Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Diệp Kiều] Anh Bị Mắc Một Bệnh Gọi Là Thiếu Vợ

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#1
[Diệp Kiều] Anh Bị Mắc Một Bệnh Gọi Là Thiếu Vợ


Art by 葵鸽子
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả (hem tìm thấy, ai kiếm được thì giúp mình với nha Orz)

Mừng Sinh Nhật Kiều Nhất Phàm pj Nhất Phàm Tế Thương Hải | Host Nguyệt Nguyệt - @nmnguyet

Mồng bốn tháng mười đẹp giời

Đã có Chị Thỏ Mũm Mĩm lên sóng [Khưu Kiều] Kỵ Sĩ Sao Trời

[Thiên Sứ] Storytelling của Nguyệt Nguyệt

Convert bởi @张佳乐头上的小花儿

Chuyển ngữ bởi Giếng, với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.

────────

Kiều Nhất Phàm là bác sĩ của một bệnh viện tâm thần có tiếng trong nước.

Cậu trẻ trung, trời cho mặt mũi hiền hoà, trời lại cho tính cách nhẹ nhàng, luôn nhã nhặn dịu dàng với tất cả bệnh nhân và đồng nghiệp của mình, bắt trọn tâm hồn cô bé hộ sĩ, bác gái canteen, chú bảo vệ và rất nhiều bệnh nhân tâm thần.

Trừ một trường hợp ngoại lệ.

Người đó là Diệp Tu, bệnh nhân tâm thần gần đây Kiều Nhất Phàm chuẩn bị điều trị.

Diệp Tu nói điên thì chẳng điên —— với phần lớn người bệnh mà nói, hắn ăn được uống được ngủ được, không có khuynh hướng bạo lực, cũng không cảm thấy mình là một cây “Vương Bất Lưu Hành” (trong bệnh viện có một bệnh nhân khác tên là Vương Kiệt Hi, luôn cảm thấy mình là một cây Vương Bất Lưu Hành Tinh ở sâu trong núi lớn mấy ngàn năm).

Nhưng tên Diệp Tu này chắc chắn có bệnh, lúc không gặp được Kiều Nhất Phàm, hắn luôn cảm thấy mình là Tu "bé bông".

Lần thứ 108 đẩy hộ sĩ bé nhỏ ánh mắt đáng thương vào phòng bệnh Diệp Tu, trong lòng Kiều Nhất Phàm nặng nề thở dài một tiếng.

Trong phòng, Diệp Tu khóc lóc rồi ầm ĩ xong đòi treo cổ đòi tiểu bảo bối của hắn.

Tiểu bảo bối của hắn tên là Kiều Nhất Phàm, về phần tại sao thì… Nguyên do là, lúc Kiều Nhất Phàm mới nhận Diệp Tu không lâu, Diệp Tu gào khóc đòi bảo bối đồ chơi của hắn, cậu thăm dò cho Diệp Tu một món đồ chơi lông nhung.

Diệp Tu không cần đồ chơi lông nhung kia, ôm Kiều Nhất Phàm không buông, nhận định Kiều Nhất Phàm chính là tiểu bảo bối của hắn.

Đó là một câu chuyện buồn, buồn hơn là, không biết từ hôm nào, trước mặt Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu không gọi cậu là bảo bối nữa, mà hắn gọi Kiều Nhất Phàm là… vợ ơi.

Kiều Nhất Phàm cảm thấy, nếu mình còn tiếp tục bị Diệp Tu giày vò nữa, có ngày đến cậu cũng bị thần kinh.

Gần như trong tíc tắc Kiều Nhất Phàm xuất hiện ở trong phòng, Diệp Tu quăng ngay cái chăn hắn vẫn luôn ôm trong lòng, chạy tới trước mặt Kiều Nhất Phàm, đột ngột mà nhào tới, ôm eo cậu sống chết không buông.

Kiều Nhất Phàm bảo tiểu hộ sĩ bận rộn bên cạnh rời đi, xoa xoa đầu Diệp Tu kéo đến bên giường, mệt mỏi thở hồng hộc. Diệp Tu cao hơn cậu mấy phần, cả người to đùng bám lên người cậu như con chó lông vàng.

“Không phải đã nói sáu giờ chiều hàng ngày sẽ đến thăm anh rồi mà? Sao lại nghịch thế này?” Kiều Nhất Phàm để tư liệu bệnh nhân lên trên giường tránh cho Diệp Tu đè nát, nói như dỗ trẻ nhỏ.

Tay Diệp Tu vòng qua eo cậu sờ tới sờ lui, càng ngày càng không an phận, Kiều Nhất Phàm theo bản năng muốn đẩy Diệp Tu ra, môi Diệp Tu đã chạm lên vành tai cậu, khiến cậu mẫn cảm không tự chủ được giật mình.

Một khắc sau, cơ thể Kiều Nhất Phàm càng cứng ngắc, cậu nghe Diệp Tu ghé tai mình nói: “Anh là Diệp Tu, cảnh sát trưởng đồn cảnh sát Hoa Nam, phân mảng truy nã, nằm vùng ở đây vì tối nay có hành động, em đừng khoá tụi anh.”

Lúc nói chuyện, Diệp Tu kề sát cậu, hơi nóng phả vào mặt Kiều Nhất Phàm, khiến mặt cậu nóng cháy, đợi khi Diệp Tu buông eo cậu hỏi muốn ăn kẹo không, Kiều Nhất Phàm mới hoàn hồn lại.

Không khóa cửa, nếu bệnh nhân tâm thần xảy ra chuyện gì, cả bác sĩ hộ sĩ phải gánh hết trách nhiệm liên quan, người này thật sự là nằm vùng ở đây, hay… hắn lại tự tưởng tượng ra thân phận mới.

Kiều Nhất Phàm không dám khẳng định, cân nhắc mãi cuối cùng nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường: cậu để cửa cho Diệp Tu, còn mình đứng trong góc tối hành lang, chuẩn bị tùy thời mà lao ra cho Diệp Tu một mũi an thần.

12 giờ đêm, cả bệnh viện tâm thần đều chìm trong tĩnh mịch, Kiều Nhất Phàm – đã cắm chốt mấy tiếng vừa định cử động, bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân vụn vặt, trong hành lang yên tĩnh “cộp cộp cộp cộp” nghe mà rợn người.

“Đến rồi?” Là Diệp Tu.

“Ừ.” Có người đáp lại, đột nhiên hành lang xuất hiện mười mấy người, trong u tối không nhìn rõ vóc người.

Hắn trả lời một tiếng, hình như là mở chốt gì đó, đèn dọc hành lang thình lình bật đồng loạt, bỗng phút chốc bừng sáng khiến Kiều Nhất Phàm choáng váng đầu óc, không hiểu cái thế giới này rốt cuộc là sao.

Cậu chỉ thấy, trong hành lang, một hàng người mặc trang phục chỉnh tề, được huấn luyện nghiêm chỉnh, đá văng mấy cánh cửa, lôi từng người trong từng phòng ra, phó viện trưởng của bọn cậu cũng trong đó. Có người thậm chí còn móc súng, dựa vào góc hiểm mà chống lại, bị Diệp Tu đá một phát trẹo cổ tay.

Cũng thật đẹp trai… hoàn toàn khác với dáng vẻ làm bộ "tôi là pé cưng" trước đó.

Kiều Nhất Phàm thầm oán, cảm thấy lúc này trên người Diệp Tu có cái gì đó đặc biệt câu người, bỗng cậu thấy một người mặc đồ bệnh nhân lén lén lút lút dựa sát góc tường, chĩa súng về phía Diệp Tu.

Đúng lúc Kiều Nhất Phàm đang trốn trong một góc gần sau lưng người đó, cậu không nghĩ được nhiều, hét một tiếng: “Cẩn thận!”, thuốc an thần cầm trong tay nhắm ngay cổ tên đó tặng một liều, cứ thế người đó bị Kiều Nhất Phàm đẩy thuốc, súng nhắm mặt đất “bùm” một phát, vỏ đạn vỡ vụn trên sàn, tiếng súng xông phá trong đầu Kiều Nhất Phàm, doạ đến mãi cậu mới phục hồi tinh thần, buông kim tiêm trong tay, nhìn Diệp Tu đã vội chạy tới cạnh mình mà thở dốc.

“Có sao không?” Diệp Tu đè vai cậu, quan sát từ đầu tới chân, “Hù chết anh, thằng nhóc này, sao không ở yên trong phòng mình!”

“Tôi…” Kiều Nhất Phàm biết thân phận thật hắn rồi, khí thế cậu lập tức bé xíu khi đứng trước người có kinh nghiệm chiến trường lâu năm như Diệp Tu.

Diệp Tu cũng bị một màn Kiều Nhất Phàm bất ngờ đột nhập này làm cả người đổ mồ hôi lạnh, hoảng loạn một trận, thấy Kiều Nhất Phàm sắc mặt trắng bệch mới phát hiện mình đã nặng lời, hít thật sâu thở ra một hơi: “Xin lỗi, vừa nãy anh cuống quá. Nhất Phàm, cảm ơn em đã cứu anh.”

Bên kia, một người khác dẫn đầu xử lý phần kết, cũng đi tới bên này, lại là bệnh nhân Kiều Nhất Phàm quen —— Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi đến sớm hơn nhiều so với Diệp Tu, hơn hai năm sống ở đây, không ngờ cũng là cảnh sát nằm vùng.

“Xong rồi, đi thôi." Vương Kiệt Hi nói với Diệp Tu.

“Đi nào, giải quyết nốt phần cuối.” Diệp Tu không biết lấy đâu ra điếu thuốc đưa lên miệng, phản ứng đầu tiên của Kiều Nhất Phàm là, ở đây, Diệp Tu lại có thể đấu đầu với bác sĩ hộ sĩ mà giấu thuốc lá, phản ứng thứ hai là… Diệp Tu phải đi.

Cậu cúi đầu, lấy can đảm kéo tay áo Diệp Tu: “Bình thường có thể do không biết thân phận của anh, khiến anh phiền hà, tạm biệt.”

Diệp Tu ngẩn người, hơi khó hiểu nói: “Gì mà tạm biệt?” Hắn như nghĩ tới điều gì, chợt quay người ôm lấy Kiều Nhất Phàm, lại khôi phục bộ mặt dày như kẹo da trâu ngày thường, nói với Kiều Nhất Phàm: “Tiểu bác sĩ, Nhất Phàm Phàm, vợ yêu, anh thấy hình như anh bệnh rồi, anh luôn cảm thấy mình bị mất một lão bà, em mau chữa giúp anh.”

Vương Kiệt Hi không nhìn nổi bộ dạng đáng xấu hổ của Diệp Tu này, trong lòng mắng một câu mất mặt, xoay người rời đi, để Kiều Nhất Phàm mơ hồ tại chỗ, ù ù cạc cạc liền bị Diệp Tu lừa, đồng ý "chữa bệnh" cho Diệp Tu.

Lần này, cẩu FA 27, 28 năm Diệp Tu đánh nhau với "con cẩu" hắn truy bắt cuối cùng bắt được một người vợ danh chính ngôn thuận.

—— —— The End —— ——

Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ!
Nhảm: Hự hự soái chết người ta a Diệp Tu Tu Orz Ngốc chết người ta a Tiểu Kiều Kiều Orz Các người một soái một ngốc, lại một ngốc một soái ở chung một chỗ aaa

Soái khí ngời ngời Tiểu Kiều sao cuối cùng lại ngốc ra rồi ứ ứ ứ

Các người thấy sao? Tu cục cưng cũng thật không ngốc yahhhhhhhhhh

Các bạn hóng hàng đảng khác đang nhảy múa không nè <3
"Ý Đồ Đen Tối"
[Tiêu Tài] Thấy Nhiều Không Trách
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Moá coi mấy ông giả khùng trong viện để nằm vùng tui cười xỉu luôn á =)))))
Nhưng Kiều ơi sao dễ bị họ Diệp câu đi mất vậy :((((((
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,157
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Mấy ông giả khùng cười xỉu +1 =)))) Tội bác sĩ Kiều!
Fic rất zui rất nhẹ nhàng thích hợp cho phút trà bánh ko cần suy nghĩ ~
 

Bình luận bằng Facebook