- Bình luận
- 230
- Số lượt thích
- 1,602
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Chow Chow
OOC
Tác giả: Quân Diêu Bút Tẩy
Edit: Phi Tuyết
Thể loại: Hỗ xuyên, đoản văn, hướng nguyên, hài
Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn
Lưu ý:
1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.
2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.
3. Truyện hài nên cách dịch cũng điên điên theo, không chấp nhận được mời click back!
Tác giả: Quân Diêu Bút Tẩy
Edit: Phi Tuyết
Thể loại: Hỗ xuyên, đoản văn, hướng nguyên, hài
Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản edit: Hoàn
Lưu ý:
1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.
2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.
3. Truyện hài nên cách dịch cũng điên điên theo, không chấp nhận được mời click back!
Thượng.
Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân.
Đây không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nếu như Hoàng Thiếu Thiên muốn, cậu cũng có thể trở thành một người đàn ông khỏa thân.
Nhưng vào giờ khắc này, hình ảnh người đàn ông khỏa thân đang đứng ở bên giường mặc quần áo đập vào mắt cậu.
Vâng, người thanh niên quần áo xốc xếch đó chính là đội trưởng thân yêu của cậu, Dụ Văn Châu.
Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi chớp mắt, cậu nhớ ra Dụ Văn Châu cũng có chìa khóa phòng mình. Chẳng lẽ tối hôm qua điều hòa phòng đội trưởng hỏng, thế là chạy sang đây “hưởng ké” khí lạnh?
Chuyện này cũng bình thường thôi, vấn đề cần nghiên cứu ở đây là từ lúc nào Dụ Văn Châu có thói quen lõa thể khi ngủ.
Liên Minh Kiếm Thánh bình tĩnh như một tay chơi lão làng, kéo góc chăn suy nghĩ một lúc, lại ở trong chăn lăn một vòng, phát hiện ra trên người mình cũng không mảnh vải che thân, hơn nữa chỗ nhạy cảm khó nói trên người còn truyền đến cảm giác khác thường.
“....................................................”
Tui là Hoàng Thiếu Thiên, hiện tại tui đang rất hoảng cmn hốt.
Cậu lăn một vòng trên giường gây ra tiếng động không nhỏ, thanh niên tóc đen quay lại nhìn, hơi nhíu mày.
“...” Hoàng Thiếu Thiên nhắm mắt lại, mặt không đổi sắc.
Có thể nói cậu vờ ngủ quá mức giả trân, không hề giống một diễn viên có thiên phú, Dụ Văn Châu liếc cái là nhận ra ngay.
... Đừng có gọi nữa mà!!!
Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng mở mắt, nghe Dụ Văn Châu bình tĩnh mở miệng: “Em đã được như mong muốn rồi, hài lòng chưa?”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Thiếu Thiên, em có biết vì sao anh không chạm vào em không, đó là vì muốn tốt cho em. Em như bây giờ… thật khiến anh thất vọng!”
Hoàng Thiếu Thiên: “...” Cậu nói lời này như thể người bị đè là cậu chứ không phải là tôi ấy nhể?
Cậu tung chăn ra, ngồi dậy, phát hiện giữa hai chân mình còn dấp dính một vệt trắng.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy muốn phát điên, tại sao cậu không có một tí ấn tượng nào cả?
Dụ Văn Châu không ở lại thêm, nói xong là đi. Hoàng Thiếu Thiên ngồi ở bên giường ngây ra một lúc, càng nghĩ càng tức. Cậu lấy điện thoại di động ở dưới gối gọi cho Dụ Văn Châu.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì kết nối được.
“Dụ Văn Châu!” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng lạnh lùng. “Quay trở lại xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì?”
“...” Có chuyện gì thế? Trước đây cũng không thấy gắt ngủ đến mức này!
“Cậu sao vậy?” Dụ Văn Châu hỏi.
Thái độ rất tốt, cơn giận của Hoàng Thiếu Thiên được dập hơn nửa.
Cậu hỏi Dụ văn Châu: “Có phải cậu nảy sinh thứ tình cảm không thể cho ai biết với tui không?”
Dụ Văn Châu: “... Hửm?”
“"Thế đây là cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên tức tối, "Cầu mà không được liền rút chim vô tình?"
Dụ Văn Châu: “...” Cứ cảm thấy mình nghe hiểu được, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chả hiểu gì.
“Có phải cậu gặp ác mộng không?” Dụ Văn Châu hỏi. “Sao lại giận lây sang tôi rồi?”
Hắn từ trong phòng đi ra. Bởi vì phòng của Hoàng Thiếu Thiên đối diện phòng hắn nên khi nhìn thấy thứ gì đó trước cửa phòng cậu, hắn hơi khựng lại. “Tôi mang cháo về cho cậu, sao không ra lấy?”
“Cháo nào?” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu. Lúc nãy khi đi Dụ Văn Châu không đóng cửa. Ngồi đây là cậu có thể nhìn ngay ra hành lang vắng vẻ phía đối diện.
“Cậu muốn dỗ tui vui vẻ hả?” Hoàng Thiếu Thiên nói. “Giờ cậu đang ở đâu?”
“Trước cửa phòng cậu.” Dụ Văn Châu gõ cửa hai cái.
Tiếng “cốc, cốc” truyền qua điện thoại vào tai, Hoàng Thiếu Thiên cố banh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi chiếc quần lót màu trắng bị quăng gần đấy.
Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ rốt cuộc tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt đến mức nào mà quần lót của mình có thể bay đến tận chỗ cửa ra vào. Sau đó, cậu chú ý tới con heo màu hồng với chiếc mũi to như ổ cắm điện trên quần lót.
Cậu không có chiếc quần lót nào “đặc sắc” như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc. “Chờ đã, đội trưởng, cậu có mặc quần lót hình heo Peppa không?”
Dụ Văn Châu: “... Tôi không có.”
“Vậy sao?” Hoàng Thiếu Thiên nhìn chiếc quần lót kia, lại nhìn hành lang vắng vẻ, bóng đèn trong đầu lóe sáng một cái, cậu nghĩ tới một khả năng khác.
“Tui có một suy nghĩ không tưởng.”
“Vậy cậu nghĩ tiếp đi, đừng nói chuyện.” Dụ Văn Châu đúng lúc mở miệng, ngăn lại 10 ngàn chữ tiếp theo của đối phương. Hắn tìm thấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng Hoàng Thiếu Thiên.
Rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng mang theo sắc tối mờ mờ. Dụ Văn Châu đến gần, nhìn mái tóc rối màu nâu thẫm dưới điều hòa.
Trùm kín chăn gọi điện thoại là muốn ngạt thở phải không? Dụ Văn Châu kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nước miếng chảy ra gần nửa cái gối.
Dụ Văn Châu: “...”
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi người ở đầu bên kia. “Thiếu Thiên?”
Dụ Văn Châu buông rèm mi, có hơi lo lắng. “... Thiếu Thiên?”
“Không phải cậu bảo tui không cần nói chuyện sao?” Hoàng Thiếu Thiên hờ hững đáp.
“... Đừng đùa nữa!”
Hoàng Thiếu Thiên hừ một tiếng. “Cậu vào phòng tui? Thấy một người không phải là tui? Chuyện quái dị như vậy sao không thấy cậu la hét?”
“Tôi đã la hét xong ở trong lòng rồi!” Dụ Văn Châu nói. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tui cũng không rõ, hình như tui và Hoàng Thiếu Thiên ở đây xuyên qua thế giới của nhau. Mà Dụ Văn Châu của thế giới này cũng không giống cậu lắm!”
“Chỗ nào không giống?” Dụ Văn Châu hỏi.
“Ừm…” Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ. “Nói như thế nào nhỉ, lần đầu tiên tui thấy có người đè người khác xong còn hỏi người ta có hài lòng hay không.”
Dụ Văn Châu: “...” Cậu nói lại lần nữa xem hắn đè ai.
“Thật ra cũng không có gì, người hắn đè là tui bên này.” Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục. “Cậu nói xem tui nên báo cảnh sát hay đè lại hắn thì tốt hơn.”
“...” Dụ Văn Châu đáp. “Tôi cảm thấy cậu nhanh nhanh trở về đây là tốt nhất.”
“Làm như tui không muốn ấy.” Hoàng Thiếu Thiên thả lỏng hơn. “Nói đi cũng phải nói lại, không phải chúng ta đang ở hai thế giới ư? Sao điện thoại vẫn liên lạc được?”
Dụ Văn Châu trầm tư một lúc. “Có thể là vật chất tối duy trì lỗ sâu liên kết giữa hai thế giới?*”
Hoàng Thiếu Thiên thấy nghe tới đây là đủ. “... Tui thì cho rằng đây là BUG.”
“...” Dụ Văn Châu hơi mím môi, vừa buồn cười lại vừa có chút lo lắng.
“Mặc kệ có phải là BUG hay không.” Hắn nói tiếp. “Cậu định trở về như thế nào?”
“Tui không biết.” Hoàng Thiếu Thiên thành thật trả lời. “Cậu còn nhớ game chúng ta cùng chơi hồi trước không, phải đáp ứng được điều kiện đặt ra hoặc nói đúng câu đã được chỉ định thì mới qua cửa.”
Dụ Văn Châu suy nghĩ trong chốc lát. “Cậu chắc chắn chứ?”
“Hoàn toàn không, tui chuẩn bị tìm bọn A Hiên hỏi thăm một chút.” Hoàng Thiếu Thiên mặc quần áo chỉnh tề, khóa phòng cẩn thận rồi đi ra kí túc xá. “Mong rằng ở thế giới này, những người khác không có biến thái như cậu…”
“Tôi cảm thấy cậu có thành kiến đối với tôi.” Dụ Văn Châu bình tĩnh lên án.
“Thật sự không phải thành kiến!” Hoàng Thiếu Thiên chân thành nói. “Sáng nay cái tên giả mạo đó nói với tui mấy câu, nếu không phải hắn mang khuôn mặt của cậu, cậu nói xem tui phải đánh nổ đầu chó của hắn bao nhiêu lần?”
Dụ Văn Châu: “...” Không quá muốn biết!
“Nhưng mà giọng điệu cùng thần thái của hắn cũng khá giống cậu đấy!” Hoàng Thiếu Thiên mô phỏng (nói bậy) cho Dụ Văn Châu một đoạn. “Cậu đã được như mong muốn rồi, hài lòng chưa? Đây là một trăm nguyên**, cầm lấy nó, rời khỏi Lam Vũ.”
Dụ Văn Châu: “...” Giống chỗ nào?
“Khụ!” Hoàng Thiếu Thiên rất biết dừng lại đúng lúc. “Đúng rồi, có chuyện gì cậu phải chú ý nhé, nếu “Hoàng Thiếu Thiên” bên kia tỉnh, cậu nói lại lời tui cho cậu ta nghe một lần, xem có thu hoạch gì không?”
“Ừ!” Dụ Văn Châu đồng ý. “Có phát hiện gì tôi sẽ liên lạc với cậu.”
“Được được được.” Hoàng Thiếu Thiên tặng cho hắn một nụ hôn gió, nói rằng tui biết đội trưởng là đáng tin nhất.
Dụ Văn Châu bị cái hôn gió bất ngờ của cậu làm cho giật mình. Thật là, cái con người này sao cứ động chút là lại chòng ghẹo hắn thế nhỉ, làm vậy cũng được hả?
++++++++++++++++++
* Vật chất tối, lỗ sâu:
Trong vật lý thiên văn, thuật ngữ vật chất tối chỉ đến một loại vật chất giả thuyết trong vũ trụ, có thành phần chưa hiểu được. Vật chất tối không phát ra hay phản chiếu đủ bức xạ điện từ để có thể quan sát được bằng kính thiên văn hay các thiết bị đo đạc hiện nay, nhưng có thể nhận ra nó vì những ảnh hưởng hấp dẫn của nó đối với chất rắn và các vật thể khác cũng như với toàn thể vũ trụ.
Lỗ sâu là một lối đi trên lý thuyết xuyên qua không-thời gian, tạo nên lối tắt cho các cuộc hành trình dài qua vũ trụ. Lỗ sâu được tiên đoán bởi thuyết tương đối rộng.
** Nguyên: (tiếng Trung: 元; bính âm: yuán) được biết đến thông dụng tên là khối (tiếng Trung: 块; bính âm: kuài; ban đầu nó là một cục bạc). Một nguyên được chia thành 10 góc (tiếng Trung: 角; bính âm: jiǎo) hoặc thông dụng mao (tiếng Trung: 毛; bính âm: máo). Một giác được chia thành 10 phân (tiếng Trung: 分; bính âm: fēn).
Trong vật lý thiên văn, thuật ngữ vật chất tối chỉ đến một loại vật chất giả thuyết trong vũ trụ, có thành phần chưa hiểu được. Vật chất tối không phát ra hay phản chiếu đủ bức xạ điện từ để có thể quan sát được bằng kính thiên văn hay các thiết bị đo đạc hiện nay, nhưng có thể nhận ra nó vì những ảnh hưởng hấp dẫn của nó đối với chất rắn và các vật thể khác cũng như với toàn thể vũ trụ.
Lỗ sâu là một lối đi trên lý thuyết xuyên qua không-thời gian, tạo nên lối tắt cho các cuộc hành trình dài qua vũ trụ. Lỗ sâu được tiên đoán bởi thuyết tương đối rộng.
** Nguyên: (tiếng Trung: 元; bính âm: yuán) được biết đến thông dụng tên là khối (tiếng Trung: 块; bính âm: kuài; ban đầu nó là một cục bạc). Một nguyên được chia thành 10 góc (tiếng Trung: 角; bính âm: jiǎo) hoặc thông dụng mao (tiếng Trung: 毛; bính âm: máo). Một giác được chia thành 10 phân (tiếng Trung: 分; bính âm: fēn).
Last edited: