Hoàn [Tinh Trần 2021] [Vi Thảo] Đại chiến trạch nam

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Tinh Trần Phục Nguyên mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2021

ĐẠI CHIẾN TRẠCH NAM

Tác giả: 谦和

Link gốc: 【全职/粮食向】宅男的战争

Edit: Nguyệt

Beta: @FanPD

-

Fic cùng tác giả:
[Vi Thảo] Giấc mộng hoàng kim
[Dụ - Hoàng - Vương] Nam Bắc khác biệt
[Dụ - Hoàng - Vương] Ngàn dặm gió phê pha
Dụ Văn Châu không phải đội trưởng trên danh nghĩa của đội tuyển quốc gia
Vương Kiệt Hi Không Phải Bậc Cha Chú Của Đội Viên
Hoàng Thiếu Thiên không phải là biểu tượng của Lam Vũ
Chu Trạch Khải không chỉ đẹp trai vừa thôi đâu
Lâm Kính Ngôn không phải sổ tay của đồng đội
Vương Kiệt Hi không phải đồ lười bình thường đâu

-

Khi Vương Kiệt Hi tỉnh dậy, tấm rèm đã sắp không che nổi ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài nữa, máy điều hòa mỏi mệt kêu ro ro, giao hưởng cùng tiếng dạ dày đang sôi ục ục của anh thành tiếng chuông báo thức muộn kỳ nghỉ hè.

Ngày đầu tiên khắc phục lệch múi giờ thất bại, Vương Kiệt Hi cố rướn mí mắt vẫn chưa hết sưng, uể oải loẹt xoẹt đôi dép lê đi đến phòng bếp. Gằn một tiếng cho có khí thế rồi mở tủ lạnh ra, đối diện với quả dưa hấu đã được ướp lạnh hơn nửa tháng bên trong. Anh thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại, liếc nhìn kim đồng hồ đang chỉ 12 giờ rồi đảo mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, xem qua dự báo thời tiết trên điện thoại, cuối cùng quyết định mở app đặt đồ ăn ngoài.

Chỉ sau mấy giây, điện thoại đã rung bần bật, những thông báo lúc trước bị bỏ qua liên tục tràn vào cột nhắc nhở. Vương Kiệt Hi rót cốc nước để đánh răng, tiện tay mở lịch sử chat trong group lớn của Vi Thảo. Cán bộ lão thành kỳ cựu Phương Sĩ Khiêm hôm nay năng nổ lạ thường, dùng gói meme cũ đã bị bỏ xó nhiều năm spam kín ba trang.

Đông Phòng Hạ Phong: Vậy sư phụ có mang quà về cho tụi em không?

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Đương nhiên là có!

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Mỗi đứa một gói sữa bột, không mè nheo không đòi thêm, nhập giá gốc không buôn gian bán lận, cho mấy đứa bổ não.

Đông Phòng Hạ Phong: ...

DPS không muốn tiết lộ danh tính: btw, buổi chiều có hoạt động gì không? Mấy ngày rồi về nước anh thật sự không tìm được niềm vui cuộc sống, trong mệnh thiếu thẻ tài khoản max cấp.

Mộc Ân: Tiền bối Phương có thể cân nhắc việc vào game đánh phó bản giúp công hội? Đoàn đội tinh anh đang thiếu một Sứ giả thủ hộ.

DPS không muốn tiết lộ danh tính: ? Tên của anh đây không xứng có một acc DPS trâu bò mang đồ bạc hả?!

Mộc Ân: [Phan Lâm nhất thời nghẹn lời.jpg]

Sau khi xuất ngoại Phương Sĩ Khiêm cũng thuận theo hoàn cảnh mới, bắt đầu chơi Vinh Quang bản quốc tế, nói mỹ miều là “Vui sướng học tập ngôn ngữ nhiều quốc gia, không ngừng phấn đấu nhằm nâng cao trình độ quốc tế hóa một cách toàn diện”. Ba năm trôi qua, hắn hoàn toàn thoát khỏi sự bối rối của một kẻ mù ngoại ngữ, có thể nói năng lưu loát tám thứ tiếng được thiết lập trong game, đồng thời đạt đến trình độ đỉnh cao chửi người không trùng từ.

Mùa hè đến, Giải Thế Giới được tổ chức vô cùng hoành tráng, Phương Sĩ Khiêm mệt mỏi rã rời với cuộc thi cuối kỳ, ngày ngày đọc tài liệu đến quá nửa đêm mới tranh thủ được một tiếng rảnh rỗi xem lại trận vòng bảng hôm đó. Rốt cuộc cũng sống sót qua tháng thi cử, bạn học Phương cuống cuồng tới Zurich, sắp xếp hành lý, đặt khách sạn vô cùng nhanh gọn lưu loát, thành công tới được chiến trường hai ngày trước khi trận tổng chung kết diễn ra. Sau đó hắn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng —— không tranh được vé vào cửa.

Thế nên thành viên mang số 4 của đội quốc gia bị đồng đội cũ oanh tạc tin nhắn, trọng tâm nằm ở bảy chữ: Không có vé, cầu xin dẫn vào.

Vương Kiệt Hi xòe hai tay, chuyển hướng hỏa lực về phía dẫn đội Diệp. Diệp Tu trả lời: 4k à, làm bồi luyện hai hôm rồi đâu sẽ có đó.

Mấy năm không gặp, Phương Sĩ Khiêm không chỉ thay đổi kiểu tóc mà còn đeo thêm kính mắt. Hắn đeo trên mình cái mác tiền bối đi thăm hỏi thành viên đội quốc gia một vòng, nhận được sự đón chào nhiệt tình. Diệp Tu vỗ tay mở đầu: “Rốt cuộc chúng ta có thể đánh một trận đấu luyện tập trong đội mà hai bên đều có healer rồi!”

Phương Sĩ Khiêm nghi hoặc: “Vậy khi trước mấy cậu chia đội như nào, roll điểm giành Mục sư à?”

Diệp Tu đáp: “Lúc trước bọn tôi không dùng Mục sư.”

Trương Tân Kiệt bình tĩnh đẩy kính mắt.

“Nhưng trình độ hiện tại của ông cực kỳ khiến người ta nghi ngờ đấy.” Diệp Tu đưa cho Phương Sĩ Khiêm một tấm thẻ tài khoản, “Tốc độ tay kiểu quái gì không tranh nổi cái vé, giải nghệ là đáng.”

Phương Sĩ Khiêm nghiến răng: “... Tôi ngủ quên mất giờ mở bán vé, ok.”

Nói tóm lại, đảm nhiệm bồi luyện ngoài biên chế hai ngày để trao đổi, Phương Sĩ Khiêm có được một tấm thẻ nhân viên công tác và tư cách ra vào phòng nghỉ nhà thi đấu, đến được hiện trường diễn ra trận chung kết vô cùng đặc sắc bằng chính sức lực bản thân, còn lấy cớ chúc mừng quán quân ăn chực Vương Kiệt Hi bữa cơm. Sau khi trận đấu kết thúc, đội quốc gia ở lại Thụy Sĩ thêm vài hôm tham dự các buổi phỏng vấn và thực hiện các thủ tục liên quan, Phương Sĩ Khiêm thì bay thẳng về nước, trải qua mấy ngày nhàn rỗi tù túng chân tay.

Vương Kiệt Hi thả tuýp kem đánh răng lại chỗ cũ, xoa xoa tay, cầm điện thoại lên gõ chữ liên hồi.

Vương Bất Lưu Hành: Nếu anh rảnh rỗi quá thì có thể tới nhà tôi, tôi có hai máy tính.

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Ố ồ, lão Vương nhiệt tình thế!

Vương Bất Lưu Hành: Đúng hai mươi phút nữa có mặt dưới lầu.

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Sao lại còn quy định thời gian?

Vương Bất Lưu Hành: Vừa lúc lấy đồ ship lên giúp tôi.

DPS không muốn tiết lộ danh tính: ... bye bye

Độc Hoạt: Tiền bối Phương muốn đánh game, chúng ta có thể PK trong đội, coi như huấn luyện luôn.

Đông Phòng Hạ Phong: PK như nào, tui với ổng 1v1 làm cuộc chiến vô tận của vú em à?

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Cũng chưa chắc đã không thể, lấy thẻ tài khoản của câu lạc bộ, chờ gặp ở phòng huấn luyện!

Đông Phòng Hạ Phong: [Lưu Tiểu Biệt hoảng sợ.gif]

Phi Đao Kiếm: ?

Vương Bất Lưu Hành: Vậy chi bằng chúng ta 2v2

Vương Bất Lưu Hành: @ Mộc Ân Anh Kiệt có rảnh không?

DPS không muốn tiết lộ danh tính: ?? Hai dame v hai buff, Vương Kiệt Hi cậu có phải con người không!

Mộc Ân: Có ạ!

Mộc Ân: Ha ha ha ý đội trưởng là em bắt cặp với Bách Thanh, hai bên đều là Ma đạo + phụ trợ.

Đông Phòng Hạ Phong: [Trịnh Hiên áp lực như núi.jpg]

Vương Bất Lưu Hành: Ok rồi đấy, nửa tiếng nữa online.

DPS không muốn tiết lộ danh tính: Duyệt. Bạc Tình ăn không, anh tiện đường mua hai suất mì lạnh đến câu lạc bộ luôn?

Đông Phòng Hạ Phong: Có chứ sư phụ, cảm ơn sư phụ!

Phi Đao Kiếm: Xem ra dù đã ăn rồi nhưng vẫn còn ăn tiếp được.

Đông Phòng Hạ Phong: ... Trật tự đi ku.

Vương Kiệt Hi ngồi trước máy tính ăn cơm chiên. Bên kia, Cao Anh Kiệt đã lập phòng, Phương Sĩ Khiêm và Viên Bách Thanh thầy trò gặp gỡ, vui vẻ ăn mì lạnh dưới gió đều hòa phòng huấn luyện, đồng thời hát hò tưng bừng. Tiệm bán mỳ lạnh chỉ cách câu lạc bộ Vi Thảo một con phố, chếch bên còn có một tiệm đồ nướng, nằm cạnh là một quán lẩu, đó là thánh địa ăn khuya tổ truyền của chiến đội Vi Thảo, một đoạn đường tăng cân vui sướng.

Những cống hiến của Lâm Kiệt giúp tiệm mỳ này gia tăng doanh số thật không thể xóa nhòa, ví dụ như bạn trẻ Phương ương bướng từng bị kéo tới đây vừa ăn vừa tâm sự, bạn trẻ Vương trầm ổn cũng bị dẫn vào vừa húp mì vừa tán gẫu sự đời. Thế nên sau này, khi họ trở thành tiền bối, truyền thống này cũng tiếp tục được duy trì, bạn trẻ Viên đáng thương đã ngồi trong chính tiệm mỳ này nước mắt nước mũi tèm lem nghe tin sư phụ chuẩn bị giải nghệ, bạn trẻ Cao ngoan ngoãn phồng má, một tay ghi chép, một tay cầm thìa, học hỏi cách lãnh đạo đoàn đội phụ giúp đội trưởng. Có thể tổng kết rằng đều là những bữa ăn khuya cảm động trời đất.

“Anh với lão Vương một đội, em với tiểu Cao một đội, thẻ tài khoản phải phân chia sao đây?” Phương Sĩ Khiêm chà xát hai tay, rục rịch nhìn hai tấm thẻ quen thuộc.

Viên Bách Thanh cắm cúi ăn, lúc ngẩng đầu, bên mép còn dính sợi dưa chuột bào: “Vậy phải xem đội trưởng và Anh Kiệt muốn đánh thế nào.”

Vương Kiệt Hi đang lo rưới nước tương lên cơm: “Anh Kiệt chọn đi.”

Cao Anh Kiệt ngồi nghiêm trang trước máy tính vận động tay, đột nhiên bị gọi đến thì hơi giật mình, sau mới trả lời: “Vậy, anh Bách Thanh dùng Mục sư được không?”

Phương Sĩ Khiêm buông đũa xuống vỗ tay bốp bốp bốp bốp: “Người trẻ tuổi, có nhuệ khí đấy!"

“Được.” Viên Bách Thanh ngậm mì sợi gật đầu, “Bắt đầu trận chiến căng thẳng bốn người tranh ngôi đệ nhất.”

Quyết định nhân vật xong, hai người quẹt thẻ, Phương Sĩ Khiêm mở bảng thông số nhân vật của Phòng Phong lên nghiên cứu: “Nhiều năm không gặp, con zai anh vẫn đẹp trai lai láng như xưa. Ý, trang bị mới này thú vị nè... Số liệu chỉnh thể cũng thay đổi nhiều ghê đó.”

“Anh có thể làm quen thao tác một chút.” Vương Kiệt Hi đưa tay chỉnh góc nhìn, “Tránh việc buff không trúng tôi.”

Phòng Phong vung chiếc rìu lớn: “Lát nữa cậu định biến thành Ma Thuật Sư hả.”

Vương Kiệt Hi: “... Đúng.”

Phương Sĩ Khiêm đập bàn: “Thế thì tôi buff làm quái gì!”

Vương Kiệt Hi nhịn cười, bình tĩnh khuyên hắn: “Không thể từ bỏ trị liệu.”

Phương Sĩ Khiêm nói: “Tôi phụ trách phóng sinh, cậu đảm đương từ bỏ trị liệu.”

Cách nửa thành phố online, cả hai cùng thấp giọng bật cười như thể cùng nhau quay về mùa hè gập ghềnh trắc trở mấy năm trước.

Tuy miệng nói vậy nhưng trận đấu vẫn phải đánh. Lúc này Liễu Phi đang đi dạo phố với bạn thân, không thể nào lên game nhưng cũng không muốn bỏ lỡ trận đói chiến đặc sắc. Cô không ngại làm tộc cúi đầu vào group chat khóc lóc ỉ ôi suốt ba phút đồng hồ, sử dụng hàng loạt meme phong phú tích trữ lâu nay để lôi kéo lòng thương xót của mọi người, thôi thúc Hứa Bận tiếp nhận trọng trách tường thuật trực tiếp trong group chat, vừa cắn hạt dưa xem đối chiến vừa tận chức tận trách bật mic tường thuật:

“Oke, nhân vật đã vào, sân thi đấu trong game không có gì mới mẻ hết, là một bình nguyên trống trải có một số phế tích kiến trúc, mức độ phủ xanh của bình nguyên cũng khá ổn. Phế tích đổ nát là những công sự che chắn thông thường, nhưng trong trận 2v2 không theo khuôn sáo bình thường này, cảm giác như nó sẽ không phát huy được bao nhiêu tác dụng đâu...”

Tiểu đội của Cao Anh Kiệt lựa chọn Mục sư, tương đương với việc lựa chọn lối đánh tấn công mạnh, vừa mở màn đã xông thẳng về phía đối diện luôn. Đôi bên đều bay nhanh tới khu vực giữa bản đồ, còn chưa chạm mặt đã bắt đầu tung các kỹ năng tầm xa, ỷ vào có phụ trợ buff mana, Bình Thủy Tinh và Sao Xạ Tuyến ném đầy trời như đại gia thừa tiền. Nhưng mà hiệu quả tấn công không được bao nhiêu cả, chỉ đốt trụi lủi một trảng cỏ rộng mà thôi.

Giữa những hiệu ứng kỹ năng hoa mắt, hai pháp sư cuỡi chổi gặp nhau trên không. Cao Anh Kiệt vẫn ra tay đánh phủ đầu như trước, điều khiển nhân vật lao vút lên, lại mượn tác dụng trọng lực để đập chổi xuống, tốc độ cực nhanh kéo thành cơn gió xoáy. Quỹ đạo bay của Vương Bất Lưu Hành lệch đi, hiểm hóc tránh được chiêu kia, tiện đà phản kích vô cùng lưu loát, giơ ngang chổi cản cây chổi đang đập dọc xuống. Cao Anh Kiệt cũng không mong chờ có thể dễ dàng đánh trúng đối phương như vậy, lập tức ngừng thế công, thả mình rơi tự do vài mét để tránh né đòn phản kích xong mới xoay lại chổi.

Múa Chổi là phương pháp chiến đấu thông thường của Ma đạo học giả, xâu chuỗi những đòn đánh thường thành một chuỗi có quy tắc, tạo nên một bộ công kích cố định. Điểm này ở trong và ngoài nước sẽ có những nhịp điệu riêng rất đặc sắc, tuy tương đồng nhưng lại không giống nhau hoàn toàn. Đều được gọi là Múa Chổi, nhưng Ma đạo học giả đến từ những quốc gia khác nhau lại vận dụng theo những cách riêng khác hẳn nhau, như khiêu vũ khác với múa balê vậy. Trong Giải Thế Giới, các kiểu múa khác nhau được phô diễn khiến người ta hoa mắt ứng đối không kịp, vậy nên đến phần họp bàn phân tích sau trận đấu, những câu nói điển hình như “Đang làm gì thế” và “Cái đệch có thể làm vậy được sao” thường xuyên vang lên. Tuy chỉ có đội quốc gia đi thi đấu nhưng những người đồng đội xem thi đầu từ xa cũng chịu đủ tra tấn. Dù sao thì những phương thức chiến đấu mới vẫn không ngừng xuất hiện và lan rộng, yêu cầu phải học hỏi thật sự tỉ mỉ và nhuần nhuyễn.

Cách chơi Ma đạo học giả rất đa dạng, là tay tấn công chủ lực trong nhiều đội ngũ tham dự Giải Thế Giới. Đương nhiên tổng thể thao tác của nghề không có gì quá khác nhau, dù có mới lạ đến đâu cũng không so được sự phi phàm thoát tục của Vương Kiệt Hi, nhưng một vài kỹ xảo nhỏ độc đáo vẫn khiến Cao Anh Kiệt sáng ngời đôi mắt, ngày nào cũng nghiên cứu bản ghi hình đến tận khuya, tua nhanh tua chậm điều chỉnh góc độ quan sát, giống như đứa ngốc hơn nửa đêm còn xem mấy cursed video trên mạng.

Tuy càng về sau càng được ít điều đặc sắc hơn nhưng nghiên cứu liên tục suốt nửa tháng vẫn giúp cậu thu hoạch rất nhiều. Dù vậy, lý giải thao tác là một chuyện, thực tiễn đối mặt với áp lực trong trận đấu lại là chuyện khác. Tiếp thu một lượng kiến thức lớn nhưng lại không có cơ hội luyện tập mà “cuộc thi cuối kỳ” đã đột ngột giáng xuống đầu, biểu hiện bạn nhỏ Cao vẫn khiến Vương Kiệt Hi hài lòng không ít. Tôi luyện qua hai mùa giải, cậu đã trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử độc lập, có thể thoát ly chỉ dẫn, tự mình điều chỉnh, cũng từ từ hình thành phong cách cá nhân.

“Vương Bất Lưu Hành và Mộc Ân đang không ngừng trao đổi và lấy máu của đối phương... Ây da, thao tác nhanh quá, tốc độ nói của anh không theo kịp được, tiểu Liễu, em cứ hiểu đại khái tạm thôi nha rồi hôm khác xem lại bản ghi hình sau.” Hai Ma đạo học giả đánh đến mức ánh sánh rực rỡ văng khắp nơi khó bề phân biệt, lát thì bay tít trên trời cao, chốc lại đáp xuống đất bằng. Hứa Bân cầm một nắm hạt dưa trong tay nhưng mãi không cắn được hạt nào. Anh cắt góc nhìn sang một khu vực khác, bên đó, hai vị phụ trợ chân ngắn lạc ngoài chiến trường thật sự lực bất tòng tâm, suốt khoảng thời gian dài rơi vào tình trạng không thể buff được, cảm thấy trống vắng cực kỳ, giờ phút này, bọn họ liếc nhìn nhau, hình thành một nhận thức chung ——

“Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo vẫn luôn chờ đợi thời cơ rốt cuộc đã có động tĩnh! Vương Bất Lưu Hành và Mộc Ân vẫn nằm ngoài phạm vi thi triển kỹ năng, vậy nên hai người nhắm thẳng vào nhau... Bắt đầu chiến.” Hứa Bân đỡ trán, “Đều là vú em tội gì phải làm khó nhau như thế. Đây là 2v2 sao, không, đây là (1v1)x2 mới chuẩn.”

Phụ trợ v Phụ trợ đương nhiên chẳng có chút hiệu suất nào cả, Phòng Phòng phát động công kích, thanh máu của Đông Trùng Hạ Thảo rụng mất một đoạn ngắn, nhưng chưa tới hai giây sau cậu ta đã buff một phát, thanh máu nhanh chóng quay về mốc ban đầu hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cả hai đều là healer như nhau, bắt đầu ở cùng một điểm, đánh qua đánh lại như nhảy Tăng gô, đánh đến mức nhìn nhau mà phát chán, hận không thể đề xuất hệ thống Vinh Quang mở thêm chức năng đấu vật. Đúng lúc này, kênh chat xuất hiện một dòng tin.

Vương Bất Lưu Hành: 4k, (42, 13, 66) tới mau

Phòng Phong: Đến liền, nhưng hiện giờ chỉ có 1080 với 720 thôi, cậu chịu khó dùng tạm ha?

Vương Bất Lưu Hành: Tới muộn thì blu-ray cũng vô dụng

Hứa Bân vội vàng chuyển góc nhìn từ line healer về line DPS, không biết hai Ma đạo học giả đã tách nhau ra và chạy tới khu phế tích bên kia từ khi nào. Mộc Ân náu mình giữa những bức tường đổ, giờ phút này, cậu chỉ có thể nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành đang bay quanh trên không trung.

“Anh Kiệt ý thức được rằng đối kháng trực diện với đội trưởng quá cam go, đoán chừng là lâm thời thay đổi chiến thuật.” Lưu Tiểu Biệt online giải thích, “Đội phó Hứa cũng phải xem lại bản ghi hình đấy, anh bỏ lỡ đoạn thao tác như thần của hai người kia khi di chuyển tránh né công kích rồi.”

“Hả?!”

“Anh Kiệt tiến bộ nhiều lắm, tốc độ tay khi nãy trâu bò thật sự luôn, lát nữa xem số liệu là biết liền. Đội trưởng thì vẫn trâu đó giờ, thao tác né tránh kia được tinh giản đến mức trông ảo lòi luôn.” Lưu Tiểu Biệt nói vài câu rồi lập tức im lặng tập trung xem chiến đấu tiếp, bỏ lại Liễu Phi bứt rứt khó chịu không thôi.

Vương Kiệt Hi điều khiển nhân vật lượn một vòng phía trên khu phế tích, không thể xác định được vị trí của đối thủ lập tức tung những kỹ năng tấn công phạm vi rộng chẳng chút do dự, tiếp tục bay trên cao quan sát chờ đợi Mộc Ân buộc phải hiện thân vì bị Mưa Giáng Hàn Băng xối xuống đầu. Trong suốt quá trình đó, dường như anh sực nhớ ra chuyện gọi Phương Sĩ Khiêm quay về, đốt mana không thèm kiêng dè rồi chờ đón thời khác vú em tri kỷ cứu vớt DPS phá của.

Thanh máu của Mộc Ân có tụt thể hiện rằng quả thật cậu đang ẩn mình sau một bức từng đổ nào đó. Nhưng cậu vẫn chưa tiến hành phản kích mà vẫn kiên nhẫn mai phục tại chỗ, chờ đợi Vương Bất Lưu Hành từ từ áp sát mặt đất, tiến vào phạm vi công kích. Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo vừa đánh vừa di chuyển, triền miên nhẹ nhàng dính lấy nhau không rời, còn một đoạn ngắn nữa là tới chiến trường, còn Cao Anh Kiệt rốt cuộc đã chờ được thời cơ tốt nhất cho mình.

Vị trí ẩn nấp cậu chọn rất xảo quyệt, tuy không thể tránh tất cả thương tổn của trận mưa kia nhưng vô cùng bí mật, là một điểm mù trong tầm nhìn của đối thủ. Vương Bất Lưu Hành tà tà bay quanh mấy lượt vẫn không thể tìm ra mục tiêu, ngay giây phút đầu tiên đáp đất anh đã bị Áo Choàng Bóng Đêm và Đạn Ma Pháp quấy nhiễu ép vào góc. Tuy thương tổn phải chịu không cao nhưng vị trí này cực kỳ bất lợi với anh, ba mặt đều có tường vây, phạm vi hoạt động bị bó hẹp khó lòng xoay xở.

Ngay sau đó, đại chiêu của Mộc Ân lập tức ập tới, trong giây lát tia chớp xoẹt xoẹt đánh xuống khu vực lân cận, muốn tránh cũng không tránh được.

Những người đang xem đều vuốt mồ hôi thay cho đội trưởng. Mà đối mặt với cục diện chết chóc, Vương Bất Lưu Hành lật tay đâm chổi, đánh sập hẳn bức tường vốn đã lung lay sắp đổ phía sau lưng, sau đó nhanh chóng lùi lại, dù vẫn trong phạm vi tấn công của Xiềng Xích Chớp Giật nhưng chí ít là không bị dồn vào chân tường xả liên chiêu, thậm chí còn bảo trì được ưu thế HP, động tác lăn người cũng được thực hiện rất nuột.

Hai người, bên thiếu mana, bên thiếu máu, một lần nữa cuốn vào triền đấu. Đông Trùng Hạ Thảo và Phòng Phong lần lượt tới cứu giá, lại vì liên tục quấy nhiễu nhau trên đường nên lộ tuyến di chuyển trông như người say loạng choạng lắc lư. Trải qua ngàn khó vạn nguy tới được chiến trường lại phát hiện muốn dùng kỹ năng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

“Hiện giờ đang tiến vào giai đoạn ngắt ngâm xướng lẫn nhau vô cùng căng thẳng và hấp dẫn. Lúc trước, Đông Trùng Hạ Thảo đã dùng Thuật Trị Liệu Mini trên đường, hiện tại vẫn đang CD rất lâu, chỉ có thể dùng Thuật Hồi Máu Mini kiếm đường sinh tồn. Phòng Phong không tiếc sử dụng luôn Ánh Sáng Thiên Sứ tạo thành hiệu ứng đẩy lùi liên tục trong phạm vi 3 ô quanh người, nhưng như thế cũng khiến bản thân anh ấy không thể di chuyển, không thể theo sát Vương Bất Lưu Hành, cuộc chiến lâm vào thế giằng co...”

Lưu Tiểu Biệt đưa ra nghi vấn: “Nếu anh ấy bứt ra thì có thể đuổi kịp Vương Bất Lưu Hành không?”

Hứa Bân: “... Mạng sống quan trọng hơn, đội trưởng sẽ phối hợp.”

Phòng Phong không rảnh tìm đến Vương Bất Lưu Hành, thế nên Vương Kiệt Hi điều khiển nhân vật quay ngoắt 180 độ, bay thẳng về phía hai vú em đang choảng nhau nhưng mục tiêu không phải Phòng Phong mà là Đông Trùng Hạ Thảo đã ngâm phép thất bại bốn lần. Đương nhiên Mộc Ân sẽ không ngớ ngẩn đứng chờ, lập tức ném Đạn Ma Pháp về phía Vương Bất Lưu Hành, nhưng Vương Bất Lưu Hành lại như có mắt mọc sau lưng, linh hoạt xoay mọt vòng né rất nhanh. Thời khắc mấu chốt, Đông Trùng Hạ Tảo bay vút lên cao, Đôi Cánh Thiên Sứ giúp nhân vật lơ lửng giữa không trung, thoát khỏi phạm vi công kích từ chiếc rìu chiến của Phòng Phong.

Nhưng cũng từ khoảnh khắc đó, cậu ta trở thành bia ngắm sống cho Vương Bất Lưu Hành vì chỉ có thể di chuyển tại một độ cao cố định. Vương Kiệt Hi lại bỏ qua mục tiêu đang lơ lửng trên không, đáp xuống —— cùng với Ngọn Lửa Thần Thánh cháy bùng lên ngay sát người.

“Phương Sĩ Khiêm!”

“Ầy, đừng giục, tôi đang ngắm để phóng kỹ năng đây.”

“...” Vương Kiệt Hi chỉnh tai nghe lại, “Phiền anh tạm ngừng đánh game, ra ngoài một lát.”

“Làm gì?”

“Xuống dưới lầu ôm con mèo lên đặt trên bàn phím, chưa biết chừng nó còn đánh giỏi hơn anh.”

“Mấy năm nay tôi chỉ có kinh nghiệm buff cho người bình thường thôi! Cậu thông cảm chút đê, cho tôi quá trình tìm lại cảm giác!”

Tuy nói nghe có vẻ chán hết chịu nổi nhưng dù đã giải nghệ nhiều năm, thao tác của lão Phương vẫn rất ổn, Vương Bất Lưu Hành bay vèo qua như gắn tên lửa, thanh mana và thanh HP đều tăng lên một khúc. Mộc Ân vừa được Thuật Trị Liệu gột rửa cũng đã đuổi tới, một đợt hỗn chiến mới lại bắt đầu.

Hứa Bân nói đến mức miệng lưỡi khô khốc, đứng dậy rót cốc nước, lúc quay trở lại, thanh máu của hai Ma đạo học giả phiền phức kia đã trượt xuống dưới 10%, giao chiến khó phân. Mục sư và Sứ giả thủ hộ ở bên cạnh tận dụng mọi thời cơ để tung kỹ năng, còn lại phần lớn thời gian thì duy trì cảm giác game bằng việc quấy rối đối phương.

Liễu Phi offline một hồi, hứng trí lên mua một mớ đồ đựng trong túi lớn túi nhỏ, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong góc cửa hàng cùng với hội nam thanh niên đang đóng quân chờ bạn gái. Một thanh niên ngồi cạnh đang điên cuồng rung đùi, Liễu Phi rất muốn nhắc nhở người đó đừng dùng năng lực bản thân biến ghế ngồi công cộng thành ghế mát xa, đang chuẩn bị mở miệng lại phát hiện người ta đang xem bản ghi hình trận chung kết Giải Thế Giới. Liễu Phi hít sâu một hơi: Tạm thời cho cậu xem trọn vẹn tư thế oai hùng của đội trưởng nhà chị xong rồi chị chửi sau.

Cô xếp gọn mấy chiếc túi bên chân, mở group chat lên tìm hiểu tình hình trận đấu: “Thế nào rồi!”

“Chắc sắp kết thúc rồi, lúc đầu Anh Kiệt có ưu thế máu hơn, sau đó đội trưởng vượt lên, nhưng Anh Kiệt tung ra một đại chiêu, cục diện lại kéo về ngang nhau, nhưng năng lực ứng biến của đội trưởng không phải chuyện đùa đâu...”

“Vậy lượng máu cụ thể hiện tại là bao nhiêu?”

“Vương Bất Lưu Hành 6%, Mộc Ân 4%.” Hứa Bân buông tay, “Nghiêm túc mà nói thì không khác nhau mấy, trận chiến đi đến hồi kết rồi.”

Liễu Phi trừng mắt: “Không phải có healer à, buff vào đâu thế?”

“Bình thường đấu đoàn đội cũng có phụ trợ đấy thôi, nhiều người còn có thể kiềm chế lẫn nhau, không theo lẽ thường nên làm sao so được. Aiz, thi đấu chính thức không đưa 2v2 vào không phải không có lý, cứ nhìn trận này là rõ.”

“Với nữa, mọi người cũng không hề đánh theo đường lối thường dùng.”

Như để chứng thực lờ Lưu Tiểu Biệt nói, Mộc Ân tung Áo Choàng Bóng Đêm muốn lật kèo nhưng thất bại, lại vừa vặn bị Băng Khô Mưa Axit dội lên người đúng thời khắc sinh tử, sát thương của đại chiêu level 50 tuyệt đối không thể khinh thường, thanh máu vốn đã sắp chạm đáy của Ma đạo nhỏ “xèo” một tiếng liền cạn khô, lập tức rời khỏi không gian chiến đấu.

Ma đạo tàn huyết đập dúi dụi Mục sư nhiều máu hơn không phải điều không tưởng, ngay khi mọi người cho rằng cuộc chiến đã kết thúc, nội dung vở kịch đã đi tới ngọn nguồn, bộ đếm thời gian ở góc phải phía trên màn hình lặng lẽ trôi qua 3 giây, thanh máu Vương Bất Lưu Hành trượt về 0.

Kênh chat trong game và group chat chiến đội nhất thời lặng ngắt như tờ, mãi đến khi Phương Sĩ Khiêm chửi một tiếng, phá tan sự im ắng, mọi người ngồi trước màn hình xem chiến đấu cuối cùng cũng choàng tỉnh. Lúc Vương Bất Lưu Hành ném Bình Dung Nham ra, thân người rướn về phía trước một ô theo quán tính của kỹ năng, ngay khoảnh khắc ấy, Ngọn Lửa Thần Thánh bùng lên, thong thả nhưng không cách nào nghịch chuyển, đốt cháy vài giọt máu ít ỏi còn lại của Vương Bất Lưu Hành.

“Viên Bách Thanh đỉnh zllll!” Lưu Tiểu Biệt kinh ngạc đến mức suýt quăng luôn tai nghe ra ngoài, “Dùng đòn tấn công thường làm mồi nhử để đánh trúng DPS của đối thủ, lại còn thực hiện thành công, quá trâu bò!”

Hạt dưa của Hưa Bân rơi đầy đất, giờ đang phải vội vàng dọn sạch nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình một cái. Phòng Phong đứng đối diện Đông Trùng Hạ Thảo, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng, giương cung bạt kiếm... Mới là lạ.

“Đạch.” Phương Sĩ Khiêm chửi thêm tiếng nữa, “Thế này còn đánh cái quái gì!”

Viên Bách Thanh liếm liếm môi, dè dặt đáp: “Đánh tiếp chắc quá luôn giờ cơm tối.”

Phương Sĩ Khiêm: “Em đang xem thường anh hay xem thường chính mình? Đánh tiếp chắc chắn lố luôn cả giờ ngủ theo quy định ấy chứ.”

Viên Bách Thanh: “Anh nói chí phải.”

“Bạc Tình à.”

“Có thần!”

Phương Sĩ Khiêm ngừng lại một chút, nói: “Anh quên anh định nói gì rồi.”

“... Tuổi tác người đã cao nên trí nhớ suy giảm ư, thần tình nguyện dâng sữa bột của mình lên cho người cần nó.”

Phương Sĩ Khiêm xoa tay: “Anh cảm thấy em rất cần được anh tẩn cho một trận.”

Viên Bách Thanh vội vàng gửi chat trước: “Đông Trùng Hạ Thảo đã sẵn sàng, người hãy mau tới đánh!”

“Em ngáo à, trong game như này chỉ có thể gọi là sữa độc. Chờ anh đổi acc rồi chiến sau.”

“Acc mới của anh ở quốc tế á? Nghề gì đó?”

Phương Sĩ Khiêm: “Cuồng kiếm.”

Viên Bách Thanh: “Chào không hẹn gặp lại.”

Trong khi đó, Cao Anh Kiệt đã chuẩn bị tập trung vào kiểm điểm, Hứa Bân đổi tên file nén của bản ghi hình thành “Sóng sau xô sóng trước Bách Thanh rất dập dềnh” rồi gửi vào group chat, cung cấp tư liệu học tập cho mọi người tải xuống. Vương Kiệt Hi duỗi thắt lưng, nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho mèo, off trước đây.”

“Chờ chút đã.” Phương Sĩ Khiêm cản lại, “Nói chứ, sau khi đoạt quán quân về nước, đồng chí Vương cũng nên mời mọi người bữa cơm chứ nhỉ? Tiệc chúc mừng đâu thể không có được!”

“Không dám.” Vương Kiệt Hi rất biết nghe lời, “Tới giờ cơm chiều mọi người có thể tới nhà tôi.”

“Úi chà, cậu nấu cơm cho bọn tôi hả?”

“Không. Tôi gọi ship ngoài, lúc nào mọi người tới tiện thể mang đồ ăn dưới lầu lên luôn.”

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook