- Chương 8 -
Chiến đội Hô Khiếu được quyết định thành lập ở nội thành cổ của thành phố N. Nơi rộng lớn này cách đây mười mấy năm từng là một con phố thương mại sầm uất, vì quy hoạch đô thị mà suy tàn dần theo thời gian, giờ đây chỉ còn lại đường cái rộng rãi và những hàng quán sâu trong ngõ hẻm vẫn lưu được dấu xưa. Đến muộn một chút thôi, trên đường đã lác đác chỉ còn vài bóng người đi đường vội vã bước.
Nhưng lại vừa hợp với với tuyển thủ chuyên nghiệp như họ, quanh năm không bước ra khỏi cổng trừ khi đi đánh giải.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Lâm Kính Ngôn tiện đường rẽ vào ngõ nhỏ xếp hàng mua bánh kếp mỡ vịt, sau đó mới chậm rãi đi về phía câu lạc bộ. Anh đã nắm được quy trình cụ thể của họp báo, chỉ khác một chút so với buổi họp báo thường ngày. Quãng đường ngắn ngủi, hắn vẫn nhẩm lại nhưng thông tin quản lý Hà đã phổ biến trước cho mình, trong lòng vẫn có đôi chút bất an.
Dù đã chuẩn bị kĩ càng đến đâu thì đây vẫn là buổi họp báo đầu tiên mà hắn thật sự là nhân vật chính.
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều sẽ được rất đông đảo phóng viên bên dưới cũng như người hâm mộ xem livestream trên Internet phân tích kỹ càng, mỗi động thái của anh ấy sẽ quyết định sự kỳ vọng của khán giả đối với Hô Khiếu mùa mới.
Đây là trách nhiệm mà người ở vị trí đội trưởng ắt phải gánh vác.
Lâm Kính Ngôn cuối cùng cũng thấm được điều đó.
"Thông báo chính thức đã được đăng tải rồi."
Vẫn tại phòng họp treo hàng tá thông tin phân tích xu hướng ấy, quản lý Hà điểm lại các chi tiết của buổi họp báo hôm nay một lần cuối với hắn. Điểm thường lệ của mùa giải trước đã bị xóa sạch, bảng điểm trống trơn, chờ mùa giải mới.
Lâm Kính Ngôn vừa vào cửa câu lạc bộ đã được gọi tới đây, kiên nhẫn nghe quản lý Hà nói: “Cuộc họp báo bắt đầu lúc 7 giờ 30, ngoài các phóng viên ở hiện trường thì còn có truyền hình trực tiếp qua các nền tảng phát sóng lớn..."
"Đừng lo lắng, gặp câu hỏi lạ thì cứ trả lời theo suy nghĩ của cậu là được, có lỡ miệng thì nhân viên truyền thông sẽ lo liệu. Thái độ tích cực chút, dạo này người ta thích tuyển thủ chuyên nghiệp kiểu đấy, cái này thì cậu cứ phát huy như bình thường là được, Kính Ngôn."
Quản lý Hà cẩn thận điểm lại tất cả những vấn đề có thể phát sinh với hắn thêm lần nữa, xong xuôi mới thả người.
Lâm Kính Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở cửa, lòng đầy tâm sự... Đang thầm nghĩ hay là qua chiều nay tranh thủ thảo trước vài kịch bản, lại bị đám đồng đội đang ghé tai nghe trộm ngoài cửa dọa nhảy lùi về sau.
"Đù má!"
Lâm Kính Ngôn rất ít khi chửi thề. Hắn điểm danh mấy cái đầu đang ở ngoài cửa, ngạc nhiên nhận ra rằng rất nhiều thành viên mới đã ở đây, thậm chí cả cậu mục sư quê nhà cách Hô Khiếu nửa đất nước cũng không bỏ lỡ cơ hội hóng hớt này.
Đây là từ chương trình gì đây?
Tân đội trưởng chiến đội không khỏi nhìn ra sau - ban điều hành cấp cao của câu lạc bộ vẫn đang họp ngắn trong phòng, không để ý đến bọn họ. Lâm Kính Ngôn thấy thế bèn khẽ khàng đóng cửa, sau đó quay lại, tức giận tính sổ với đám người kia: "Mấy người các cậu đang làm gì? Có thấy giống chim lợn không hả...?
Đám người kia xì xầm một chốc, kết cục là Nguyễn Vĩnh Bân bị bọn họ quyết đoán đẩy ra ngoài.
Nguyễn Vĩnh Bân: ". . . "
Tại sao nồi nào cũng đến lượt trị liệu đội?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Vĩnh Bân, tuyển thủ mục sư chơi tự vệ trứ danh của Vinh Quang, lặng lẽ luồn tay sau lưng tặng những kẻ đã bán đứng mình một ngón giữa, sau đó không hề chớp mắt mà phịa ra động cơ nghe trộm của đám mình: "Lão Lâm, do tụi tui lo lắng về việc sắp xếp nhân sự chiến đội của mùa giải mới thôi!”
Lâm Kính Ngôn không nhịn được mà bật cười.
Anh không so đo lý do bọn họ tò mò nghe trộm nữa, đổi hướng nhìn sang cậu tân binh từ vòng khiêu chiến mình mới chỉ tiếp xúc trên game, quan tâm hỏi thăm: "Dọn đồ xong chưa?"
Pháp sư nguyên tố ho "khụ" một tiếng. So với đám già đời thân kinh bách chiến kia thì da mặt của tân binh vẫn mỏng hơn nhiều, cậu ngượng ngùng gật đầu, đối mặt với sự quan tâm của Lâm Kính Ngôn, cậu không hề do dự mà lật tẩy mục đích của các tiền bối: "Lâm đội, là như thế này, các tiền bối nói với em hôm nay anh có buổi họp báo, cho nên bọn em tới đây hỗ trợ anh!”
Lâm Kính Ngôn nghe cậu pháp sư nguyên tố hùng hồn tuyên bố vậy mà sửng sốt, sau đó lòng anh dâng lên những cảm xúc vô cùng phức tạp khó tả, từng đợt từng đợt không ngừng đánh vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm. Thủy triều qua đi, tâm tư dầm dề lại tỏa sáng chói lọi.
Anh nghĩ, bọn họ đều tin tưởng ở mình đấy, Lâm Kính Ngôn.
Mình không muốn phụ lòng tin tưởng này, cũng không thể.
“Cám ơn mọi người.” Lâm Kính Ngôn vất vả nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nghe mình lên tiếng.
Sau khi bị tên pháp sư nguyên tố vạch trần, Nguyễn Vĩnh Bân cũng không buồn nhập hội mắng người với những người khác. Hắn nhìn người bạn lâu năm, cũng là đội trưởng hiện tại và tương lai của mình, chân thành nói: "Chỉ giỏi làm lớn chuyện, cảm ơn gì chứ." - Hắn thoáng dừng, ít nhất vào khoảnh khắc khắc này, hắn thay đổi xưng hô của mình với Lâm Kính Ngôn, "Đội trưởng."
"Tụi tui đợi cậu dẫn tụi tui đánh vào vòng chung kết! Mùa giải này đừng để rớt từ lượt đầu nữa!"
Lâm Kính Ngôn vừa cười vừa cho Nguyễn Vĩnh Bân một cú.
Dù sao thì cũng là chiến đội đã lọt đánh vào vòng chung kết của mùa giải trước, buổi họp báo giữa kì nghỉ của Hô Khiếu vẫn có sự tham gia của rất nhiều báo đài thể thao điện tử.
Trước một giờ, Lâm Kính Ngôn bị kéo vào phòng nghỉ - dạo này, dù muốn dù không thì tuyển thủ chuyên nghiệp ít nhiều cũng phải chăm chút ngoại hình của mình. Đã có kinh nghiệm từ hai mùa giải trước, Lâm Kính Ngôn học được chiêu bất biến khi chuyên gia trang điểm tô tô trét trét đủ thứ kỳ lạ lên mặt mình.
Xong xuôi, anh vuốt thẳng cổ áo đồng phục mới được thiết kế riêng cho mình, đứng dậy, đi về phía hành lang.
Đã gần 7h30, khu truyền thông trong hội trường chật cứng.
Ánh sáng hiển nhiên là tập trung trên sân khấu, Lâm Kính Ngôn nhìn ông chủ Hô Khiếu đã an tọa bên trên, cuối cùng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và đi. Bước chân vững chãi như đã sẵn sàng đón nhận ánh đèn rọi tới nơi mình.
Nhân viên truyền thông nở nụ cười mở đầu: “Thưa quý vị, chào mừng đến với buổi họp báo hôm nay.” - rồi giới thiệu ngắn gọn tình hình hiện tại của Hô Khiếu, sau đó đưa chủ đề này đến với nhân vật chính thực sự của đêm nay.
Lâm Kính Ngôn nhìn thấy các phóng viên bên dưới lần lượt giơ máy ảnh và máy ghi âm lên. Sân khấu này quả là rộng quá, khi anh ngồi trong tiệm net thao tác nhân vật, Lâm Kính Ngôn không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày, hai năm sau, hắn có thể ngồi trên sân khấu của cung thể thao, hoàn toàn trở thành nhân vật chính. Trong giây phút này, hắn là tiêu điểm duy nhất của khán giả.
Ông chủ Hô Khiếu phát biểu cũng rất nhanh, micro trong tay ông sẽ sớm chuyền đến Lâm Kính Ngôn. Tất cả các phóng viên tại hiện trường và khán giả xem trực tiếp ngoài kia đều đang chờ tân đội trưởng của Hô Khiếu lên tiếng - bất cứ điều gì, tỏ thái độ cũng được, cầu nguyện hứa hẹn cũng được, bọn họ muốn biết Đội trưởng Hô Khiếu ngồi trên sân khấu kia đang nghĩ gì.
Lâm Kính Ngôn cầm micro, thử âm, chậm rãi nói: "Chúc mọi người một buổi tối tốt lành, tôi là Lâm Kính Ngôn."
Có thể là từ lúc Phó Dương tuyên bố giải nghệ, có thể là từ lúc Lâm Kính Ngôn nói lời chia tay với Phó Dương, cũng có thể là từ chính giây phút này, bên cạnh người thao tác Đường Tam Đả, các phóng viên bắt đầu thích đế thêm bốn chữ "đội trưởng Hô Khiếu" vào trước trên Lâm Kính Ngôn.
Họ lặng lẽ vô thanh tiếp nhận sự thay đổi đội trưởng ở Hô Khiếu.
Hội trường rộng rãi và sạch sẽ, các phóng viên nghiêm túc ghi chép, các đồng đội hết lòng ủng hộ, cùng những người hâm mộ đang háo hức chờ mong. Mọi thứ đều vừa đủ. Ít nhất tại buổi họp báo này, Lâm Kính Ngôn không mong muốn gì hơn nữa.
Đây là viễn cảnh về Vinh Quang hoàn hảo nhất mà anh có thể tưởng tượng đến.
“Lại gặp lại rồi.” Giọng nói của Lâm Kính Ngôn dần dần trở nên kiên định: “Cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm, ủng hộ Hô Khiếu…”
-
Màn hình máy tính của Lão Lộ nhảy ra hai cửa sổ.
Một bên là tin tức buổi họp báo của Hô Khiếu, một bên là nhóm QQ với hàng nghìn người.
Chất lượng hình ảnh phát sóng trực tiếp rõ nét đến tuyệt vời, giọng nói của tân đội trưởng Hô Khiếu vang gần bên tai. Lão Lộ vừa háo hức xem livestream của buổi họp báo, vừa thỉnh thoảng lướt sang cuộc trò chuyện của mọi người trong nhóm fan.
Chắc chắn là đã chuẩn bị trước kịch bản, dù có là phóng viên hay fan khó tính nhất cũng không thể tìm ra sơ sót gì trong bài phát biểu đã được cường điệu này, nhưng với một người vốn luôn chú ý tới Weibo của toàn bộ tuyển thủ chiến đội Hô Khiếu từ ngày đầu như Lão Lộ, hắn biết rõ rằng dù bài phát biểu này có thể đã qua bàn tay biến hóa của bao nhiêu chuyên gia, thì những luận điểm chính vẫn xuất phát từ Lâm Kính Ngôn.
Một số fan không có trực giác nhạy bén của Lão Lộ, nhưng nhóm chat của đám fan chưa bao giờ gián đoạn.
"Uiiii chaaaaaaa! Tặng ngàn bông cho các chị staff trang điểm hôm nay! Không ngờ có ngày tui cũng có thể liếm liếm nhan sắc anh Lâm nhà mình!"
"Ảnh nhắc Phó ca kìa. Ui ui! Từ lúc giải nghệ đến giờ chưa thấy Phó ca đăng bài QAQ Lâm đội mời Phó ca lên sóng điiii!"
"Sao cái cậu pháp sư nguyên tố mà đội trưởng Lâm nói đến có ID giống ông bạn tui thế nhỉ?"
"Mùa giải mới Hô Khiếu cố lên!"
. . .
Tin nhắn trong nhóm chat hầu hết là những tin nhắn như thế này, hết trang này đến trang khác.
Lão Lộ chỉ im lặng, theo dõi, mặc dù đã làm quản lý fandom của Hô Khiếu một thời gian nhưng hắn luôn giữ thái độ khiêm tốn, thỉnh thoảng tất @ mọi người để lập một nhóm hỗ trợ theo chân chiến đội đến sân khách thi đấu chứ hiếm khi tham gia chat chit hú hét cùng fan. Cho đến khi có một tin nhắn ác ý đột nhiên nhảy ra - người đó để avatar Vinh Quang, gửi một bài văn dài dằng dằng kể lể lý do Lâm Kính Ngôn thua kém Phó Dương, cuối cùng kết luận rằng sớm muộn gì Hô Khiếu cũng kết thúc thôi. Khi Lão Lộ để ý đến người này thì các fangirl trong nhóm đã cãi nhau qua lại vài câu với người đó, hắn cau mày, đăng một thông báo mới lên nhóm.
"Chiến đội ắt có cân nhắc và suy xét riêng khi thay đổi nhân sự. Đây là nhóm fan của Hô Khiếu, mọi bình luận xúc phạm chiến đội và các tuyển thủ đều bị cấm."
Suy nghĩ một hồi, hắn bèn thêm một dòng ở cuối thông báo: "Hô Khiếu cố lên! Lâm đội cố lên!"
Thông báo vừa lên, các fangirl đang hăng máu cãi vã như tỉnh táo lại, mặc kệ tên hề vô danh, thay vào đó hướng ứng thông bào của Lão Lộ, liên tục spam "Hô Khiếu cố lên!" và "Lâm đội cố lên!" trôi mất cuộc tranh cãi lúc nãy.
Hài lòng, Lão Lộ trở về xem livestream.
Lâm Kính Ngôn đã hoàn thành bài phát biểu thuộc nằm lòng từ trước. Sau thời gian giải lao ngắn ngủi, buổi họp báo bước vào phần đặt câu hỏi.
Những câu hỏi đầu tiên của phóng viên có vẻ khá dè dặt.
Lâm Kính Ngôn trả lời một câu hỏi dễ từ một phóng viên nam, xong xuôi, nhân viên truyền thông mời phóng viên tiếp theo.
"Xin chào Lâm đội," lần này người đặt câu hỏi là một nữ phóng viên trang điểm rất đậm, cô liếc nhìn màn hình laptop của mình rồi nhanh chóng lên tiếng: "Vừa rồi tôi nghe Lâm đội nói, đã sáng tỏ được nhiều điều, tôi cũng rất vui vì mục tiêu của Hô Khiếu không thay đổi vì sự ra đi của Phó đội. Nhưng-"
Lâm Kính Ngôn mỉm cười và gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.
"Thiếu đi một vị át chủ bài lão luyện, tổn thất này đối với Hô Khiếu hẳn là không đơn giản như Lâm đội vừa nói đâu nhỉ?" Nói xong lời sắc bén, nữ phóng viên nhanh chóng bổ sung: "Theo như tôi biết, Hô Khiếu không có ý định tiến hành chuyển nhượng để củng cố đội ngũ."
Hầu hết các phóng viên bên dưới đều lộ ra vẻ hứng thú.
Mà Lâm Kính Ngôn ngồi trên sân khấu vẫn không đổi sắc mặt.
Hắn đã quen câu này quá rồi.
Đây là vấn đề họ đã thảo luận trước khi Phó Dương rời đội.
Hôm đó họ vừa xem lại trận chung kết giữa Lam Vũ và Vi Thảo, Lam Vũ đã để cơ hội tiến vào vòng trong vụt qua trước mắt mình. Lâm Kính Ngôn nghĩ, câu hỏi của nữ phóng viên này chi bằng đem đi hỏi người có kinh nghiệm như chiến đội vừa tiễn Ngụy Sâm đi kia thì hơn.
"Lão Phương gánh không nổi." Ngày đó Phó Dương dùng chỉ bằng một câu, một châm thấy máu vạch trần tình cảnh khó khăn của Lam Vũ, "Lão Ngụy rũ gánh quá vội, Lam Vũ không liên lạc được. Với đội hình của mùa giải này mà lão Phương vẫn dẫn đội vào vòng chung kết được đã là kỳ tích."
Nhưng Hô Khiếu thì khác.
Lâm Kính Ngôn hiểu được ý của Phó Dương.
Hắn ừ một tiếng, coi như đồng tình với quan điểm của nữ phóng viên, sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Sự ra đi của Phó đội quả thực là một tổn thất đối với Hô Khiếu. Chúng tôi đang thiếu một tuyển thủ kỳ cựu giàu kinh nghiệm. Đây là điều chúng tôi buộc phải thừa nhận, cũng là sự thật chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng để đối mặt."
“Cũng có nghĩ là Lâm đội rất tự tin về mùa giải tiếp theo?” Nữ phóng viên mỉm cười, tự nhiên tiếp lời.
Nếu Lâm Kính Ngôn có thể theo dõi chiến trường trên livestream, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy hàng tá bình luận như "Câu hỏi này tâm cơ vãi." lấp đầy màn hình. Nhưng hắn không thấy, vì vậy người xem livestream nghe Lâm Kính Ngôn bảo: "Không lẽ mọi người mong tôi bảo mình không hề tự tin về mùa tới hả?"
Các phóng viên bên dưới cười rộ vui vẻ.
Lâm Kính Ngôn cũng cười với họ: "Sự thật là không ai có thể phán đoán kết quả của một trận đấu chưa diễn ra. Chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị tốt nhất để lấp lỗ hổng mà sự ra đi của Phó đội để lại."
Cho dù vạch xuất phát không mấy cao, đường băng vẫn luôn ở đó, chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Lâm Kính Ngôn dẫn Hô Khiếu chạy hết quang đường.
"Sự chuẩn bị mà Lâm đội nhắc tới có phải là ám chỉ những người mới được đào ra từ vòng khiêu chiến không?" Chủ đề này đã mở ra, đương nhiên sẽ có phóng viên khác nhân cơ hội tiếp tục câu chuyện của nữ phóng viên kia, "Lập tức cho tân bình chưa từng thi đấu chuyên nghiệp lên sân, quyết định này có thể phản tác dụng. Tân binh luôn là nhân tố bất ổn nhất trên sàn đấu, không phải sao?”
Lâm Kính Ngôn chăm chú nhìn phóng viên vừa hỏi câu hỏi này.
Sau đó, hắn tựa lái chủ đề đi xa: “Lúc mới gia nhập Liên minh, trận đầu tiên tôi lên sân là gặp Gia Thế, lập tức bại trận dưới tay Diệp thần."
Chiến đội mới gặp chiến đội á quân mùa giải trước, đây là lộ trình thi đấu đã xuất hiện từ mùa giải thứ 2.
Đối mặt với Gia Thế, đội ngũ vô địch mùa giải đầu tiên, Lâm Kính Ngôn vừa ra mắt là chỉ là một người mới, trăm phần trăm, không hơn không kém. Lâm Kính Ngôn nhớ rõ, trận đó hắn đánh cả solo lẫn đoàn đội. Thật ra trận solo của hắn cũng khá đáng khen, không ai chê được một tân binh có thể đánh tuyển thủ chiến đội quán quân tới đỏ máu, những hắn lại chạm trán Diệp Thu ở trận đoàn đội.
Sau đó thì y hệt những gì hắn nói với tay phóng viên báo Thể Thao Điện Tử, đối đầu trực diện với Diệp thần, bị đánh đến tan vỡ tinh thần.
Trước khi bước vào đấu trường chuyên nghiệp, Lâm Kính Ngôn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ không để lại một kẽ hở nào như vậy, mỗi kỹ năng và chiêu thức của mình đều nằm trong dự đoán của người kia, mỗi lần nhấn phím, mình càng tiến gần đến thất bại. Là trải nghiệm kinh hoàng đến thế cho nên Lâm Kính Ngôn phải mất rất lâu để hồi phục, chính anh cũng là tân binh thiếu ổn định nhất Hô Khiếu.
"Tôi nghĩ mình cũng được tính là có kha khá kinh nghiệm ở lĩnh vực này nhỉ?" Lin Jingyan hỏi ngược lại, "Hơn nữa, chúng tôi không có ý định để người mới lên sân một mình."
Hắn nghĩ một chút, rốt cục quyết định dừng tại đây, chôn câu "Anh gạt luôn Tru Tiên khỏi danh sách những tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, sợ là Trương Giản phải báo công an mất" vào sâu trong đáy lòng.
Nghĩ thôi là được, nghĩ thôi là được.
Trả lời vấn đề đến mức này, phóng viên ở bên dưới đã biết, tân đội trưởng Hô Khiếu trên sân khấu không phải là một tuyển thủ dễ dao động. Hắn không né tránh câu hỏi, cũng không nhìn trái nhìn phải mà vun vén, từ đầu đến cuối hắn đều trả lời rất thành tâm. Hắn dường như không dính dáng gì đến tất cả những tính cách mà cánh nhà báo ghét, những điều hắn nói cũng rõ ràng là sự thật hiển nhiên, nhưng họ vẫn không cảm nhận được sự hợp tác Lâm Kính Ngôn.
Ông chủ Hô Khiếu cũng đang ngồi trên sân khấu với Lâm Kính Ngôn, vừa quan sát đội trưởng của mình vừa suy tư, chỉ cảm thấy hình như mình vừa vớ được vàng.
Phó Dương nhìn Lâm Cảnh Ngôn trên màn hình, bỗng nhiên vui mừng.
Biểu hiện của Lâm Kính Ngôn thật sự vượt quá mong chờ của hắn, hắn vẫn luôn biết người chơi lưu manh này một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc - mặc dù Lâm Kính Ngôn luôn bảo rằng mình không quá nhiều thiên phú về Vinh Quang, nhưng Phó Dương lại biết rất rõ, mỗi một người có thể đánh từ game lên đấu trường chuyên nghiệp đều có nét độc đáo riêng.
Thanh niên đang trả lời thỏa đáng 7749 câu hỏi kỳ lạ trên màn ảnh kia, cho dù Phó Dương có tự mình đi lên cũng không thể làm tốt hơn hắn.
Trong lúc thất thần, Phó Dương không nghe được phóng viên hỏi lại cái gì, nhưng lại nghe Lâm Kính Ngôn nhắc tên mình.
"Tình hình gần đây của Phó đội ấy hả? Tài khoản Weibo của ảnh chắc vẫn còn đó mà... à không có update gì mới, vậy mọi người giục ảnh đăng bài đi là được mà?"
Phó Dương nghĩ, haha, thằng nhóc này.
Ai chơi lưu manh cũng xấu tính xấu nết như này hả?