳ, Diệp Tu than trong lòng.
Từ khi chị chủ tiếp nhận giả thiết “Cô là chị gái của Diệp Thu nên đánh Vinh Quang cũng rất giỏi”, thường hay hỏi hai ba câu về cậu em trai này, Diệp Tu sợ nói càng nhiều càng để lộ sơ hở, nên cố gắng hết sức tránh xa chủ đề này.
“Chắc tại em tui đẹp trai quá đó mà.” Diệp Tu bẻ cong sự thật.
Chị chủ khinh thường nhìn hắn: “Đẹp trai so lại Chu Trạch Khải không?”
“Tất nhiên rồi, em trai tôi nhìn kiểu nào cũng đẹp trai hơn Chu Trạch Khải một chút!” Diệp Tu ăn nói dõng dạc, không biết rằng Diệp Thu thật sự đang ở phương xa nhảy mũi liên tục.
Chị chủ chẳng còn them nhiều lời với hắn, lời này nếu thả vào thanh bình luận của Chu Trạch Khải không chừng có thể câu lên ba ngàn giai nhân phun nước miếng dìm chết hắn.
“À đúng rồi, nhớ mang theo thẻ căn cước của cô, đến lúc lên máy bay với đi thuê phòng đều phải dùng đó, tấm thẻ căn cước treo giới tính nam giả kia không biết lấy được từ cho nào nhưng tốt hơn là ném đi cho chị. Nếu không có thì bây giờ cô tạm thời đi làm một tấm... Có hộ khẩu không? Chị chủ nhắc nhở.
Diệp Tu, hai mắt trợn tròn.
Đúng rồi, vụ thẻ căn cước này xử lý sao đây? Hiện tại hắn đưa tấm thẻ căn cước hàng thật giá thật ra thế nào cũng người ta ngăn lại!
Hoảng hốt nữa ngày, Diệp Tu cầm lên điện thoại bàn nhập số.
Chuông điện thoại vang lên vài tiếng liền có người bắt máy: “Xin chào, đây là Diệp Thu, xin hỏi ai đó?”
“Anh trai cậu bây giờ đang ở quán net đối diện Gia Thế, đối mặt với khó khăn lớn nhất trong đời mình,” Diệp Tu nói, cảm thấy lời này nghe hơi kỳ, để phòng ngừa một chút nữa sẽ có một đám cảnh sát súng ống đầy đủ bao vây Hưng Hân, hăn không thể không nói thêm một câu, “À yên tâm đi, không phải bắt cóc, cậu có rảnh ghé qua một chuyến không?”
“Cô là ai?”
“Chuyện này nói ra dài dòng lắm, tốt hơn chờ lúc cậu tới rồi để chính hắn giải thích cho cậu đi.”
“Kêu hắn đợi!”
Diệp Tu đương nhiên phải chờ, từ Bắc Kinh đến Hàng Châu cần bay hai tiếng, nhưng nếu trừ hao thêm tình hình giao thông, muốn đến sân bay đăng kỹ cũng đủ tốn thời gian rồi, thế là hắn quay về quầy lễ tân ngồi xuống, vào Vinh Quang, trong đầu còn cân nhắc đến lúc đó nên giải thích với Diệp Thu rằng anh trai hắn sau nhiều năm bỏ nhà đi bụi thì bây giờ thành chị gái rồi kiểu gì mới tốt.
Vài tiếng sau, một thanh niên khoác âu phục giày da nhìn qua là biết tinh anh giới kinh doanh đi vào quán net Hưng Hân, hắn nhìn chung quanh một vòng, nhanh chân đi đến trước quầy: “Xin chào, tôi tìm...”
Diệp Tu ngồi trước quầy ngẩng đầu, đối với đứa em trai trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ mỉm cười, nói: “Tìm tôi?”
Đại não Diệp Thu đứng máy ước chừng nửa phút, dựa vào nét mặt của hắn Diệp Tu có thể đoán được hắn đang nghĩ “Cái này không thể nào” “Cô là ai” “Chắc là đứa em gái cha mẹ sinh thêm cho mình” “Diệp Tu anh mau cút ra đây cho em” một loạt từ phỉ phổ* như này.
*Nguyên văn là nhổ nước bọt, chửi bậy. Dịch vầy chắc không sai...
“Để giới thiệu lại lần nữa, tôi là Diệp Tu, chị gái sinh đôi của cậu.” Diệp Tu nói, đứng dậy vẫy tay với Đường Nhu ở phía xa, “Giúp tôi trong quầy đi, tôi với em trai ra ngoài dạo một chút.”
Đường Nhu đang cùng Trần Quả nói chuyện, hai người cùng lúc cùng nơi xoay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tu cùng một thanh niên nhìn bề ngoài là biết có quan hệ máu mủ với hắn nói chuyện, đều giậc mình kinh ngạc.
Trần Quả kích động che miệng, vọt tới trước mặt Diệp Thu dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Đại thần Diệp Thu, là đại thần Diệp Thu đúng không?”
“Ây... Xin chào, tôi là Diệp Thu.” Diệp Thu lúng túng nói.
Diệp Tu kéo cánh tay Diệp Thu nói với chị chủ: “Bọn tôi ra ngoài dạo một chút, đã lâu rồi không gặp được nhau.”
Chị chủ đương nhiên cho nghỉ rồi: “Đi đi đi đi, nhớ chiêu đãi đại thần Diệp Thu thật tốt nha.”
Diệp Tu trên người một cắc cũng không có gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ ‘chiêu đãi’ hắn thật tốt.”
----- O -----
“Rốt cuộc cô là ai, đang giở trò quỷ gì?” Vừa ra khỏi quán net Hưng Hân, Diệp Thu liên cắn răng nghiến lợi hỏi.
“Hồi em còn năm tuổi buổi tối đấm dài trên giường trốn trong nhà vệ sinh khóc mãi không chịu ra, anh đây phải đứng ngoài nhà vệ sinh dỗ dành nói mình cũng đấm dài, lúc đó em mới chịu chui ra, kết quả là em phát hiện mình bị lừa gạt là há mồm khóc tiếp.” Diệp Tu bắt đầu lật ra lịch sử đen tối của tuổi thơ, “Em gái cùng lớp trong nhà trẻ mà em thích tới nổi lấy lòng đủ kiểu còn đem cả sô cô la hàng nhập khẩu trong nhà ra tặng, em biết tại sao ẻm không để ý tới mình không?”
Diệp Thu nghe tới đó thì sững sốt một chút: “Tại sao?”
“Vì anh giả thành em đi đòi lại sô cô la rồi ăn hết.” Diệp Tu tay sờ lên môi, hồi tưởng chút kỷ niệm, “Nếu nhớ không lầm thì đó là vị hạt phỉ, ăn rất ngon.”
“! ! !”
“Còn muốn nghe tiếp không?” Diệp Tu bình tĩnh hỏi, “Kể chuyện ba mẹ, chuyện của Tiểu Điểm, còn có hai nốt ruồi nhỏ trên mông của em...”
“Không cần, đủ rồi!” Diệp Thu ngắt lời nói, “Anh giải thích rõ ràng cho em, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Tu mới đi được hai bước đã chây lười, chỉ chỉ quán cà phê ven đường: “Tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói?”
Diệp Thu nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, dùng sức gõ gõ cái trán, suy yếu nói: “Được thôi.”
...
...
...
Thật ra Diệp Tu cũng không biết làm sao để giải thích cho rõ sự tình, nhưng nếu muốn chứng minh với em trai mình là Diệp Tu thì lại không khó, vừa vào phòng hắn liền dứt khoác lưu loát cởi áo khoác, sau đó bắt đầu cởi luôn áo len.
“Anh anh anh anh làm gì đó!” Diệp Thu bị dọa đến mức nhém nữa đạp hư cửa bay ra ngoài.
“Rõ ràng em còn nghi ngờ kìa, cho em xem một chút vết phỏng trên lưng, cái vết mà em gieo đó.” Diệp Tu mất công vén lên áo len mùa thu, để lộ ra một vết phỏng to chừng một bàn tay.
“Được rồi em tin anh, mau mặc đồ vào đi!” Diệp Thu không giúp hắn mặc lại đồ được, không giúp lại không được, sợ nhân viên phục vụ đi vào ngay lúc này, xấu hổ đến rối tinh rối mud.
Lúc này Diệp Tu mới chậm rãi mặc lại áo len, toàn bộ quá trình Diệp Thu đứng một bên đỏ bừng cả khuôn mà nhìn tường nhìn đất.
“Có cái gì mà xấu hổ a, lúc còn bé không phải chúng ta hay cùng nhau tắm rửa sao?”
“Cái đó không giống!”
Diệp Tu mặc xong quần áo, nghiêm mặt nói: “Hiện tại anh có một rắc rối lớn.”
Diệp Thu chậm rãi từ cạnh cửa đi lại: “Rắc rối gì?”
“Thẻ căn cước của anh không dùng được.”
“...”
Diệp Tu đập thẻ căn cước của mình lên bàn: “Làm phiền em rồi.”
“Anh trai vô liêm sỉ, em không làm mấy chuyện phạm pháp như vậy đâu!”
“Cái này làm sao lại thành chuyện phạm pháp rồi, đây gọi là nói đúng sự thật. Nhất định là do hệ thống có vấn đề nên mới nhập sai giơi tính cùng hình ảnh, em là đang giúp đảng và nhà nước sửa chữa sai lầm.”
“...”
“Tuyệt đối đừng để cha mẹ biết.”
“Còn chờ anh nhắc chắc! Ông già mà biết không chừng ngất xỉu tại chỗ luôn.” Diệp Thu lườm hắn một cái, “Ngược lại không đoán được mẹ sẽ thế nào, từ đó tới giờ mẹ vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nói không chừng sẽ sướng chết đấy.”
“Rồi đem anh đây bắt về luôn đúng không?” Diệp Tu nhớ hồi còn bé mẹ đã thu xếp cho mấy tên họ hàng FA một vài đối tượng thiếu nữ vừa đúng tuổi xuân như thế nào, chưa gì đã thấy lạnh xương sống.
Hai người liếc nhau, cùng nhau thở dài.
“Tóm lại chuyện này giao cho em đó.” Diệp Tu trịnh trọng nói, “Thứ sáu này anh phải đi xem All-Star, làm kịp không?”
“Anh cho em là thần tiên chắc!” Diệp Thu vô thức kêu gào, phát hiện anh trai... Không, chị gái đang nghiêm túc nhìn hắn, không nói nữa mà đỡ trán, “Em cố hết sức vậy.”
“Em trai tốt, lại đây, anh cho một cái ôm yêu nè.”
“Anh cút xa một chút! Đừng có mà tới đây!”
Vài tiếng sau, Diệp Thu sắc mặt xanh trắng cầm một tấm ảnh chụp Diệp Tu có thể đem đi làm chứng nhận, vội vàng chuẩn bị đi đăng ký, trước khi di còn khó chịu dặn dò Diệp Tu bảo hắn chú ý an toàn, thiếu tiền thì gọi điện thoại cho hắn, tới Tết thì nhớ... Tuyệt đối không được về nhà.
Diệp Tu đứng ở sân bay ngáp một cái, ôm em trai đang không ngừng líu lo vào ngực mà nhấn: “Được rồi được rồi, nhanh nhanh làm thẻ căn cước rồi đưa cho anh, mặt khác thì khỏi cần dài dòng.”
“Ngô*... Ngô ngô ngô ngô! !”
*Âm thanh nghẹt cmn thở =))))
Chuyện thẻ căn cước cứ như vậy mà xong, ngay hôm sau Diệp Tu đã lấy được chứng nhận thân phận mới của mình, ngoài trừ giới tính cùng ảnh chụp có thay đổi một chút, tất cả đều giống như lúc đầu. Phiền toái duy nhất là lúc hắn về quán net, chị chủ chạy theo hắn hỏi Diệp Thu đâu rồi, lúc biết được đại thần Diệp Thu đã đi về, tiếc nuối cực kỳ, còn oán trách Diệp Tu không xin chữ ký giúp cô.
Diệp Tu vung bút ký hai chữ Diệp Thu thật lớn đưa cho chị chủ, lại bị chị chủ ghét bỏ một lúc lâu.
----- O -----
Chuyện đi xem All-Star cứ như vậy mà quyết định xong, cầm được thẻ căn cước rồi, Diệp Tu cũng không thèm chuẩn bị cái gì, tiện tay nhét vào mấy bộ quần áo để thay lúc tắm, mang thêm ví tiền là xong --- loại ví tiền này còn bị chị chủ phê phán rất lâu, nhìn thế nào cũng thấy giống loại dành cho đàn ông, đối với cái trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn của chị chủ, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Kiểu dáng lỗi thời.
Chất liệu Đồng Xuân*.
*Ý nói hàng lỡm
Màu sắc ảm đạm.
Nhãn hiệu... Ặc, cái này không có, trừ điểm.
Từ đó tổng hợp lại: Ví da này không tốt chút nào, chủ nhân của nó cũng bị ém theo.
Diệp Tu hoàn toàn không biết gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của chị chủ nhìn hắn như một bà mẹ vợ ‘quan tâm’ nhìn thằng con rể ngứa mắt của mình, tràn đầy sát khí, đặc biết sắc bén.
“Mang theo bộ váy đỏ cùng với giày cao gót của cô, chị với Nhu Nhu sẽ giúp cô trang điểm cho tốt một chút.” Chị chủ nói.
Ơ, dừng lại đi chị chủ ơi!
Mặc dù Diệp Tu chống đối đủ kiểu, vẫn không địch lại hai vị nữ trung hào kiệt, cuối cùng giày với quần áo đều bị Đường Nhu nhét vào vali của cổ để đề phòng Diệp Tu lén lút ném lại vào phòng, Diệp Tu trơ mắt nhìn vali dầy quần áo cùng với đồ trang điểm của cô ấy, cảm nhận được một trận sợ hãi.
Đây là muốn chỉnh hắn từ trên xuống dưới luôn a!
Đến Thượng Hải, ba người lập tức đi vào khách sạn, Trần Quả hào phóng đặt hai phòng, giảm được cho Diệp Tu không ít phiền phức – hắn sợ Trần Quả đột nhiên nói đặt trước hai căn thật lãng phí hay là ba người chúng ta chen chút một tí đi, vậy hắn thà tình nguyện ngủ trong nhà vệ sinh.
“Không lâu nữa thì có thể đến câu lạc bộ Luân Hồi, Diệp Tu cô qua đây, giúp cô trang điểm nè.” Trần Quả vừa đặt đồ xuống đã bắt đầu thăm hỏi Diệp Tu.
“Không không không không trang điểm, tôi đẹp rồi không cần trang điểm nữa.” Diệp Tu kháng cự liên tục.
“Ngồi xuống!” Chị chủ phát uy*.
*Làm ra mặt giận dữ cho người khác sợ.
*Bạn nào biết từ nào trong tiếng Việt thích hợp thì bổ sung giúp mình nhé, có vẻ như bộ này sẽ còn dùng từ này dài dài đây :”)
Diệp Tu vẻ mặt đau khổ, bắt đất dĩ ngồi xuống ghế dựa.
“Làn da tốt thật đấy, bình thường thoa cái gì?” Chị chủ sờ soạng mặt Diệp Tu một cái rồi hỏi.
“Kem dưỡng da tay.” Diệp Tu thành thật nói ra “Mỹ phẩm dưỡng da” của mình.
Biểu tình trên mặt Trần Quả cùng Đường Nhu phải nói là đáng sợ: “Đứng nói với chị là cô cầm cái kia thoa lên mặt!”
“Đúng vậy mà, không phải đều là da sao?” Diệp Tu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Kem dưỡng da tay mười đồng một bình lớn có thể so sánh với kem dưỡng da mặt mấy ngàn một bình sao! Trần Quả cùng Đường Nhu trong thâm tâm gào thét, mỹ phẩm dưỡng da còn phải phân loại luyện từ tinh chất nước hay sữa, dùng ban ngày hay ban đêm, còn phải có loại dành riêng cho vùng dưới mắt đấy! Bỏ ra mười đồng tiền là xong! Làn da còn tốt như vậy! Đúng là mỗi người mỗi khác!
“Hay là... Chị cũng dùng thử kem dưỡng da tay thử xem?” Trần Quả nhỏ giọng hỏi ý kiến Đường Nhu.
“Tin em đi, này là do gen. Chị mà bôi thử, đảm bảo ngày mai mặt đầy mụn đấy.” Đường Nhu nói, “Diệp Tu còn thuộc trường phái rữa mặt bằng nước lọc nữa, chị học giống cổ được không?”
Trần Quả vì sợ bị hủy dung liền loại bỏ đi ý nghĩ này.
“Được rồi, đến đây trang điểm đi.” Trần Quả thở dài, cùng Đường Nhu lôi đồ trang điểm từ trong vali của cả hai người ra, nhìn sơ sơ đã chiếm phân nữa cái bàn.
Diệp Tu thấy vậy mặt đều tái rồi, tại sao lại phải bôi lên mặt nhiều sản phẩm hóa học như vậy? Đây là phương pháp hủy dung kiểu mới à?
“Da của cô ấy vậy rồi có cần phải bôi kem nền không?” Trần Quả lại hỏi ý kiến Đường Nhu.
“Màu da vừa trắng vừa đều, trực tiếp đắp phấn lót lên chắc là được? Quả Quả chị có mã màu da của cô ấy không?”
“Có có có, lần trước chị không biết tự lượng sức mình mua một mã màu sáng cực kỳ lại tự rước lấy nhục vì không dùng được, bây giờ cuối cũng cũng có chỗ sài rồi.”
“Chị đắp lên mặt cô ấy trước đi, để em nghiên cứu thử xem nên vẽ lông mày như thế nào mới hợp.”
“Tiện thể xem chút màu son, đánh son lòng môi chị làm không tốt lắm, em làm đi.”
“Okay, em có mang theo son môi màu tím, rất thích hợp đánh kiểu lòng môi.”
*Son lòng môi màu tím - ảnh bên góc trái phía dưới*
Diệp Tu như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết hai người kia đang nói cái gì, nhưng đều này không cản được hắn cảm thấy mình muốn bùng cmn nổ!
“Đừng có nhúc nhích! Mắt của cô cứ liên tục nhảy nhảy làm sao chị kẻ mắt được đây!” Trần Quả tức giần nói.
“Báo cáo chị chủ, cái này tôi không khống chế nổi a!”
“Im lặng, nói một câu nữa liền gắn lông mi giả cho cô! Ba tầng! Nếu nghe lời thì chải thêm ít mascara là xong.”
Diệp Tu sợ vcl, lập tức ngoan ngoãn ngồi im. Chỉ cần tưởng tượng ba tầng lông mi giả dán lên mắt thôi là đã thấy mí mắt của mình nặng đến mức không nhấc lên được, so sánh với đó thì chải mascara cùng lắm giống như trên mắt có một đống chân ruồi thôi, giữa hai cái hại thì vẫn là lấy cái nhẹ hơn đi.
Trần Quả cùng Đường Nhu ở trên mặt hắn đắp từng tầng lại từng tầng trang điểm, tới lúc thoa má hồng Diệp Tu đã muốn hỏng: “Tại sao lại phải bôi cái này! Sẽ biến thành đít khỉ!”
Ấn tướng của Diệp Tu đối với má hồng dừng tại thời điểm lúc nhỏ lúc lên sân khấu biễu diễn bị giáo viên đắp thành hai đống đỏ cao nguyên, hoàn toàn không hiểu tại sao phải bôi cái này.
*Hai đống đỏ cao nguyên aka đít khỉ*
Đường Nhu cầm hộp má hồng mịnh màng trắng trẽo dụ dỗ nói: “Da cô quá trắng nhìn như không có chút màu nào, muốn thêm ít má hồng, yên tâm đi đảm bảo không bôi thành đít khỉ.”
Trần Quả ở một bên vừa tìm được kẹp bấm lông mi, lạnh lùng sai bảo Diệp Tu: “Nhắm mắt!”
“Đừng có kẹp da mắt của tôi!”
“Yên tâm, kĩ thuật của chị đây cứng lắm, chị kẹp đúng lông mi thôi.”
“Á, kẹp trúng da rồi!”
“Ái chà, kẹp giúp người khác hơi ngượng tay, lại lần nữa nào.”
Mãi mới đến lúc hai người kết thúc dày vò hắn, Diệp Tu hoàn toàn không có dũng khí đi soi gương. Mà Đường Nhu cần Trần Quả vẫn còn tay trong tay, vì thảnh quả của mình mà phấn khởi: “Chụp ảnh lưu niệm đi!”
“Được được!”
“Diệp Tu ngồi xuống! Chụp cho cô một tấm ảnh thật đẹp.”
Sau tiếng ‘răng rắc’ này, Diệp Tu cuối cùng cũng thấy được chính mình sau khi trang điểm – một thiếu nữ môi hồng răng trắng xinh xắn mắt to, nhìn như mười tám.
Người đẹp, cô là ai?
--- Nho nhỏ não động ---
Ngồi trên máy bay đang đi đến Thượng Hải, Diệp Tu nhịn không được hỏi: “Tại sao chúng ta phải ngồi máy bay mười phút để từ Hàng Châu bay ra Thượng Hải? Thời gian đi lại với đăng ký trong sân bay so với ngồi xe buýt còn lâu hơn đây!”
Đường Nhu ôm ngực ngồi bên trái Diệp Tu: “Vì có tiền, thích.”
Chị chủ ôm ngực ngôi bên phải Diệp Tu: “Vì ba Bướm không hiểu địa lý.”