Ongoing [Dụ Văn Châu 2021] [Dụ Văn Châu] Sao trời đúc thuyền

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ


Dụ Văn Châu
Sao trời đúc thuyền

Tác giả: Dạ Vũ Lưu Ly
Edit: Hóng chuyện 24/7
Một sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Dụ Văn Châu Bất Ngôn Nhi Dụ


Artist: Hạc Tương Hoan

Sao trời đúc thuyền (Phần đầu)


"Niềm kiêu hãnh của Dụ Văn Châu chưa từng thua ai, mười bảy tuổi như vậy, hai mươi bảy tuổi cũng như vậy.

Một rào cản trời định, một đôi tay nghịch thiên, một trái tim ôm trọn non nước.

Băng qua vạn núi cao biển rộng, cùng người tri kỷ gánh vác chiến đội, trở thành hào phú một phương, nắm giữ một chiếc cúp quán quân.

Dựa gốc ngọc lan, trải qua mưa gió sương hàn, đạp vũng bùn cao chót vót, thưởng cảnh núi non tuyệt trần, kẻ xả thân vô song.

Sinh ra chính là kẻ cai quản Cửu Châu, tiền đồ sáng lạn, rộng mở, thênh thang."




1.

Diện tích của Lam Vũ thực ra không lớn cho lắm, chỉ yên phận làm một toà cao ốc trong căn ngõ nhỏ, nhưng so với Luân Hồi "Mặt tiền hướng sông Hoàng Phổ, ba trăm sáu mươi độ không khuất cảnh sông", hay Vi Thảo "Toạ Bắc triều Nam chiếm cứ long mạch" thì vẻ ngoài của nó cũng không hề kém cạnh. Men theo các hàng hoa trên phố nhỏ, rẽ qua hai bức tưởng thì ta có thể nhìn thấy cổng lớn của Lam Vũ. Còn nếu để mùi thơm của hạt mè giòn tan cùng với bánh xèo hoà với hương thơm thoang thoảng của Bạch Ngọc Lan dẫn lối thì bạn sẽ tìm thấy một nơi rất đặc biệt.

Đừng ai bỏ qua toà nhà bốn tầng bình thường phía sau giàn hoa Tử Đằng, có lẽ các cô cậu nhóc đều biết, những người bước ra từ nơi này đã tác động đến Vinh Quang như thế nào.

Xa xa giàn hoa Tử Đằng là cây Bạch Ngọc Lan đứng đối diện với toà nhà nhỏ, ngày qua ngày chăm chú ngắm nhìn vạn vật sinh phía Đông tử phía Tây. Và một ngày bình thường đến nỗi thi nhân cũng không đành lòng nhấc bút, có một cậu bé kéo một va li nhỏ bước tới.


Đó là Dụ Văn Châu năm mười sáu tuổi.

Dụ Chính Nguyên không ngạc nhiên về quyết định của con trai mình, ông hiểu cậu con trai bên ngoài ôn hoà bên trong nhã nhặn của mình hơn bất kỳ ai. Dưới làn da nhợt nhạt là huyết mạch trực trào sôi, lại gần còn phảng phất nghe tựa tiếng dung nham chảy xiết.

Ấy nhưng cậu khác với bao người có thể dễ dàng thuyết phục được cha mẹ, Dụ Chính Nguyên không ngạc nhiên trước lựa chọn của con trai không có nghĩa là ông có thể chấp nhận lựa chọn mà không gặp trở ngại nào -- dù cho Dụ Văn Châu là một người rất có chủ kiến.

"Có thể đưa là quyết định nữa này không đồng nghĩa với việc con đã chuẩn bị xong hết thảy." Ông nhìn thân hình chàng thiếu niên càng ngày rắn rỏi, chậm rãi nói: "Con khác với những đứa trẻ khác, nên dù có là bỏ học một năm, trải nghiệm có thất bại hay thậm chí là sau rất lâu không động vào sách vở, ba vẫn có thể đưa con vào đại học tốt nhất thế giới, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Nói cách khác, con cũng đừng lo lắng nên như đi nhầm sẽ như thế nào, bởi vì con có nền tảng rất vững, có thể chấp nhận được mọi thất bại."

"Vậy... khi ba bỏ học theo ông nội xuôi nam lập nghiệp, ba cũng đã nghĩ như vậy sao?" Giọng cậu thỏ thẻ hỏi "Ba luôn nói con rất giống ba."

Hai chúng ta vốn không thể so với nhau được, Dụ Chính Nguyên bất đắc dĩ nghĩ. Ông xuôi Nam lập nghiệp là vì tình thế bắt buộc, còn cậu con trai giờ đây lại cho rằng thứ "Lạc lối" chính là "Biết là không thể mà vẫn phải làm", có thể thưởng thức dũng khí tuổi trẻ khác hoàn toàn với việc ông đồng ý con mình đi thử thách như thời mình chật vật lập nghiệp.

Dụ Văn Châu rổt cuộc cũng giành thắng lợi trong cuộc chiến gian nan mệt mỏi này, sau thời gian dài suy nghĩ và tranh luận, sau vô số lần thuyết phục rồi lại thoả hiệp, cậu đã tạm biệt cái sinh hoạt yên ổn của tuối mười sáu đã qua, tạm biệt cả hưởng thụ một tương lai mà cậu vốn được có. Những lời khuyên răn của người lớn còn vang vẳng bên tai, cậu với thân hình của chàng trai tuổi mới, phấn đấu quên mình, không sợ hãi, không hối hận, người đầy ắp hi vọng bước tới nơi mà mình luôn ao ước.

Còn khi quẹo đến quận Việt Tú, quận Thiên Hà, những mái nhà với vườn hoa quen thuộc dần dần bị sự náo nhiệt của xóm làng lân cận thay thế. Các bà các mẹ ngồi vây thành một chỗ vừa ngồi tâm sự, tay vừa đan những lẵng hoa thủ công, mấy cậu nhóc thì đuổi theo mấy cô nhóc tóc hai bím nhà bên chạy khắp nơi. Dụ Văn Châu lưng thắng tắp, kéo chiếc va li nhỏ đi dọc theo con đường lát đá, có ánh nắng vương lên tóc, phản xạ lại rực rỡ tựa kim cương.

2.

Cây Bạch Ngọc Lan im ắng ngồi ghi lại thời gian trôi.

Quá mệt mỏi.

Dụ Văn Châu dọc theo giàn hoa Tử Đằng tới phòng ngủ. Có lẽ chỉ khi trời tối, khi không còn ai chú ý tới cái nơi hẻo lánh này, cậu mới có thể hơi cúi sống lưng thẳng tắp xuống, lời thuyết phục của ba vẫn còn quanh quẩn bên tai. Cậu rổt cuộc đã đánh giá thấp trách nhiệm nặng nề phía sau sự lựa chọn của mình.

Một mình cô quạnh, lủi thủi bước lần, tiếng chuông trĩu nặng, đất trời hải âu.

So với "Không am hiểu nghề" hay "Không phán đoán tình huống chính xác" thì thứ khiến cậu phải chật vật hơn cả chính là rõ có thể làm được, nhưng lại vì chướng ngại mà ông trời ban cho mà ngậm ngùi nhìn chiến thắng cận kề.

Chật vật ban đầu thì về sau càng nhiệt huyết, chật vật về sau lại thành không cam tâm, càng chật vật càng không biết làm sao. Vào cái tuổi mười sáu ấy, cậu lần đầu tiên biết được thì ra trên thế giới này có một cảm giác gọi là bất lực.

Chăm chỉ ôn tập có thể đạt được điểm cao vào thi cuối kỳ, cố gắng vẽ có thể tặng mẹ được một bức tranh chi tiết, tỉ mỉ có thể nhận được sự vui vẻ ngợi khen của mẹ, thậm chí cậu còn có thể tự học cắm hoa, bất kể ba có đi công tác ở đâu, mỗi khi về nhà trước cửa luôn luôn có một món quà tỉ mẩn được bày trước cửa. Trong tiếng hoan hô cùng khen ngợi của mọi người trong nhà, cậu đã từng tưởng chỉ cần mình muốn thì có thể làm được bất kể chuyện gì.

Ấy nhưng hôm nay, cậu chỉ có thể giấu vẻ mỏi mệt dưới đáy mắt hết lần này đến lần khác khi đều "Không làm được".

Cậu quá mềm mỏng cũng quá cứng cỏi, cứng đến mức ngay cả người phụ trách trại huấn luyện cũng không thể trách cứ cậu, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cậu, nhìn cậu sứt đầu mẻ trán lết sau toàn trại, gần như lúc nào cũng chỉ miễn cưỡng vượt qua yêu cầu. Cậu không đáng để nhắc đến, nhưng cũng chẳng lạ gì khi nhìn những tuyển thủ chính thức xuất đạo tiếng tăm lẫy lừng. Hàng Châu có một vị thần như vậy, dù cho chỉ thao tác hời hợt cũng đủ khiến mọi người phải kinh ngạc; không chỉ thế, đội nhà cũng có một ngôi sao sáng chói, ví dụ như... Hoàng Thiếu Thiên.

Dụ Văn Châu đôi khi cảm thấy hơi là lạ, có khi không đáng nhắc đến cũng là chuyện tốt, so với những ánh mắt xem thường của vài người, cậu còn khó chấp nhận hơn là ánh mắt đồng cảm của nhiều người.

May mà Lam Vũ có một hệ thống trại huấn luyện tốt nhất Liên Minh, dù cho bản thân Vinh Quang vẫn còn trong giai đoạn khó khăn khai hoang, nhưng bọn họ đã tự ý thức được mình phải có tấm lòng khoan dung. Nguỵ Sâm mang trong mình cái tác phong của "Anh hùng nào hỏi xuất xứ", dù là bất cứ ai đến trại huấn luyện đều có thể tìm một phương thức thích hợp để tồn tại.

Từ trại huấn luyện đến ra mắt là một quãng thời gian rất dài, còn phải đối mặt với đủ loại thử thách và trắc trở, sẽ có người bắt đầu tự hỏi, thậm chí là hối hận với lựa chọn của mình. Khi đó họ sẽ đưa ra lời khuyên rằng, hãy trân trọng những thứ mà cậu cảm thấy tốt đẹp nhất, những hồi ức trân quý, và hãy quên đi những thứ không cần phải nhớ. Và cũng như vậy, rất nhiều năm về sau, lần cuối cùng Dụ Văn Châu đến trại huấn luyện trước khi giải nghệ, giọng anh nhàn nhạt, kể về nó - kinh nghiệm của mình.

Giỏi thì đời ghét, khiêm tốn thì đời khinh. May sao trại huấn luyện Lam Vũ rất bao dung, họ trao sự ấm áp và cổ vũ đến gần như tất cả mọi người, ví dụ như vài người bạn quanh mình, hay như ông chủ kinh doanh.

Hay như, Ngụy Sâm.

Nguỵ Sâm là một tuyển thủ chuyên nghiệp rất đặc biệt. Trông thì tuỳ tiện nhưng tâm tư lại rất tinh tế, lão có thể cùng bạn tối tối tỉ tê ngồi uống bia như chuyện nhỏ, cũng có thể xưng anh gọi em với nhà tài trợ được; trên sàn đấu thì chơi zâm, bỏ của chạy lấy người hay chơi kiểu ú tìm. Thật lòng mà nói, việc chỉ đạo đàn em và người mới, lão ta không có gì để bàn cãi cả. Đủ hạng người, đủ mọi nơi, dường như không có nơi nào Nguỵ lão đại chưa từng đến, chưa từng gặp. Bất cần đời như vậy, thế nhưng Lam Vũ đã được bố trí ổn thoả.

Cái lúc mà các đội ngũ khác còn đang lần mò, Nguỵ lão đại đã kéo được cho Lam Vũ một danh sách dài người tài trợ, trên người lão lúc nào cũng mang theo cái hơi thở "Thạo đời", khác với những tuyển thủ đương thời được huấn luyện bài bản chiến đội khác. Nguỵ Sâm cầm đầu, Lam Vũ mang trong mình cái cảm giác hơi hướm giang hồ. Luận tuổi tác, luận giới tính, à nhầm, không có giới tính, cái thứ hiếm ơi là hiếm như thế trong trại huấn luyện Lam Vũ cũng quen rồi, Nguỵ lão đại nghe có vẻ rất nóng nòng muốn nhặt người từ trong game, không quan tâm người đó chơi nghề gì, không quan tâm người ta có thù Lam Vũ hay không, sau khoảnh khắc đấy, chỉ cần là chơi cùng nơi, họ hoàn toàn bị Nguỵ lão đại cắp gáy cuỗm về tổ... à đâu, về căn cứ.

Và tiêu biểu cho những nhân tài kiệt xuất ở trên, Hoàng Thiếu Thiên.

Lần đầu tiên Nguỵ Sâm nhìn thấy Dụ Văn Châu, lão cảm thấy thằng nhóc này dường như đã gặp ở đâu đó, nghĩ mãi cho đến tận sau này mới nhớ ra cậu ta từng ở trong tờ báo mà lão từng tiện tay ném. Về phòng ngủ lục tung một chuyến mới tìm thấy tờ báo kia, sau đó cả Phương Thế Kính đều trầm tư.

Dụ Văn Châu, cậu thanh niên ba tốt có chí hướng với thành tích thi cấp ba xuất sắc đã được lên báo, ấy nhưng lại bỏ học đến Lam Vũ.

Hai vị Nguỵ đội Phương đội ngồi mặt đối mặt một lát, cảm thấy thế giới thật mơ hồ.

Đối với dạng như Dụ Văn Châu, hai người không thể đợi sói tới ngoạm đi được, bé thỏ trắng Nguỵ lão đại chủ động tiến vào cạm bẫy rất tò mò. Mặc dù lão ta không biết xấu hổ, nhưng cũng thừa biết thằng nhóc chắc chắn không phải vì... khuôn mặt điển trai của lão hay Phương Thế Kính hấp dẫn đến. Tuyển thủ trong đội cũng vò đầu bứt tai hiếu kỳ thằng nhóc này rốt cuộc là nghĩ quẩn cái gì không biết nữa, ấy nhưng Nguỵ Sâm nhất định không cho phép ai đến hỏi.

"Một đứa nhóc bé như thế, nói không học là không đi học, mà thằng nhóc đó có vẻ từ nhỏ đã nghe lời ba mẹ, giờ không chừng rất khó chịu. Người ta tới là vì thích chiến đội Lam Vũ của chúng ta, mấy người đừng có làm phiền người ta." Nguỵ Sâm đè bẹp hiếu kì của Lam Vũ với cậu thiên tài nhỏ chưa từng thấy này, cũng tiện thể ngăn luôn đám phóng viên nghe tin tới thử phỏng vấn "Thiếu niên tài giỏi lầm đường lạc lối".

"Tao cảm thấy thằng nhóc này có vẻ không giống người khác cho lắm." Mặc cho thành tích Dụ Văn Châu vẫn rớt ở cuối "Kinh người như thế", Nguỵ lão đại vẫn không có mấy suy nghĩ giống người ta, một là vì ban ngày đấu trí đấu dũng với Diệp Tu mất gần hết tinh lực rồi, hai là vì cậu ta dù sao cũng vẫn hợp lệ. "Nhưng mà nếu đi tiếp, thì thằng nhóc cứ như vầy cũng không phải là cách."

Căn cứ vào kết quả của trại huấn luyện, nhìn những học sinh đắc ý của mình, tranh thủ quan tâm chút suy nghĩ của mấy anh bạn nhỏ, Nguỵ lão đại thường hay đi một vòng quanh trại, thỉnh thoảng ở chỗ vắng vẻ bắt gặp Dụ Văn Châu, rồi bình thản chỉ điểm hai câu.

Lần đầu còn khiến Dụ Văn Châu bị doạ suýt nữa nhảy dựng lên. Dụ Văn Châu khi đó chưa phải than tổ ong thành tinh, cậu đang trời âm u nhìn thành tích huấn luyện của mình thì không biết từ chỗ nào Nguỵ Sâm xuất hiện. Lão ta sờ sờ mũi tiện tay chỉ cho cậu vài tiểu xảo của thuật sĩ, sau đó thấy cậu bạn nhỏ từ âm u chuyển thành nhiều mây.

"Nên cười với những cậu bạn nhỏ khác nhiều vào... Tất nhiên là đừng cười đến mức như Hoàng Thiếu Thiên." Nguỵ lão đại vỗ Dụ Văn Châu, vỗ đến nỗi suýt nữa ngã vào cả máy tính, "Phải đi từng bước từng bước, không được gấp", lão nghĩ rồi lại thêm một câu.

"Thành tích của nhóc không phải rất tốt sao? Hẳn là đầu óc rất nhạy, tay nếu không sánh được bằng người ta, vậy sánh đầu óc đi."

Rất nhiều năm sau, Nguỵ Sâm ngồi trên khán đài Zürich, nhìn cậu chàng hố người ta hết cái hố này đến cái hố khác, lệ rơi đầy mặt "Lão đây năm đó chỉ là thuận miệng an ủi nhóc đó thôi mà, ai mà biết được thằng đó tự dưng thông suốt, trưởng thành thành bộ dạng tâm bẩn như giờ. Mau mau, mau để tôi quay lại năm đó, quay lại cúi đầu gọi đàn anh nhỏ Dụ Văn Châu!"

Cũng tất nhiên chuyện xảy ra nhiều năm về sau, Dụ Văn Châu mười sáu tuổi không thể nào biết trước được. Cậu nghe Nguỵ Sâm thốt lên một câu mà lâm vào trầm tư suy nghĩ, đầu óc à...

Nguỵ lão đại cũng không đi khuyên cậu, mấy thằng oắt con nghĩ nhiều lắm, để bọn chúng luyện thêm là một chuyện tốt. Lúc rảnh rỗi lão vẫn thường hay đi quanh trại huấn luyện, ngẫu nhiên gặp mấy cậu bạn nhỏ. Dụ Văn Châu gần đây dường như đã hiểu ra, cái cảm giác rất hiểu chuyện làm lão cứ cảm thấy khá gì đó.

"Sau đó là lần hối hận thứ hai của đời lão đây." Tiền bối Nguỵ Sâm nói như vầy. "Tôi chỉ bảo cậu ta là không thấy vô vị sao, thế là bảo cậu nếu rảnh thì đi tìm Thiếu Thiên chơi thôi. Thằng Thiếu Thiên nói nhiều, không chừng có câu nào đấy hữu dụng với nhóc? -- Tôi nào ngờ tới Dụ Văn Châu lại tiến triển với Hoàng Thiếu Thiên như vậy, tiến triển đến từ cả hai bên."

Ngôi sao sáng chói của trại huấn luyện Lam Vũ cùng với tên đuôi xe bị Nguỵ lão đại ép duyên về chung một nhà cuối cùng cũng có phản ứng, vốn chỉ từ phản ứng vật lý ban đầu giờ đây đã thành công đến độ phải ứng hoá học rồi. Nguỵ lão đại nhìn hai đứa trẻ nhà mình lúc nào cũng dán lấy nhau thế này, cảm thấy mình cực kỳ sáng suốt.

"Đám nhóc vốn phải kết thành một nhóm như này!"

Thế là cuộc sống của Dụ Văn Châu trở nên bận rộn hơn, muốn "phản ứng" với Hoàng Thiếu Thiên thì phải nghĩ cách, phải dùng não, hơn nữa phải thuần thục ít tiểu xảo mà Nguỵ Sâm giao cho cậu, thời điểm bận rộn thành ra không nghĩ được tới gì khác, chỉ có cây Bạch Ngọc Lan trung thực lẳng lặng ghi lại hết thảy.

Mỏi mệt cũng có thể hoá thành hi vọng, sông lớn chảy xiết đến mấy cũng có ngày phải trôi từ, gió lớn rít gào rốt cuộc cũng mài đi góc cạnh. Trên bờ sò dần khép mình, dưới biển san hô lặng lẽ sinh.

Vì vậy --

Sinh nhật 17 tuổi chưa qua được bao lâu, Dụ Văn Châu ván đã đóng thuyền trở thành đội trưởng đời tiếp theo của Lam Vũ, nắm tài khoản cấp thần Sách Khắc Tát Nhĩ, mang theo những con người mới, lặng lẽ gia nhập vào cái thế giới rộng lớn này.

Cẩn trọng mà nói, Dụ Văn Châu là một người cực kỳ thích hợp để làm bạn, cậu ta cực kỳ tôn trọng đồng bạn tiếp xúc với mình -- "Khi cậu và Văn Châu nói chuyện, đất trời khi đó dường như có cái cảm giác, trong mắt Dụ Văn Châu, cậu chính là toàn thế giới của cậu ấy." Cũng tự nhiên vậy mà xung quanh cậu rất nhiều một đám trẻ cỡ nhỡ, thoắng cái đã cùng nhau lăn lội hai năm, cãi vã, làm lành rồi lại cãi vã, Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng đã kết hợp với họ như trong mấy bộ phim thanh xuân vậy.

Địch Thu Địch, thuật sĩ cùng thời chung trại huấn luyện Lam Vũ với Dụ Văn Châu: Màu giải thứ tư làm đội viên dự bị của đội, tháp tùng đội đến mùa giải thứ sáu, mặc cho khi đó có bao nhiêu nhà chìa cành ô liu nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn kiên trì ở lại Lam Vũ, sau đó đảm nhiệm huấn luyện viên cho đến khi Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ.

Triệu Song Minh, pháp sư chiến đấu cùng thời chung trại huấn luyện Lam Vũ với Dụ Văn Châu: mùa giải thứ năm làm đội viên dự bị của đội, tháp tùng đội đến mùa giải thứ mười, sau đó tham gia vào tầng quản lý Lam Vũ.

Tô Văn Hiểu, kiếm khách cùng thời chung trại huấn luyện Lam Vũ với Dụ Văn Châu: sau mùa giải thứ sáu Lam Vũ đạt quán quân tự nguyện rời xuống hậu phương, phụ trách công việc huấn luyện trại huấn luyện, chính từ lúc đó Lam vũ khai phá được rất nhiều nhân tài.

Tuần Tử Thần, ma đạo học giả cùng thời chung trại huấn luyện Lam Vũ với Dụ Văn Châu, cũng lui về hậu phương nhưng lại chọn nghiên cứu vũ khí bạc, hiện tại đang nghiên cứu phương án sử dụng hai vũ khí bạc mà Lư Hãn Văn đề xuất, cải tiến rất nhiều vũ khí bạc cho Lam Vũ, chưa bao giờ phải khiến Lam Vũ lo bề phương diện khai phát vũ khí.

Trịnh Hiên, chuyên gia đạn dược cùng thời trại huấn luyện với Dụ Văn Châu, mùa giải thứ tư ra mắt với tư cách là người tiên phong đến tận mùa giải thứ mười ba.

Hoàng Thiếu Thiên, học viên cùng thời trại huấn luyện với Dụ Văn Châu, chủ lực chiến đội Lam Vũ, Yêu Đao Kiếm Thánh, ra mắt mùa giải thứ tư, cùng sóng vai với Lam Vũ đến mùa giải thứ mười ba, trong đó có hai lần trở thành thành viên của đội tuyển quốc gia đi chinh chiến với nước ngoài, sau đó đảm nhiệm huấn luyện viên trưởng Lam Vũ.

3.

Mùa hè năm 20 tuổi, Lam Vũ trở thành đội quán quân thứ tư.

Mùa giải thứ sáu, Lam Vũ, tổng quán quân.

Đó là năm tháng đẹp đẽ nhất của họ, giương kiếm quét nửa vầng trăng, dưới kiếm xương trắng hoa tươi. Sáng mừng lên ban mai thuộc về họ, mặt trời đang trưa, khoa trương tuỳ ý.

Năm đầu tiên cậu ra mắt, Lam Vũ chật vật trong vòng đấu bảng, mỗi lần rơi vào vực sâu, bất kể là fan hâm mộ Lam Vũ hay là người xem trò vui, thậm chí tiền bối trình độ nào đề đề nghĩ Dụ Văn Châu cân nhắc đến việc giải nghệ. Năm thứ hai ra mắt, với quán quân thuộc về Vi Thảo, tranh luận bất đồng xung quanh ba người Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên càng ồn ào. Năm thứ ba, cuộc tranh luận lâu năm về Dụ Văn Châu rốt cuộc cũng dần lắng xuống.

Khi đó Hoàng Thiếu Thiên còn chưa hai mươi, Dụ Văn Châu mới nửa hai mươi, tốc độ tay vẫn lót đáy Liên minh, nhưng lại được vinh dự đứng đầu toàn Liên minh, vỏ sò mấy năm trước giờ đây lại lần nữa nghênh đón bình mình, có trân trâu an tĩnh nằm trong.

Còn về việc phải đón nhận phỏng vấn liên tục sau khi đoạt quán quân, rút kinh nghiệm từ Vương Kiệt Hi, song hạch Lam Vũ ngay ngày nghỉ thứ hai đã khăn gói chuẩn bị lên đường, ngay cả vé máy bay cũng đã đặt trong đêm, nhanh chóng đào tẩu đi tìm... Nguỵ lão đại.

Một hai tháng sau đó, nghe nói đã mất liên lạc với song hạch Lam Vũ như thể hai người đã lên khám phá mặt trăng vậy. Ống áo tung bay, hai người mang đến cho Nguỵ lão đại đầy đầu lông gà.



Việc rời giường đúng giờ là chuyện không thể, sau khi rời giường ăn uống khoẻ mạnh lại càng không thể. Vốn tưởng Dụ Văn Chậu thuộc phái dưỡng sinh, ai ngờ đâu ngoại trừ cái việc ngâm chân kia thì cả người chẳng thể nào liên tưởng nổi đến "Dưỡng sinh". Món tráng miệng tôm càng lạnh, fan snack Oreo, Nguỵ lão đại nhìn hai người bọn họ mà ngày nào cũng tự hỏi mình rốt cuộc đã tạo nghiệt gì. Mình năm đó vì Lam Vũ đổ mồ hôi rơi nước mắt, giờ lại nỡ lòng nào?

Không nỡ.

Thế là cả mùa hè ấy, bên trong quán net lão Nguỵ mở đã bị song hạch Lam Vũ chiếm mất luôn hai vị trí. Mỗi ngày ngủ đến bảnh mắt tự tỉnh rồi lắc lư bưng bát mì tôm quẹt quẹt dép lê đi ra. Hoàng Thiếu Thiên ăn vị thịt hầm xương, Dụ Văn Châu ăn vị dưa cải bắp, hai người rảnh thì giúp Lam Vũ cướp Boss, không rảnh thì đi cản Vi Thảo cướp Boss. Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ bị ném ở câu lạc bộ, hai chàng thanh niên định chơi hết tất cả các nghề, mỗi ngày tổ hợp ngẫu nhiên đánh sân thi đấu, đánh thắng thì đánh, không thắng thì cả hai tắt máy, thỉnh thoảng còn giúp Nguỵ Sâm có việc ra ngoài trông cửa hàng. Thành phố nhỏ hạng ba này nào có ngờ hai chàng thiếu niên mồm oang oang ngồi quầy thu ngân là chính phó đội Lam Vũ mới đạt quán quân.

Nguỵ Sâm liếc bài phỏng vấn Dụ Văn Châu quần áo chỉnh tề, ôn tồn lễ độ trên Weibo, rồi lại nhìn cậu nhóc ngây thơ đang oẳn tù tì với Hoàng Thiếu Thiên xem ai đi mua trà sữa, cảm thấy thế giới thật đíu thể tin được.

Nửa tháng sau, Nguỵ lão lục tìm giấy tờ của điều hoà thì thấy thùng mì tôm dự trữ đã bị hai thằng oắt con này chén sạch, nhưng nếu tôi không chịu thì giờ ai chịu đây(*), thành ra định mang hai người đi ngắm biển.

(*) Câu gốc: 我不入地狱,谁入地狱 是什么意思 (Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây)

"Ngắm biển, gột rửa mảnh lương tâm đã hoá thành than của hai vị bây giờ." Nguỵ lão đại lý sự "Dụ Văn Châu để sau đi, nhưng Hoàng Thiếu Thiên mày cười cái quái gì vậy? Mày đừng tưởng lão không nhìn ra, cái trận đoàn đội chung kết ấy, cái vị trí mà mày núp kia âm hiểm cỡ nào."

"Sao có thể thế được." Hoàng Thiếu Thiên mặt vô tội, bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn cứ dựa vào cái khuôn mặt gặp người người thích này cùng với ánh mắt ngây thơ vô tội lừa gạt biết bao nhiêu fan mẹ già, đã thế so với bên cạnh có một Dụ Văn Châu đã đen hơn tổ ong, người bình thường mới nhìn quả thật hông để ý đến nội tâm đoá bạch liên hoa Hoàng Thiến Thiên đã đen thành hạt vừng rồi, một dafuku biến dị tâm cơ.

"Ủa chứ không phải anh bảo anh không xem trận đấu à?" Dụ Văn Châu còn "ngây thơ nai tơ" hơn cả Hoàng Thiếu Thiên "Chứ nếu không xem sao biết Thiếu Thiên nấp chỗ nào?"

Nói nhảm, ông đây chẳng những xem mà còn xem đi xem lại, thậm chí còn tải hẳn xuống làm kỹ niệm, mấy thằng nhãi ranh bọn mày thì hiểu cái gì. Nguỵ lão đại nghiêm túc đứng đắn, ông đây không những xem, mà còn xem cùng tất cả người thân, nếu không phải bọn họ kiếm cớ, ông đây còn định bắt bọn chúng viết 800 chữ cảm nhận... 8000 cũng được.

Giây sau lại như thể học sinh tiểu học cãi nhau xem ai ném đá xa hơn, nháy mắt chỉ còn lại mảnh đơn thuần.

"Vốn là định để hai đứa nghe chút lịch sử cách mạng huy hoàng của ông đây năm xưa, tiếp nhận giáo dục của ông đây, biết lấy lịch sử rực rỡ của Lam Vũ ta, sau đó quyết tâm cố gắng." Nguỵ Sâm nhìn hai cậu học trò đang cãi nhau như học sinh tiểu học, thở dài, "Còn giờ thì thấy không cần cái này nữa. Nhìn hai đứa ngốc đến độ không nổi nữa rồi, ông đây nếu là Vương Kiệt Hi thì lúc này chắc chắn sẽ bảo ban tuyên truyền tung tin giật tít "Tình cảm song hạch Lam Vũ rạn nứt". Đội viên thì ôm đầu khóc rống, giờ chỉ có nước đi đăng ký Vi Thảo, mới có được một ngôi nhà hoàn chỉnh."

TBC...
 

Bình luận bằng Facebook