3. Nặng gánh khó kham
Là Tổng chỉ huy của cả chiến dịch, Diệp Tu cảm thấy mình có trách nhiệm chú ý trạng thái tâm lý của mỗi thành viên trong đội. Nhất là tiểu đồng chí Bá Đồ có ánh mắt u buồn này.
Thế là Thượng tá Diệp tay chắp sau mông, miệng ngậm điếu thuốc đi tới, "đang nghĩ gì đấy Nhạc Nhạc, rảnh rỗi không gì làm sao không đi đọ súng với tiểu Chu?"
Trương Giai Lạc lười phải lườm hắn, "Diệp Tu tui mệt anh lắm biết không?"
"Tôi nghe nói mấy cậu gần đây lại lĩnh Huân chương Quân công Tập thể Hạng nhì nữa rồi?"
"... nữa rồi là sao?"
Diệp Tu vân vê cằm, "nói sao hiểu vậy thôi. Cậu lại tiếp tục hạng nhì nữa rồi, đồng chí Trương Giai Lạc. Không bằng kể cho mọi người cùng nghe lịch sử huy hoàng gắn bó với con số 2 của cậu, thế nào?"
Thực sự là quá rảnh, chuyên môn khoét chỗ đau của người ta mà nói. Bảo Diệp Tu khó ưa là có lý do cả mà.
Tuy bản thân từ chối thừa nhận, và mỗi lần bị nhắc tới đều sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng quả thật Trương Giai Lạc rất có duyên với con số 2. Nghe nói từ nhỏ đến lớn hắn đều học lớp thứ 2 của cả khối, mang mã số 2, thi cuối kỳ đều đứng thứ 2. Tốt nghiệp ngành Chỉ huy Thông tin Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng cũng Á khoa, nhập ngũ thì vào Phân đội II Đội đặc chủng Tây Nam, lúc làm nhiệm vụ thường đi chung với Tôn Triết Bình nên cũng mang bí hiệu 02.
Lần đầu nghe kể, Diệp Tu đã cười đến độ suýt nhai cả điếu thuốc, bị Trương Giai Lạc căm phẫn nhảy dựng đòi đấm. Từ ngày về với Bá Đồ, số 2 đã bớt ám Trương Giai Lạc hơn lúc xưa, vậy mà Diệp Tu vẫn lôi chuyện Bá Đồ mới lãnh tấm Huân chương Tập thể Hạng nhì ra trêu ghẹo hắn.
Trương Giai Lạc xua tay như đuổi ruồi, "cút cút cút, Diệp Tu anh vừa phải thôi! Anh tưởng bố đây thèm vào? Sao anh không nghĩ Huân chương Hạng nhất đâu có dành cho người sống?"
"Ha ha, biết đâu chừng. Cậu cũng quen một người lãnh được Huân chương Hạng nhất đấy thôi?" Diệp Tu nhả ra một vòng khói.
Trương Giai Lạc trợn tròn mắt nhìn hắn, "... móa! Anh đang tự nói mình đấy à?"
"Đương nhiên là không! Nhìn anh đây! Anh thèm vào mấy cái huân chương lắm à?" Diệp Tu có thể thề với tàn thuốc, hắn có tư tưởng giác ngộ cực cao, hư danh chỉ là thứ ngoại thân.
Trương Giai Lạc ngẩn người trong chốc lát, mới nhảy dựng lên kéo cổ áo Diệp Tu, "Diệp Tu anh nói rõ cho tui, ý anh là gì?"
"Tôi đâu có ý gì," Diệp Tu khéo léo né khỏi cú chộp của chú mèo xù lông Trương Giai Lạc, "không phải cậu vẫn luôn tin rằng lão Tôn chưa chết sao?"
Trương Giai Lạc vuốt mặt, dưới đáy mắt là vệt nước long lanh. Hắn lén nhìn xung quanh, mọi người đều đang xem Giang Ba Đào vật lộn với Tôn Tường, không ai để ý thấy vẻ mặt hắn lúc này. Trong lòng khẽ thở phào, quay đầu phát hiện Diệp Tu vẫn nhơn nhơn đứng đó, Trương Giai Lạc không khỏi thấp giọng mắng, "móa nó Diệp Tu, khốn nạn anh đừng suốt ngày chọc tui được không?"
"Khóc cái gì mà khóc," Diệp Tu vứt mẩu thuốc, vỗ vai hắn, "sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đúng không. Không tìm thấy xác, tức là còn sống."
Bao nhiêu năm đã trôi qua, chuyện dĩ vãng vẫn khiến Trương Giai Lạc rơi nước mắt. Hắn cảm thấy mất mặt quá, bèn quay đầu giấu diếm, "nói cứ như anh hiểu lắm vậy."
Ừ, bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ.
Từng ấy tháng ngày, nếu anh vẫn còn sống, dẫu có nỗi lòng khó thể tỏ bày đến đâu, vì sao không trăm phương ngàn kế gửi đến tui dù chỉ đôi câu vài lời?
Diệp Tu đốt điếu thuốc khác, chậm rãi nhả làn khói xám, "người như chúng ta, gặp phải tình cảnh thập tử nhất sinh, chỉ cần sống sót trở về đã là may mắn tột độ. Cho dù cụt tay gãy chân, chỉ cần còn sống, là được." Gương mặt ngài Thượng tá trong những câu chuyện truyền kỳ quân đội như mờ đi sau làn khói, gió biển thổi qua, hắn lại là hắn của mọi ngày.
"Biết ngay anh chẳng nói được gì tốt đẹp! Diệp Tu! Anh còn dám nói thêm một câu xui xẻo, bố đây đấm chết anh!" Trương Giai Lạc hầm hừ đe dọa.
Diệp Tu thâm sâu nhìn hắn, "đồng chí Trương Giai Lạc, cậu phải quay về học tập chính trị thêm nhiều chút, đấm chết sếp lớn là vi phạm kỷ luật đấy! Mà cậu có chắc, cậu muốn vì tư thù cá nhân mà mưu đồ ám sát Tổng tư lệnh của toàn chiến dịch không hở cậu Trung tá? Phải biết nhìn xa trông rộng, đừng hành động theo cảm xúc cá nhân chứ!"
Trương Giai Lạc chộp chiếc mũ không biết Diệp Tu thó ở đâu đội trên đầu, trùm vào mặt hắn.
Tâm sự cuộc đời với một gã thiếu đức thiếu đòn? Con mẹ nó, mình đúng là ngớ ngẩn.
Đồng chí Trung tá đeo quân hàm Thượng úy Trương Giai Lạc phủi bay lớp bụi vô hình trên áo, mang đôi mắt đỏ au vì khóc và gương mặt thở phì phò vì giận, rời boong tàu về buồng ngủ.
Diệp Tu tốn khoảng một tuần dò xét khắp tàu, đại để nắm được các "hoạt động giải trí", nhất là "giải trí tinh thần" mà mấy ngày nay có thể làm. Hắn định quay về hành hạ chú lính Phương Duệ dám nói xấu sau lưng mình, chợt được gọi lên trực thăng nói chuyện.
"Ấy, Vương Mắt Bự." Diệp Tu rảo một vòng quanh chiếc trực thăng vũ trang mới đáp xuống chưa bao lâu, "có đem gì hay ho đến cho bọn anh không? Chiếc Mi-20 này trông cũng chẳng chở được bao nhiêu vật tư, nhưng đừng nói là các cậu đi tay không đến tống tiền anh nhé?"
Người bị Diệp Tu gọi bằng cái tên Vương Mắt Bự là Trung tá Vương Kiệt Hi, tuổi đời còn trẻ đã vang danh trong giới chỉ huy ở Tổng cục Hậu cần. Trong các cuộc tập trận, Vương Kiệt Hi đều được cấp trên đánh giá cao với phong cách chiến thuật kín đáo cẩn thận mà đa dạng hữu ích trong công tác hậu cần. Nguồn tin nội bộ còn nói rằng, Vương Kiệt Hi đã được nhắm cho vị trí Tổng cục, nhưng các nguồn tin khác lại nói Vương Mắt Bự chỉ mới là Trung tá, chưa lên cấp Tướng mà đã ngắm nghía cái chức Tổng cục thì thật ngớ ngẩn.
Mức độ thật giả của những lời đồn còn phải xem tình hình chính trị, đến cả Diệp Tu cũng chưa chắc nắm rõ. Nhưng gì thì gì, cách Vương Kiệt Hi làm việc luôn khiến người ta yên tâm. Huống chi nếu chẳng có gì quan trọng thì ai lại bôn ba từ tận Bắc Kinh đến đây?
Quả nhiên, Vương Kiệt Hi chẳng buồn trả lời hắn, chỉ quay đầu gọi một cậu Thiếu úy trẻ sau lưng, "Anh Kiệt, đem ra."
Cậu Thiếu úy trẻ măng trông có chút ngại ngùng, khệ nệ khiêng ra một cái thùng rất lớn, có vẻ như khá nặng.
"... cái gì vậy?" Diệp Tu không giúp, chỉ nhìn vào cặp mắt to nhỏ không đều của Vương Kiệt Hi.
"Ý tưởng lần trước của anh, tôi tranh thủ kiến nghị lên cấp trên, cuối cùng được giao cho phía Tiêu Thời Khâm thực hiện. Khâu làm chip tương đối phức tạp, cả tổ bên Tiêu Thời Khâm tăng ca cũng không kịp xong trước khi các anh ra khơi. Nhưng may mà còn kịp ở hải phận nước mình, tôi mới đuổi theo đưa cho các anh." Vương Kiệt Hi đơn giản thuật lại, trên gương mặt hiện rõ nét mệt mỏi của chuyến bay đường dài.
Diệp Tu đẩy đẩy cái thùng, "đủ cho mọi người?"
"Ừ. Của Bá Đồ đặc biệt xử lý riêng. Tiêu Thời Khâm mã hóa chip Bá Đồ, số liệu thật phải dùng chương trình của mình mới đọc được, gặp chương trình khác thì chỉ hiển thị thông tin y tế và một hồ sơ lý lịch giả, không truy cập được lý lịch thật." Vương Kiệt Hi cẩn thận giải thích.
"Vất vả các cậu rồi." Diệp Tu gật đầu, "ở lại ăn bữa cơm?"
Chưa dứt câu, hắn đã thấy một nhóm sĩ quan trẻ vác túi hành lý xuống trực thăng.
Diệp Tu nhìn Vương Kiệt Hi, nở nụ cười thâm sâu, "các cậu muốn ở luôn?" Câu hỏi rõ ràng có ngụ ý.
Vương Kiệt Hi dẫn Hứa Bân, Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt theo sau thuyền trưởng đi về phía khu vực sinh hoạt, "ăn cơm trước tính sau." Viên chỉ huy hậu cần có bí danh "Ma Thuật Sư" hờ hững trả lời.
Trời hôm nay chẳng đẹp tí nào cả.
Diệp Tu ngước mặt nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, thầm nghĩ.
Không chỉ Diệp Tu, người trong phòng họp hôm nay cũng cảm thấy trời chẳng đẹp.
Dùng bữa trưa xong, Vương Kiệt Hi dẫn lính đi xung quanh thích nghi điều kiện. Diệp Tu gọi toàn thể đội viên Bá Đồ, Luân Hồi, Lam Vũ và Hưng Hân vào phòng họp, khóa kín cửa. Chờ mọi người yên vị, hắn hô một tiếng "Bánh Bao, lên món!" Trên bàn họp rào rào rào rào, một chồng thẻ kim loại và dây xích bạc được đổ ra.
"Đây là quà do Trung tá Vương Kiệt Hi bên Tổng cục Hậu cần mang đến, ai cũng có phần, đừng lấy nhầm của người khác." Diệp Tu ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ nói.
Người Bá Đồ đã sớm tập thành thói quen "không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì không nói". Mỗi người tự tìm lấy thẻ của mình, rút thêm sợi xích bạc đeo vào cổ. Hoàng Thiếu Thiên mồm oang oang mà tay thì nhanh nhẹn gọn gàng, nhờ vào tinh mắt, đã nhặt hết thẻ của Lam Vũ. Diệp Tu không gia nhập, Hưng Hân cũng bèn ngồi im. Đội trưởng Chu Trạch Khải bên Luân Hồi vẫn ngồi đó, đội phó của hắn là Giang Ba Đào thì cầm tấm thẻ khắc tên Đỗ Minh lên xem.
Mớ thẻ lính này làm theo bộ, một tấm chính và một tấm phụ, mỗi tấm chỉ bằng nửa lòng bàn tay, móc vào hai sợi xích một ngắn một dài. Tấm thẻ lính trong tay Giang Ba Đào mặt trước khắc huy hiệu Đội đột kích Hải quân Lục chiến Luân Hồi và hai chữ Luân Hồi to tướng. Mặt sau khắc phiên âm quốc tế Lun Hui, bên dưới có họ tên, nhóm máu, vân tay, quân hàm và binh chủng.
"Tôi nhớ hình như nước ta đâu có chế độ thẻ lính?" Giang Ba Đào tâng tấm thẻ trong tay ngắm nghía, cẩn thận hỏi xác nhận.
Diệp Tu đốt thuốc, trả lời với vẻ mặt lười nhác như mọi khi, "nhiệm vụ lần này đặc thù, tha hương xứ người, chưa kể súng thật đạn thật, sợ có chuyện ngoài ý muốn thôi. Lỡ xảy ra cái gì bất trắc thật, đeo cái này trên cổ ít nhất cũng không đến nỗi làm liệt sĩ vô danh."
Tôn Tường lập tức mắng, "miệng mồm xui xẻo."
Mắng xong, ủ ê đeo cặp thẻ lên cổ.
"Xui xẻo cái gì, tới lúc chú em bị thương trên chiến trường chờ người ta cứu chữa nhân đạo, chú em sẽ biết đeo một tấm thẻ lính có ghi nhóm máu mình là quan trọng đến mức nào." Diệp Tu phà khói.
Trương Giai Lạc cầm bộ thẻ nghĩ ngợi. Chu Trạch Khải ngẩng đầu quan sát hắn một hồi, lại quay đầu nhìn Giang Ba Đào bên cạnh, bỗng cất lời.
"... Bá Đồ."
Diệp Tu ngậm điếu thuốc, chớp chớp mắt, nói: "Tiểu Giang này, cái chứng ú ớ của Chu đội nhà các cậu không có thuốc chữa thật hả? So với bệnh lắm lời của ai đó bên Lam Vũ thì tốt hơn thật đấy, nhưng kiệm lời đến mức chẳng ai hiểu được thì ——"
"Ý của đội trưởng là, vì sao thẻ của Bá Đồ không khắc thông tin cá nhân?" Giang Ba Đào tranh thủ lúc Diệp Tu chưa gom hết cả phường vào khịa mà nhanh chóng phiên dịch cho Chu Trạch Khải.
Thẻ của Lam Vũ và Luân Hồi giống nhau, ngoại trừ thay huy hiệu và tên đội thì các thông tin còn lại là tương tự. Hưng Hân có chút khác biệt, mặt trước chỉ khắc tên viết tắt của Hải quân Lục chiến Trung Quốc, mặt sau dòng binh chủng cũng chỉ ghi lính thủy đánh bộ, đơn giản hơn hẳn logo và tên đội khắc bằng chữ Hán rồng bay phượng múa của Lam Vũ và Luân Hồi. Còn Bá Đồ ấy à, trên cả tấm thẻ bóng loáng chỉ khắc mỗi họ tên viết tắt là xong.
Diệp Tu liếc mắt nhìn về phía Bá Đồ, nhả một vòng khói, "nghề nào việc ấy, trang bị thôn Tân thủ dĩ nhiên không nhiều tính năng bằng level cao."
Tôn Tường đã ngứa mắt với Diệp Tu từ lâu, nghe vậy liền nổi đóa, "nói cho rõ ra xem nào! Giấu giấu diếm diếm! Hay là có bí mật gì không dám để lộ cho người ta biết?"
Hoàng Thiếu Thiên kề tai thì thầm với Dụ Văn Châu, "thằng khứa đó là Tôn Tường bên Luân Hồi đúng không? Dám lớn tiếng với Diệp Tu, ngon! Tui thích nó rồi nha! Mỗi tội cái nội dung lớn tiếng không ổn cho lắm, nghe như thiếu não, Văn Châu anh thấy đúng không, đúng không?"
Trương Giai Lạc cũng đang nhiều chuyện với Lâm Kính Ngôn, "thằng nhóc Tôn Tường bên Luân Hồi cũng giỏi về súng đạn lắm, mà sao đầu óc có vẻ không bình thường, chẳng lẽ EQ cả đội này đều tập trung ở Giang Ba Đào thôi sao?"
Lâm Kính Ngôn nói bằng khẩu hình, "lão Hàn is watching you." Trương Giai Lạc lập tức thẳng lưng thẳng vai, ngồi ngay ngắn như tượng.
Diệp Tu nhìn Tôn Tường với vẻ mặt rầu rĩ, "Tôn Tường chú em lại để quên não ở căn cứ Luân Hồi rồi? Ngoại giới có quyền được biết về sự tồn tại của Bá Đồ à? Chú em cảm thấy các anh em Bá Đồ có thể khắc lý lịch đầy đủ lên thẻ lính cho người ta biết à?"
Phương Minh Hoa, Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn cùng lúc trưng ra vẻ mặt "bó tay, Tôn Nhị Tường là vậy đó, bọn tui quen rồi".
"Bên trong các thẻ lính này đều có chip điện tử ghi chép các thông tin cá nhân quan trọng, ví dụ như bệnh án và hồ sơ tiêm chủng. Của Bá Đồ thì ghi chép hết toàn bộ lý lịch trong chip, mã hóa luôn, nếu rơi vào tay ngoại quốc sẽ chỉ hiển thị thông tin y tế, vào tay nước nhà mới đọc được hồ sơ chủ thẻ." Diệp Tu thuật lại sơ lược lời Vương Kiệt Hi, "trên mặt thẻ chỉ khắc tên viết tắt để trông giống trang sức thông thường, giúp các anh em Bá Đồ tăng khả năng giả trang."
Câu cuối của Diệp Tu không phải bịa chuyện nói bừa. Cứ nhìn Trương Giai Lạc mà xem, đeo một cặp thẻ kim loại dài ngắn bằng bạc chẳng khác nào một cậu trai trẻ ăn chơi. Lâm Kính Ngôn kết hợp sợi dây chuyền với chiếc kính không độ thì trông ra dáng một quý ông lịch thiệp, còn Hàn Văn Thanh... Đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh, theo lời Diệp Tu ca ngợi: "Đã đeo xích rồi, cho thêm cặp kín đen là thành đại ca xã hội đen ngay."
Chỉ mỗi Trương Tân Kiệt là từ tốn cất thẻ vào túi áo, còn cẩn thận cài cúc lại.
"Trung tá Vương Kiệt Hi đến đây, không phải chỉ đem thẻ lính cho chúng ta thôi chứ?" Dụ Văn Châu khẽ gõ bàn, kêu gọi sự tập trung của mọi người. Hắn nhìn Diệp Tu, miệng mỉm cười mà lời lẽ đầy sắc sảo.
Diệp Tu chẳng vòng vo làm gì, "đúng đấy, Vương Mắt Bự còn đem đến cho chúng ta một món quà khác to hơn. Trước khi mở quà, cho các đồng chí năm phút chuẩn bị tâm lý."
"Vớ vẩn." Hàn Văn Thanh hừ lạnh, "có gì nói mau."
Bị Dụ Văn Châu ra lệnh cấm ngôn, Hoàng Thiếu Thiên bật ngón cái với đội trưởng Bá Đồ.
Thượng tá Diệp Tu bị mắng mỏ đã quen, "haha, lão Hàn vẫn cứ nóng nảy trước sau như một." Hắn ra hiệu cho Kiều Nhất Phàm mở máy chiếu, "tính từ năm ngoái đến nay, trên lãnh thổ Syria đã nhiều lần xảy ra các vụ bắt cóc công dân Trung Quốc. Cho đến tháng trước là tổng cộng năm vụ."
Kiều Nhất Phàm click hình chiếu kế tiếp. Trên nền trắng chữ đỏ, năm vụ bắt cóc con tin hiện lên với thời gian, địa điểm và mức tiền chuộc, kèm tóm tắt lý lịch con tin.
"Tiểu Giang, cậu cảm thấy năm con tin này có điểm chung gì?" Diệp Tu nhìn hình chiếu, hỏi.
Giang Ba Đào bị điểm danh bất ngờ, ngẩn người vài giây mới cười hỏi, "hình như việc phân tích vụ án đâu phải sở trường của lính thủy đánh bộ? Thượng tá Diệp sao không hỏi người trong nghề?"
Diệp Tu nở nụ cười thâm sâu nhìn hắn, "thì cứ nói xem cậu nghĩ thế nào."
Giang Ba Đào bất đắc dĩ quan sát hình chiếu một lúc, mới chần chừ phát biểu: "Những người này... Nếu muốn nói có điểm chung gì, không bằng nói chẳng có điểm chung nào cả?"
Diệp Tu gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy. Năm vụ bắt cóc đều được thực hiện bởi tổ chức khủng bố địa phương, nhắm vào Hoa kiều chẳng qua chỉ vì tiền, chọn bừa những người có ngoại hình khá. Cơ mà lần này, chúng bắt nhầm người không nên bắt."
Kiều Nhất Phàm click sang hình kế tiếp. Vẫn là nền trắng, ảnh chân dung một sĩ quan cấp cao thuộc Quân đội Trung Quốc hiện lên.
"Có lẽ mọi người không lạ lùng gì. Đây là Tùy viên Quân sự của Đại sứ quán Trung Quốc tại Syria."
Tôn Tường còn đang hỏi Giang Ba Đào "ai vậy", Trương Tân Kiệt đã nhíu mày, "Đại tá Lô?"
"Đấy, tôi biết ngay Tân Kiệt sẽ nhận ra mà, cùng xuất thân Tổng tham mưu đúng không." Diệp Tu cười, "nhưng con tin không phải Đại tá Lô, mà là con trai hắn."
Hình chiếu kế tiếp hiện lên. Thời gian là một tháng trước, một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô, nhoẻn miệng cười tươi rói.
"Lô Hãn Văn?" Hoàng Thiếu Thiên bỗng kêu lên. Hắn kinh hoàng nhìn Diệp Tu, "móa Diệp Tu anh đùa tui à? Thằng nhóc ranh Lô Hãn Văn là con tin bị bắt lần này? Anh nói thật hay chơi?"
Phản ứng dữ dội của Hoàng Thiếu Thiên nằm ngoài dự kiến của Diệp Tu, "Thiếu Thiên, cậu quen thằng nhóc?"
Hắn nhìn quanh, phát hiện toàn bộ đội viên Lam Vũ trong phòng họp đều biến sắc.
"Đâu chỉ Hoàng thiếu, tui thấy cả cái Lam Vũ này không có mấy ai không quen nó. Áp lực như núi." Đến một người hay uể oải như Trịnh Hiên cũng tỏ vẻ nghiêm trọng khác thường.
Từ Cảnh Hi tiếp lời, "đúng đó. Chú của Hãn Văn trực thuộc căn cứ Lam Vũ. Đại tá Lô làm Tùy viên Quân sự ở Syria, mẹ nó trong đoàn văn công, một năm bốn mùa đều theo đoàn đi diễn, để nó lại cho chú nuôi. Thằng nhóc sống với chú nó trong ký túc xá Lam Vũ luôn, ngay dưới lầu của tôi chứ đâu, hồi trước ngày nào cũng gặp."
"Hồi trước?" Cắm đầu ghi chép, Tô Mộc Tranh nhạy bén nhận ra điểm then chốt.
"Ừ, năm ngoái mẹ Hãn Văn giải ngũ, đem nó đi Syria đoàn tụ với Đại tá Lô." Tống Hiểu trả lời.
"Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện..." Lý Viễn thở dài.
"Thì đó, thằng ranh con phá phách tăng động lắm, mỗi ngày đi học về là cả Lam Vũ nhốn nháo lên hết, nó còn nhất quyết đòi làm phi công, đòi phải giỏi hơn Kiếm Thánh tui đây, ủa nó tưởng Kiếm Thánh dễ đánh bại lắm hở, mà bố nó là Lục quân, nó dám thi vào Không quân không sợ bị đánh gãy chân hay sao, mà bên kia cứu con tin ra chưa, điều tra tới đâu rồi, nhất định phải cứu Hãn Văn an toàn về cho bọn tui!" Hoàng Thiếu Thiên làm một tràng không kịp thở, nói chuyện không ra đầu đuôi nhưng ánh mắt tràn ngập lo âu.
"Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu ra hiệu đừng nói nữa.
Hiếm thấy Diệp Tu không cười nhạo tật lắm lời của Hoàng Thiếu Thiên, "ừ, phải cứu con tin an toàn trở về. Vì thế, nhiệm vụ quang vinh và vĩ đại này đã thuộc về chúng ta. Mừng không hả Thiếu Thiên? Thực hiện cho hoàn hảo vào, đừng có mắc sai lầm trước mặt đàn em tương lai đấy."
Gạt bỏ những thứ ngoài lề, Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt nhìn nhau. Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt, "có phải anh còn giấu chúng tôi điều gì đó không, Thượng tá Diệp?"
"Vương Kiệt Hi nói với tôi sao, tôi nói y hệt lại với mọi người. Một chữ cũng không giấu làm của riêng." Diệp Tu nhún vai, xòe hai bàn tay chứng tỏ trong sạch.
Dụ Văn Châu cười, "tôi chỉ hơi tò mò, các vụ bắt cóc trước đó đều chỉ tạo áp lực với chính phủ Syria, buộc họ giúp giải cứu con tin. Vậy mà lần này lại điều động đến tận chúng ta. Hãn Văn là con trai của Đại tá Lô thật đấy, nhưng với cấp bậc bảo an của cậu nhóc, không thể nhận đãi ngộ tới mức này."
"Nếu tôi nói vì vừa khéo chúng ta ở đây, hoặc vì Trung ương muốn thể hiện sức mạnh cường quốc, các cậu tin không." Diệp Tu hỏi.
"Không tin." Trương Tân Kiệt lạnh lùng trả lời.
"Haha." Diệp Tu đốt điếu thuốc, "tôi cũng chẳng tin."
Chu Trạch Khải vẫn không lên tiếng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế với ánh mắt trầm tư. Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ ngồi cạnh nhau, dùng chương trình Phương Duệ đang viết trên laptop chat riêng. Hàn Văn Thanh có lẽ đã hiểu ra gì đó, nhưng chỉ sầm mặt không nói. Trương Giai Lạc chớp chớp mắt, mím môi một hồi, cuối cùng mở miệng:
"... thay vì nói Diệp Tu giấu diếm, không bằng nói là Trung ương không muốn chúng ta biết thôi."
Đó là một suy đoán có khả năng rất cao. Trong phòng họp đều là lính tinh nhuệ của các binh chủng, ai cũng từng nhận vài nhiệm vụ mà thông tin ban đầu úp úp mở mở. Cơ mật quốc gia cần giữ kín, lý do chỉ thế mà thôi.
"Nhưng tiểu Lô mới mười lăm tuổi, nó có thể làm ra chuyện gì đánh động đến cả Trung ương, lại còn phái chúng ta đi cứu viện. Cứu nó về có thể thuận tay diệt luôn vài tổ chức khủng bố thật đấy, nhưng đó là chuyện của quân đội Syria chứ liên quan gì đến mình?" Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng nói ra những gì Dụ Văn Châu suy nghĩ.
Diệp Tu búng tàn thuốc trên đầu ngón tay, "phải. Lô Hãn Văn mới mười lăm tuổi, Trung ương sao có thể coi trọng đến vậy? Chỉ vì thằng nhóc là con trai Đại tá Lô?"
"Biết đâu vấn đề không nằm ở mục đích đi kèm khi giải cứu cậu nhóc, mà nằm ở chính bản thân cậu nhóc?" Giang Ba Đào đã bắt được manh mối.
Hoàng Thiếu Thiên hoang mang, "khoan khoan, giải thích cho tui hiểu, cái gì gọi là vấn đề nằm ở chính bản thân nó? Tui không hiểu mấy ông đang nói gì."
"Ý là hình như trên kia không muốn chúng ta biết chuyện quan trọng nào đó đã xảy ra với tiểu Lô." Từ Cảnh Hi trả lời ngài đội trưởng mồm nhanh hơn não của mình.
"Ủa tại sao?" Tới lượt Tôn Tường hoang mang. Hắn mới được tuyển vào Luân Hồi hơn một năm nay, chưa từng tiếp xúc với kiểu nhiệm vụ trong ngoài bất nhất nên rất ngơ ngác với câu chuyện mang tính nhạy cảm này.
Trương Giai Lạc tốt bụng giải thích, "có một vài lúc, vì liên quan mật thiết đến cơ mật quốc gia, nhiệm vụ thực tế cậu phải chấp hành sẽ rất khác biệt với nhiệm vụ nhận được ban đầu."
"Ủa cái gì, có chuyện đó nữa?" Tôn Tường kinh hãi, "nhiệm vụ thực tế khác với nhiệm vụ bàn giao, rồi làm sao thực hiện?"
"Thì thực hiện thôi." Trương Giai Lạc nói rất giản đơn, nhưng những người hiểu chuyện đều đồng loạt quay đầu nhìn hắn, "lúc làm nhiệm vụ cậu nghĩ kẻ thù sắp phải đối mặt chỉ là bọn buôn ma túy vũ trang tầm thường, trong khi thực tế chúng là cả một tổ chức phản chính phủ đồng thời nắm trùm ma túy, súng đạn và đá quý ngoài vòng pháp luật. Việc cậu phải làm, là thi hành mệnh lệnh. Lúc nhận nhiệm vụ, vì cân nhắc đến cái này cái nọ, họ sẽ nói cậu biết một nửa, ém lại một nửa. Miễn sao thực hiện nhiệm vụ xong, vẫn ra kết quả như yêu cầu là được."
Tôn Tường há hốc mồm, Chu Trạch Khải ngồi bên cạnh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Tu nhìn Trương Giai Lạc. Hắn biết hắn lại nhớ về chuyện cũ.
Phải, ba năm trước Tôn Triết Bình mất tích, chính từ một nhiệm vụ có khác biệt giữa bàn giao và thực tế như thế. Chi tiết câu chuyện cũng không khác mấy với ví dụ Trương Giai Lạc đưa ra.
Nhiệm vụ ban đầu giao xuống Bách Hoa kỳ thực rất bình thường. Theo tình báo, ba ngày sau một tổ chức ma túy vũ trang sẽ xuất phát từ Tam Giác Vàng, chở lô hàng ma túy tinh khiết cấp độ cao sản xuất bởi Malaysia qua biên giới Trung Quốc. Lệnh của cấp trên là tiêu diệt hoàn toàn toán vận chuyển này.
Bách Hoa không lạ gì kiểu nhiệm vụ tương tự. Dưới sự trấn áp mạnh mẽ bằng vũ lực của các quốc gia Đông Nam Á, các đồn điền ma túy và đường dây mua bán đã không còn bành trướng như xưa. Những năm gần đây, các trùm ma túy đổi chiến thuật, đổ tiền vào nghiên cứu nguồn hàng mới. Chúng không đầu tư cho ma túy loại thường nữa mà chuyển sang giao dịch ma túy tinh khiết với lợi nhuận gấp bội. Đa số bọn trùm này có trang bị vũ khí đắt tiền, luôn là mối quan tâm trọng điểm của Cảnh sát Đặc nhiệm Chống ma túy và các đội Đặc chủng đóng tại biên phòng.
Bách Hoa chia làm các tổ hành động hai người. Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình đi với nhau như mọi khi. Theo kế hoạch, các tổ sẽ tản ra khắp khu rừng và bố ráp sẵn ở vị trí chiến thuật, chờ con mồi vào bẫy.
Thế rồi, chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn chệch khỏi đường ray. Hỏa lực của bọn buôn ma túy vượt xa tính toán ban đầu, một vài tên còn phô diễn trình độ chiến đấu đã qua huấn luyện quy chuẩn, rất có thể là lính đặc chủng giải ngũ. Tình hình chính trị các nước Đông Nam Á rất rối ren, lính giải ngũ mưu sinh khó khăn, dễ dàng khuất phục trước món tiền lương kếch xù và những lời kích động. Cầm súng lên như cũ, nhưng giờ đây họ đã không còn chiến đấu để bảo vệ nhân dân Tổ quốc nữa.
Trương Giai Lạc yêu cầu thêm tiếp viện, định kéo dài thời gian. Tuy nhiên số đội viên bị thương càng lúc càng nhiều, càng chờ đợi sẽ càng bất lợi. Tôn Triết Bình quyết đoán ra lệnh cho Trương Giai Lạc chỉ huy các tổ còn lại phân tán rộng khắp, giảm bớt hỏa lực địch, riêng hắn sẽ lẻn ra sau lưng ám sát từng tên một.
Kế hoạch đó rất nguy hiểm, nhưng khác với tiếng nổ và tiếng la hét do súng ống gây ra, Tôn Triết Bình thiện về cận chiến hàng lạnh, có thể nhanh chóng và chuẩn xác giết người một cách im ắng không tiếng động. Hắn muốn triệt tiêu hỏa lực địch từng chút một, hắn hành động rất êm xuôi. Phe địch không thấy tiếp viện, nhưng khi kế hoạch của Bách Hoa sắp thành công, bọn tiếp viện xuất hiện.
Quân số cách biệt trời vực, không lùi về là tự sát.
Bách Hoa đành rút quân. Địch hung hãn đuổi tận giết tuyệt. Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình điện hậu, bắn yểm trợ cho các đội viên trốn chạy, nhưng lúc này Tôn Triết Bình đã bị thương, còn Trương Giai Lạc vừa chống trả vừa chỉ huy qua radio. Hai người nhanh chóng đuối sức.
Với cương vị đội trưởng, Tôn Triết Bình quyết định đánh lạc hướng địch. Hắn rẽ hướng khác, ôm súng vừa chạy vừa bắn loạn xạ để dụ địch đuổi theo. Trương Giai Lạc dắt cả đội rút về, giữa đường gặp tiếp viện, lập tức quay lại tìm Tôn Triết Bình.
Nhưng họ không tìm thấy.
Hai phe tiếp tục bắn nhau, lần này Bách Hoa chiếm ưu thế, tiêu diệt toàn bộ toán vận chuyển ma túy. Nhưng khi dọn dẹp chiến trường, không chỉ số lượng thi thể không khớp với số người hi sinh trong trí nhớ Trương Giai Lạc, mà cái gọi là ma túy tinh khiết cũng không tìm thấy.
Càng không tìm thấy Tôn Triết Bình.
Có đội viên Bách Hoa sau này điều đi đơn vị khác, trong một lần giao lưu gặp được Diệp Tu. Hắn kể lại rằng, Trương phó lúc ấy lao vào chiến trường với cặp mắt đỏ au, trên người cũng trúng đạn lỗ chỗ, miệng vẫn nói sống phải thấy người chết phải thấy xác, không tìm thấy thì nhất quyết không chịu thôi. Tổ quân y sơ cứu xong, đội phó lại lập tức dắt theo anh em lật tung cả khu vực lên tìm kiếm, tìm suốt mấy ngày đêm. Chuyện lần đó xôn xao lắm, các đơn vị quân đội và Cảnh sát Đặc công trú đóng tại địa phương đều ra quân giúp hắn truy tìm, chỉ kém xới đất lên sàng mà rây cho ra bằng được.
Về sau, thông qua đường dây khác, Trương Giai Lạc mới biết kẻ địch họ đối đầu không chỉ là bọn buôn ma túy đơn thuần. Chúng là tổ chức phiến quân vũ trang chuyên giao dịch ma túy, súng đạn và đá quý. Thị trường chính của chúng không phải Trung Quốc, nhưng Trung Quốc không muốn thả hổ về rừng để lại mầm họa.
Theo các manh mối từ hiện trường cho thấy, một nhóm phần tử vũ trang trong đó đã đào tẩu, có thể đã bắt cóc Tôn Triết Bình. Trung ương sẽ tiếp tục điều tra, nhưng tất cả đã không còn liên quan đến Bách Hoa và Trương Giai Lạc.
Sự thật tàn khốc là, không ai cho rằng trong cả hai tình huống, Tôn Triết Bình còn hi vọng sống sót.
Ba tháng sau, Trung ương xác định, Tôn Triết Bình hi sinh.