Hoàn [Vương 2023 - Green][Vương Dụ] Màn đêm trải rộng những vì sao

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
[Mừng sinh nhật Vương Kiệt Hi 2023] Shade of Green

Màn đêm trải rộng những vì sao

Tác giả: nanxing00090
Edit: Phong​

"Màn đêm trải rộng những vì sao​
Nhìn ra núi kề núi."​
—— [Khoang phổ thông] - Lưu Thông*.​

Tháng bảy, đội tuyển quốc gia xuất chinh Zurich. Liên minh dùng danh nghĩa giải đấu quốc tế xin được đầy đủ kinh phí từ tổng cục thể thao, vung tay lên bao hết khoang hạng nhất máy bay cho cả đội tuyển quốc gia 14 người, chia làm hai chuyến bay trước sau xuất phát. Khoang hạng nhất tất nhiên không tầm thường, đóng cửa lại là thành một phòng bao đơn, chỗ ngồi bên trong còn có thể chỉnh ngang thành một chiếc giường. Bình thường dù mọi người bay tới bay lui trong nước đi đánh sân khách cũng nhiều, số lần ngồi khoang hạng nhất lại không có mấy, tất cả đều có hơi hưng phấn, nhưng khi tiếp viên đến đưa bữa ăn đầu tiên thì cũng dần an tĩnh lại.​

Chuyến bay cất cánh vào ban đêm, đèn hai dãy chỗ ngồi dần chìm xuống, buồng phi cơ liền như rơi vào một mảng bóng tối, chậm rãi làm nguội đầu óc có chút kích động của mọi người. Vương Kiệt Hi mở bản đồ bay ra, liếc mắt nhìn, giờ đến Zurich còn gần chín tiếng đồng hồ nữa, anh thuận tay chọn một bộ phim, kéo chăn lên ngực, chuẩn bị thuận theo ngủ một giấc, lại đột nhiên có hai tiếng gõ cửa.​

Anh quay đầu lại, thấy người đội trưởng đội tuyển quốc gia mới vừa đi kiểm tra thông tin cá nhân với mọi người giờ đã quay lại. Dụ Văn Châu một tay đặt lên tấm vách, nhẹ nghiêng đầu, ngồi trong cabin cực độ mờ tối cũng có thể nhìn thấy nụ cười mềm mại của cậu.​

"Chào buổi tối." Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi vào được không?"​

Vương Kiệt Hi nhìn cậu một hồi, duỗi tay kéo cửa ra.​

"Vào đi."​


Cửa mở đến một nửa, Dụ Văn Châu đã biết nghe lời phải chen vào, thuận tay lại đóng cửa lại, Vương Kiệt Hi chú ý thấy cậu còn mang chăn của mình tới. Dụ Văn Châu ôm chăn chen vào chỗ ngồi của anh, khoang hạng nhất dù có rộng thì cũng không thiết kế cho hai người ngồi, Vương Kiệt Hi nhích sang một bên dựa, giơ một cánh tay lên để Dụ Văn Châu chui vào. Cuối cùng hai người đều chuyển mình nằm nghiêng, Dụ Văn Châu dựa vào trong khuỷu tay Vương Kiệt Hi, thân thể bọn họ gắn bó chặt chẽ bên nhau trong không gian có hạn, thậm chí Vương Kiệt Hi còn cảm nhận được hơi thở của Dụ Văn Châu khi cậu dựa vào vai anh. Dụ Văn Châu nhấc tay lên đặt lại lên hông Vương Kiệt Hi, cúi đầu thở dài một hơi.​

Vương Kiệt Hi hỏi: "Làm sao vậy?"​

Dụ Văn Châu lắc đầu, sợi tóc quét qua cổ Vương Kiệt Hi, ngưa ngứa: "Không có gì, chỉ là chỗ cửa sổ bên kia có hơi lạnh." Nói xong cậu giũ chăn ra đắp lên thân, chăn khoang hạng nhất che hai người dư dả, do đó Vương Kiệt Hi đắp thêm một tầng chăn mình lên Dụ Văn Châu, rồi nói: "Vị trí gần cửa sổ đều thế."​

Dụ Văn Châu giật giật góc chăn, nói: "Ngồi ít, quên đi. Bình thường ngồi ở lối đi, không thì là…"​

Cậu vỗ vỗ hông Vương Kiệt Hi: "Lần trước ngồi chính giữa chung với anh."​


Mấy năm hồi Liên minh vừa mới phát triển, các câu lạc bộ đều chẳng có tiền gì, lần nào ra ngoài đánh sân khách cũng phải dỗ dành một đám nhóc nhốn nháo chen chúc khoang phổ thông. Rồi thì theo Vinh Quang dần nổi tiếng, đi khoang phổ thông dễ dẫn đến bạo động, vậy nên sau này phần lớn đội chính thức của chiến đội chủ lực xuất hành đều thống nhất đặt khoang thương gia. Lên máy bay sau khi tất cả hành khách hạng phổ thông đã lên máy bay và là người đầu tiên rời khỏi khoang sau khi hạ cánh, hoặc dứt khoát thuê máy bay nếu xuất phát hoành tráng cùng cả trại huấn luyện thiếu niên. Bất kể thế nào, thân là đội trưởng, bình thường đều sẽ ngồi phía ngoài, như thế tiện đi lại, xử lý tình huống bất ngờ.​

Dĩ nhiên ở Lam Vũ chuyện này còn một tầng nghĩa khác. Nếu để Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên ngoài, Kiếm Thánh tinh lực dồi dào rất có thể sẽ tóm lấy mọi người xung quanh tám chuyện. Vậy nên trong mắt tất cả mọi người ở Lam Vũ, hành động ngăn Hoàng Thiếu Thiên vào gần cửa sổ của Dụ Văn Châu không khác gì lấy thân người làm tường thịt, tường đồng vách sắt, là hi sinh bản thân vì thành tựu tập thể, là loại câu trả lời có thể được thổi phồng lặp đi lặp lại mười lần cho câu hỏi "Khoảnh khắc nào khiến cậu cảm thấy đội trưởng của mình rất tốt".​

Trái lại Dụ Văn Châu không có suy nghĩ gì, dù sao cùng lắm cũng chỉ một hai tiếng, ngồi đâu cũng chẳng khác gì nhau. Kết thúc mùa giải hè trước, cậu đến thành phố B tìm Vương Kiệt Hi chơi, lúc đi đối phương lại cố ý muốn cùng cậu về lại thành phố G.​

"Không cần." Dụ Văn Châu đang đứng cạnh giường gấp quần áo nghe vậy liền đặt hai chiếc áo khoác giống hệt nhau trong tay xuống. Bình thường cậu và Vương Kiệt Hi hay mua cùng kiểu, giặt xong liền không biết cái nào của ai nữa.​

"Cũng không phải không còn gặp nhau nữa, anh không cần giày vò như thế."​

Vương Kiệt Hi ở phòng khách, cũng không biết có nghe được lời cậu hay không, Dụ Văn Châu đợi mấy giây mới nghe được anh ở bên ngoài nói: "Mua vé rồi."​

Dụ Văn Châu dở khóc dở cười, lại cầm áo khoác lên, vừa gấp vừa nói: "Có mệt không? Một lần đi là đi sáu, bảy tiếng."​

Vương Kiệt Hi tiến lên cầm lấy một chiếc áo khoác đi đến tủ quần áo bên cạnh, anh đã quen với việc treo áo khoác ngoài này: "Dù sao cũng là ngủ mà."​

Anh ngủ được sao? Dụ Văn Châu không chọc thủng. Hôm đăng ký, cậu đeo khẩu trang cùng Vương Kiệt Hi một trước một sau lên máy bay. Dù không thiếu chút tiền kia, nhưng Dụ Văn Châu cảm thấy không cần thiết nên cậu chỉ mua vé khoang phổ thông. Vé cậu là ghế giữa trong dãy ba ghế, gần cửa sổ là một người đàn ông có thân hình ngang ngang Vương Kiệt Hi. Lúc ngồi xuống Dụ Văn Châu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi Vương Kiệt Hi cũng qua ngồi xuống cạnh cậu, cậu đột nhiên cảm thấy có điểm gì đó không đúng.​

Không gian chật hẹp của khoang phổ thông tất nhiên không chứa được hai cặp chân dài 1m8 trở lên. Bấy giờ Dụ Văn Châu bị hai bên trái phải giáp công, đầu cậu hiện lên hình ảnh con nhện cua chân dài từng thấy ở viện hải dương, mà cậu lại là nhóc bạch tuộc yếu ớt đáng thương —— động vật nhuyễn thể bị kẹp ở giữa, đang cố hết sức thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình. Một lát sau cậu thật sự không nhịn được nữa, quay đầu nhỏ giọng nói với Vương Kiệt Hi: "Ngài cua, chân ngài dài thật đấy."​

Vương Kiệt Hi cũng nhỏ giọng đáp lời cậu: "Đã buộc lại."​

Vương Kiệt Hi cũng có khổ khó nói, thật sự chân anh đã sắp không có chỗ để rồi, giờ anh cảm giác như xương bánh chè mình đang áp sát vào tấm sắt ở phía sau ghế ngồi phía trước. Dụ Văn Châu nhìn thấy, duỗi tay đặt lên trên đầu gối anh nhẹ nhàng xoa xoa: "Đau không?"​

Vương Kiệt Hi lắc đầu.​

Dụ Văn Châu có chút đau lòng, thấp giọng nói: "Lần sau không cần bồi em, bớt giày vò chịu khổ."​

Vương Kiệt Hi nâng tay đắp lên mu bàn tay Dụ Văn Châu: "Không việc gì đâu."​

Dụ Văn Châu hiểu rõ ý anh. Tình trạng bình thường của họ là thế đấy, chỉ có lúc thi đấu với kỳ nghỉ mới có thể gặp mặt được một chút. Lần này giải mùa hạ kết thúc, lại phải mấy tháng không gặp được, từ thành phố B bay đến thành phố G chỉ mất vỏn vẹn ba tiếng, Vương Kiệt Hi chỉ là không muốn lãng phí ba tiếng cuối cùng này thôi. Dụ Văn Châu cũng không còn lập trường nói gì, vì một năm trước khi Vương Kiệt Hi tới thành phố G tìm anh, cuối cùng anh cũng không muốn thả người đi, bất ngờ đưa ra kiến nghị ngồi xe lửa trái với lẽ thường. Càng kỳ quái hơn là Vương Kiệt Hi lại còn đồng ý, hai người ngồi 22 tiếng giường nằm, lay động một đường quay về thành phố B, tắt đèn rồi thì trốn trong chăn hôn môi.​

Lữ khách ngồi gần cửa sổ có vẻ đã ngủ, Dụ Văn Châu lật úp tay đan chặt tay với Vương Kiệt Hi: "… Em cũng không nỡ rời anh."​

Vương Kiệt Hi "Ừ" một tiếng, siết chặt tay.​

Dụ Văn Châu dùng tay còn lại khó khăn nâng tay vịn giữa hai người lên, nghiêng người dựa vào Vương Kiệt Hi: "Đột nhiên em muốn ăn cua lớn quá."​

Cũng muốn ăn, Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói: "Giờ đi đâu lấy ra cua lớn được đây?"​

"Ngày thu sẽ tới thôi." Dụ Văn Châu nói: "Tháng chín, tháng mười…"​

Vương Kiệt Hi nghe hiểu: "Vòng đấu bảng?"​

Dụ Văn Châu nhéo nhéo tay anh: "Cùng đi ăn?"​

Kỳ thật Vương Kiệt Hi không thích ăn cua cho lắm, trong mắt anh, tỉ lệ thời gian dùng để ăn cua với lượng thức ăn lấy được không có lợi chút nào: "Được."​

Dụ Văn Châu liếc mắt đã nhìn thấu anh: "Không phải anh lại phát lười đấy chứ?"​

Vương Kiệt Hi liếc xéo cậu.​

"Em lột cho anh ăn, được chưa?" Dụ Văn Châu nín cười: "Ăn nhiều lần vậy rồi, sao còn không làm được."​

Chuyện này nhất định Vương Kiệt Hi phải phản bác: "Không làm được với không muốn làm là hai chuyện khác nhau."​

Được rồi, không thể nói đàn ông không được. Dụ Văn Châu cọ lên tay Vương Kiệt Hi: "Hi vọng lịch không quá muộn."​

"Muộn thì đổi qua ăn cái khác." Vương Kiệt Hi khoa tay múa chân: "Trời mùa đông, không phải em thích ăn lẩu sao? Món của thành phố G mấy em ấy ——"​

"Gọi là tả pín lù." Dụ Văn Châu trịnh trọng tiếp lời: "Em phải nghiêm túc sửa lời anh, này hoàn toàn không giống với lẩu."​

(*Tả pín lù là lẩu trong tiếng Quảng Đông)

"Em biết nó là cái gì là được." Vương Kiệt Hi nói: "Không thì đánh sân khách tới thành phố B ăn lẩu. Dù sao cuối cùng cũng sẽ ăn được thôi."​

Giữa tiếng thông báo máy bay bắt đầu hạ cánh, Dụ Văn Châu im lặng nở nụ cười.​

"Đúng vậy nhỉ, cuối cùng cũng sẽ ăn được thôi."​

Vì quan trọng không phải là ăn gì, mà là ăn cùng với ai.​


"Thật không ngờ." Dụ Văn Châu nói: "Còn chưa ăn cua lớn đã phải ra nước ngoài ăn đồ Tây."​

Vương Kiệt Hi đang chỉnh hướng máy lạnh, nghe vậy đưa mắt nhìn cậu: "Em ăn quen không?"​

"Ăn không quen cũng phải ăn đến quen thôi." Dụ Văn Châu thoáng giật bả vai, có thể là nhún vai dưới chăn: "Hai hôm trước em tra rồi, gần khách sạn của chúng ta ——"​

"Có rất nhiều thứ để ăn?"​

"Một nhà hàng cũng không có."​

Vậy em thừa nước đục thả câu làm gì. Vương Kiệt Hi cạn lời. Nhưng không biết Dụ Văn Châu lại nghĩ đến điều gì, cậu giãy dụa muốn ngồi dậy từ chồng chăn, thúc cùi chỏ vào bụng Vương Kiệt Hi một phát. Vương Kiệt Hi hít sâu một tiếng, lật tay nhấn Dụ Văn Châu về lại người mình: "Đừng quậy."​

Dụ Văn Châu lắc đầu, muốn hất tóc dính vào mắt ra, vẫn cố gắng đứng dậy: "Anh đưa hộ chiếu cho em chưa?"​

Vương Kiệt Hi dùng một tay cố định Dụ Văn Châu lại, một tay giúp cậu gạt đi tóc tĩnh điện bay loạn do ma sát với chăn: "Đưa rồi, qua hết hải quan đã đưa rồi."​

Dụ Văn Châu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nằm về cánh tay Vương Kiệt Hi: "Vậy thì ổn rồi, mấy thứ quan trọng như vậy em vẫn nên thống nhất thu giúp mọi người thì hơn, không lỡ làm mất cũng không biết mình quăng đâu rồi… Phải không?"​

"Lời này em tự hỏi bản thân đi." Vương Kiệt Hi lạnh nhạt nói: "Anh chưa làm mất hộ chiếu bao giờ."​


"Vẫn không thấy." Dụ Văn Châu đặt túi văn kiện xuống, buồn bực vò tóc có chút mồ hôi.​

Vương Kiệt Hi ở đầu bên kia video hỏi: "Lại tìm trong vali hành lý thử xem?"​

"Tìm ba lần rồi, không có thật mà." Hiếm khi Dụ Văn Châu không kiềm được cảm xúc của mình, giọng cậu bất giác mang chút mất kiên nhẫn.​

Vương Kiệt Hi không nói gì nữa.​

Dụ Văn Châu hiểu ra, vội cầm lấy điện thoại di động thuận tay bỏ trên bàn lên, quay về phía mình: "Thật xin lỗi, em không nên lớn tiếng với anh… Chỉ là em không kiểm soát hết mọi thứ được."​

Hẳn là Vương Kiệt Hi đang ở phòng sách, giá điện thoại đặt một bên tay. Bấy giờ anh không nhìn di động mà lại đang nhìn máy tính, chỉ chừa cho Dụ Văn Châu một bên mặt bình tĩnh: "Không sao, việc tìm đồ quan trọng hơn."​

Dụ Văn Châu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"​

Vương Kiệt Hi nhấp chuột hai cái: "Tra xem làm hộ chiếu mới thế nào."​

"Không kịp rồi." Dụ Văn Châu có chút mất tinh thần.​

Vương Kiệt Hi nhìn lướt rất nhanh, lăn chuột liên tục: "Không kịp cũng có cách kịp."​

Dụ Văn Châu đột nhiên cảm thấy rất mệt, cậu lùi lại hai bước quăng mình lên giường, phát ra tiếng vang trầm muộn. Vương Kiệt Hi thính tai nghe được, xoay người cầm di động lên xoay về phía mình: "Sao thế?"​

"Cảm thấy mệt mỏi quá." Dụ Văn Châu nhìn bạn trai trong điện thoại di động, thấp giọng nói: "Đã hẹn cùng ra ngoài đi chơi rồi, cũng đã ký chứng nhận xong hết, kết quả vừa tới thành phố B liền đi họp, còn chưa được hai ngày đã phải về, bây giờ còn không tìm thấy hộ chiếu, chuyện gì đang xảy ra vậy…"​

Trăm năm Dụ Văn Châu mới dỗi giở tính trẻ con một lần, Vương Kiệt Hi vừa thấy mới lạ vừa thấy thương, anh đưa di động lại gần một chút: "Cùng đi Zurich cũng xem như cùng ra ngoài chơi rồi."​

Dụ Văn Châu nằm bệt trên giường, ỉu xìu nói: "Không có hộ chiếu thì không đi được."​

"Không thể nào." Vương Kiệt Hi chém đinh chặt sắt nói: "Tính em không thể nào quăng hộ chiếu đi mất được, lại nói em đến nhà anh, ở hai ngày, một ngày rưỡi đã họp liên tục rồi, có thể ném đi đâu được. Nhất định không mất, chỉ không biết để đâu thôi."​

Dụ Văn Châu tiếp tục buông thả: "Nhưng đến quả táo anh nhét cho em em cũng cắt ra xem rồi, thật sự không thấy."​

Vương Kiệt Hi nghẹn lời: "… Em tìm không được còn đi ăn táo hả?"​

"Buồn quá thì ăn." Dụ Văn Châu gửi Vương Kiệt Hi một meme: Nhỏ yếu, đáng thương, nhưng ăn được.jpg.​

"Còn biết đi ăn gì đó, xem như em không tìm đến mụ người." Vương Kiệt Hi thả di động lại giá đỡ: "Em nhớ lại cho kỹ đi, lần cuối em nhìn thấy hộ chiếu là lúc nào?"​

Dụ Văn Châu trở mình, ngửa mặt lên trần nhà nói chuyện với Vương Kiệt Hi: "Hôm ấy em cầm hộ chiếu ra cửa đi họp, lúc rời khỏi tòa cao ốc tổng bộ em nhớ kỹ là mình đã cất lại hộ chiếu vào túi rồi, đó chính là ký ức cuối cùng của em về nó. Sau đó thì về nhà, dọn hành lý, ăn cơm với anh, ban đêm đã đổi vé máy bay bay đi trước thời hạn."​

"Nghe không có cơ hội quăng mất." Vương Kiệt Hi bình phẩm.​

Dụ Văn Châu chấn chỉnh tinh thần: "Có thể là rơi vào tường kép nào đó, em lại đi kiếm một chút." Nói xong, cậu ngồi dậy khỏi giường.​

"Chờ chút đã." Vương Kiệt Hi đột ngột nói.​

Dụ Văn Châu ngừng hành động, nhìn sang, khuôn mặt trong di động đột nhiên rung chuyển một hồi. Xem ra Vương Kiệt Hi đã cầm di động ra ngoài rồi. Tiếng bước chân gấp gáp xuống lầu truyền qua, rồi lại có vài âm thanh hỗn loạn truyền đến, Vương Kiệt Hi nói: "Tìm được rồi."​

Dụ Văn Châu khó thể tin được: "Tìm được cái gì?"​

Vương Kiệt Hi lật camera lại, trên tủ trước cửa, một bàn tay cầm một góc hộ chiếu lắc lắc.​

Dụ Văn Châu cực kỳ kinh ngạc: "Ở nhà anh hả? Sao nó lại ở chỗ đó?"​

Cái tay kia lại ném hộ chiếu về hộc tủ, camera lật lại, Vương Kiệt Hi bất lực nhìn gương mặt người bên kia hỏi: "Sao nó lại ở đây? Em cẩn thận ngẫm lại xem?"​

Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên cười: "A."​

Ngày hôm ấy cậu đội cái nắng bụi 36 độ thành phố B mùa hè chạy vội về nhà, vừa lấy đồ trong túi ra ngoài, vừa gọi Vương Kiệt Hi. Gọi hai tiếng mà không thấy ai trả lời, cậu liền xách túi chạy lên lầu tìm —— hẳn là hộ chiếu bị cậu bỏ quên, quẳng ngay tủ huyền quan lúc này. Kết quả lên lầu nhìn qua thấy người chẳng việc gì, chỉ đang thư thả thoải mái nằm sấp trong phòng điều hòa 24 độ chơi di động. Dụ Văn Châu giận đến mức quẳng túi tại chỗ, hai ba bước chạy đến áp bên giường, há mồm cắn lên sau bả vai lộ ra của Vương Kiệt Hi.​

Vương Kiệt Hi đẩy cậu ra, che bả vai, trừng mắt nói: "Em đói bụng điên rồi hả?" Mặt đầy sống động, làm Dụ Văn Châu không nhịn được cười thành tiếng: "Không thể trách em được, em ở ngoài họp mà anh lại ở trong nhà nằm đây chơi di động, kéo thù hận quá rồi."​

Vương Kiệt Hi hừ lạnh một tiếng: "Chơi di động?"​

"Được rồi, biết lúc đó anh đang tra chuyến bay giúp em mà." Tìm được hộ chiếu rồi, Dụ Văn Châu cũng bình tĩnh lại, dựa vào ván đầu giường, tập trung tinh thần ngắm bạn trai mãi không đủ: "Bả vai còn đau không?"​

Vương Kiệt Hi sờ sờ bả vai: "Vốn cũng không sao mà."​

"Tiếc thật." Dụ Văn Châu chống tay nghiêm mặt cảm thán: "Lưu cái dấu lại thì hay rồi, để toàn thế giới đều biết anh là người của em."​

"Không tán dóc với em nữa, anh ra ngoài gửi hộ chiếu cho em." Di động lại bị Vương Kiệt Hi thuận tay đặt vào hộc tủ.​

Dụ Văn Châu ngồi thẳng dậy: "Bây giờ?" Cậu thoát video quay ra nhìn thời tiết. Ba mươi tám độ: "Hôm nay trời nóng lắm, ngày mai đi?"​

Vương Kiệt Hi như không lung lay, tiếng chìa khóa vang lên: "Sớm gửi sớm yên tâm."​

"Trời nóng quá em sợ anh cảm nắng." Dụ Văn Châu mềm giọng: "Sáng mai trời chưa quá nắng anh hẵng đi được không? Chỉ một ngày thôi, chọn chuyển phát khẩn sẽ không chậm trễ đâu mà."​

Di động bị cầm lên, Vương Kiệt Hi tháo kính râm vừa đeo lên xuống: "Vậy đi."​

Dụ Văn Châu chụp màn hình hai tấm, nghiêm túc nói với người trên màn hình: "Cảm ơn anh."​

Vương Kiệt Hi quay đầu đi, khoe nét vai cổ mượt mà: "Không việc gì —— sau này đừng cắn người là được."​


"Thật sự không sao à?"​

Dụ Văn Châu chôn mình trong chăn vẫn chưa yên tâm, duỗi tay ra kéo áo Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi cúi đầu cho cậu nhìn, chỗ sau vai bị cậu cắn qua sớm đã khôi phục lại như ban đầu. Thật ra lúc đó Dụ Văn Châu cũng không dùng sức cắn, đâu thể nào thật sự lưu lại dấu ấn gì. Dụ Văn Châu vuốt nhẹ phần da nhỏ bị hơi máy lạnh thổi đến mát rượi, lại nghiêng người hôn lên mấy cái mới chịu kéo áo ngoài lên lại.​

Vương Kiệt Hi dựa vào ánh sáng mờ tối từ tivi nhỏ để lật xem túi giấy của mình. Cái túi này là Dụ Văn Châu sắp xếp giúp anh, chứa toàn bộ giấy tờ sẽ dùng đến khi thi đấu. Khi đó Dụ Văn Châu vừa sắp xếp vừa nói: "Cái gì cũng đặt vào một chỗ, dễ mang."​

Vương Kiệt Hi nói: "Cũng dễ mất."​

Dụ Văn Châu cong mắt trừng anh: "Có biết nói chuyện không hả?"​

Lúc này, Dụ Văn Châu dựa trên vai anh, nhìn anh lật từng món từng món, đột nhiên vươn tay chỉ trỏ: "Sao lại không đeo vào?"​

Thứ cậu chỉ là thẻ ID chứng nhận tuyển thủ và dây đeo cùng bộ, Vương Kiệt Hi nói: "Không rảnh."​

"Anh lại lười." Dụ Văn Châu vươn tay: "Đưa em."​

Cậu tiếp lấy thẻ chứng nhận tuyển thủ nhưng lại không lập tức đeo lên, mà thoáng liếc qua anh, ngón tay rơi vào ảnh khuôn mặt người đàn ông trên thẻ. Vương Kiệt Hi thấy cậu không động đậy gì thì đưa đầu qua dò xét: "Có vấn đề gì sao?"​

"Không." Dụ Văn Châu cười ngâm ngâm đánh giá tấm ảnh trong tay: "Tấm ảnh chụp đẹp trai như này, khiến em không nhịn được nhớ đến anh đẹp trai đây lúc đi chụp ảnh."​


Một tuần sau khi đợt tập huấn bắt đầu, tổng bộ liền thông báo cho các tuyển thủ thống nhất đi chụp ảnh thẻ ID vào buổi trưa. Rất không khéo, sáng hôm ấy Dụ Văn Châu lại đang họp, buổi trưa ăn bữa cơm gần đó, thấy thời gian không còn nhiều nên cũng không quay về thay quần áo mà trực tiếp mặc tây trang giày da đến nơi chụp ảnh, vừa vặn bắt kịp lúc Vương Kiệt Hi đang chụp.​

Rõ ràng là Vương Kiệt Hi trực tiếp đi từ cơ sở huấn luyện đến, một thân đồng phục đội tuyển quốc gia, đang bị người tạo hình ấn xuống ghế xịt keo xịt tóc. Dụ Văn Châu chuồn ra sau anh, cười nói: "Đâu ra anh chàng đẹp trai thế này?"​

Vương Kiệt Hi giương mắt nhìn cậu qua gương, đuổi cậu: "Qua bên cạnh đi."​

Dụ Văn Châu sợ tạo hình mãi không dứt, dứt khoát trực tiếp chạy đến studio chờ Vương Kiệt Hi qua. Chụp ảnh thẻ ID không khó khăn gì. Mọi người tới, flash nhấp nháy hai phát là xong việc. Nhiếp ảnh gia lật qua lịch trình, hỏi: "Đội trưởng Vương muốn tiện tay chụp luôn ảnh tuyên truyền không?"​

Vương Kiệt Hi đã muốn rời rồi: "Lần sau đi."​

Dụ Văn Châu thò đầu ra từ phía sau nhiếp ảnh gia, có lòng tốt nhắc nhở: "Lần sau đến còn phải tạo hình một lần nữa đó."​

Vương Kiệt Hi vừa đứng lên được một giây lập tức bụp một phát, ngồi về lại chỗ: "Chụp."​

Lần chụp này lại rất phiền, chụp mãi vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong muốn của nhiếp ảnh gia. Vương Kiệt Hi có ngũ quan lập thể, xương lông mày và mũi đều rất cao, còn được keo xịt tóc cứng lại, cả người toát đầy vẻ sắc sảo. Nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm, mặt mày đau khổ: "Đội trưởng Vương không cần hung ác thế đâu, cười một cái đi."​

Vương Kiệt Hi mặt không đổi sắc: "Tôi chỉ thế thôi."​

"Cậu ấy không gạt chú đâu ạ." Dụ Văn Châu lấy điện thoại ra cho nhiếp ảnh gia xem những bức ảnh tuyên truyền trên trang web chính thức của Vi Thảo. "Cậu ấy có khí thế tổng giám đốc bá đạo lắm, từ đó đến giờ khi chụp ảnh đều không cười. Fan Vi Thảo thích kiểu này."​

Nhiếp ảnh gia nghiêm túc nói: "Không cười cũng được, nhu hòa chút đi, chủ yếu là do hình tuyên truyền của mọi người đều khá thân thiện, bỏ khí thế của đội trưởng Vương vô thì quá đột ngột rồi."​

Vương Kiệt Hi không thể hiểu được biểu cảm trừu tượng như vậy, anh thực sự rất khó để thư giãn khi đối mặt với máy ảnh, huống chi hiện trường còn có một khán giả đang xem trò cười. Anh không khỏi nhìn Dụ Văn Châu, cậu đang giơ điện thoại lên quang minh chính đại chụp lén, bị phát hiện thì bỏ điện thoại xuống cứ như không có gì xảy ra. Cậu mỉm cười với anh đầy chân thành, rõ ràng niềm vui của cậu được xây dựng trên sự đau khổ của bạn trai. Vương Kiệt Hi có chút bất đắc dĩ, lông mày bất giác thả lỏng, hạ xuống, nhiếp ảnh gia tách một phát: "Ok! Hiệu quả tốt lắm! Kế tiếp!"​

Dù Vương Kiệt Hi không biết sao lại chụp tốt, nhưng anh như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi cái ghế cao gây cảm giác như ngồi bàn chông kia. Dụ Văn Châu đến cạnh anh, cho anh nhìn tấm ảnh mình chụp được, lại ngẩng đầu dò xét anh, thành khẩn giơ ngón tay cái lên, nói: "Quá đẹp trai luôn."​

Vương Kiệt Hi lật tay đẩy cậu ra: "Đi tạo hình đi."​

Dụ Văn Châu rất có lòng tin với bản thân, dù sao chụp ảnh bấy nhiêu năm, từ đó đến giờ cậu vẫn luôn là người nhiếp ảnh gia yên tâm nhất. Tạo hình tạo kiểu tóc xong, cậu mạnh mẽ bước vào studio, sau đó bị ngăn lại: Nhiếp ảnh gia chân thành nói cho cậu biết, cậu mặc áo trắng, sẽ bị nhập thành một với bối cảnh, vậy nên không thể chụp ảnh.​

Dụ Văn Châu không tài nào ngờ đến điểm bất ngờ này, nhưng nhiếp ảnh gia kinh nghiệm phong phú đã sớm có chuẩn bị. Chú vung tay lên, trợ lý lập tức trình lên áo cardigan hoa mỹ, chuyên dùng cho việc chụp ảnh chứng minh thư, bảo đảm cả người sẽ nổi bần bật trên nền trắng. Dụ Văn Châu đối diện với áo cardigan lòe loẹt, mặt mỉm cười nhưng lòng kháng cự, mắt xoay qua chăm chú nhìn Vương Kiệt Hi đã chụp hình xong đang ôm tay dựa tường xem kịch vui. Cậu to gan xông tới túm lấy cổ áo anh: "Đưa áo anh cho em."​

Vương Kiệt Hi không để ý, lập tức bị Dụ Văn Châu lôi vào phòng nghỉ, bắt ép cởi áo đen tay ngắn trên người ra. Hình thể bọn họ ngang ngang nhau, Dụ Văn Châu mặc vào cũng không thấy rộng lắm, nhiệt độ cơ thể và hơi Vương Kiệt Hi dính lên da, ấm từ sống lưng dọc xuống hông. Vương Kiệt Hi chẳng muốn mặc áo trắng của Dụ Văn Châu, phát hoảng, dứt khoát trực tiếp mặc áo khoác đồng phục vào, kéo khóa đến tận cổ, để lộ nửa xương quai xanh. Dụ Văn Châu lên đài chụp ảnh, mặt nhìn thì bình tĩnh chứ trong lòng nhảy loạn cả lên, ánh mắt không ngừng bay qua chỗ người yêu. Nhiếp ảnh gia hô ngừng cậu mới nhận ra đã chụp xong, cũng không biết chụp gì rồi.​

Vương Kiệt Hi đứng một bên nhìn cậu đi qua, cười nhạt: "Tiền đồ."​

"Anh cứ cười đi." Dụ Văn Châu nắm áo khoác nhấc anh đứng dậy, kéo khóa đến tận cằm: "Một ngày không gặp em, anh nên khóc."​

Hai người cùng đi xem thành phẩm. Ảnh ID của Vương Kiệt Hi cực kỳ có cảm giác áp bách, cả mắt to mắt nhỏ nhờ có thợ trang điểm cũng bớt lộ đi. Nhưng thợ chỉnh ảnh hiển nhiên đã mình đầy kinh nghiệm, mắt sắc lập tức nhìn ra điểm không đúng. Vương Kiệt Hi còn chưa kịp nói gì, ông đã cầm chuột, bắt đầu hai ba nhấp kéo hai con mắt về cùng một cỡ, còn thuận tay chỉnh cho hơi bị lớn.​

"…"​

Dụ Văn Châu bóp eo Vương Kiệt Hi một cái, hít thở thật sâu mấy lần mới nhịn được cười.​

Vương Kiệt Hi không có phản ứng, bởi anh kinh ngạc đến đờ người rồi. Thợ chỉnh ảnh dần tiến vào trạng thái, tay nâng lên đao chém xuống, Vương Kiệt Hi mở to mắt bất lực nhìn mình dần có làn da mịn màng như lụa, gò má như tượng điêu khắc Hy Lạp, đôi môi sắc như lưỡi dao và ngay cả lông mày cũng bị tỉa tót trong vòng vài phút.​

Vương Kiệt Hi chưa bao giờ đứng ngay hiện trường quan sát chỉnh ảnh chợt có ý niệm muốn chắp tay dâng danh hiệu Ma thuật sư cho người ta.​

Thợ chỉnh ảnh chỉnh mãn nguyện rồi, quay đầu lại: "Thấy thế nào?"​

Vương Kiệt Hi không nói nên lời, Dụ Văn Châu thay anh trả lời: "Rất tốt, cảm ơn chú ạ."​

Nửa câu sau cậu không dám nói, lấy điện thoại ra gõ chữ cho Vương Kiệt Hi nhìn: Không nói giống hệt mình được, chỉ có thể nói không chút liên quan thôi.​

Bên kia, thợ chỉnh ảnh đã ngựa không dừng vó lại mở ảnh Dụ Văn Châu ra. Dụ Văn Châu mắt mày đều thư giãn hiền hòa, khóe miệng mang chút ý cười. Vương Kiệt Hi nhìn mấy giây, quay đầu sang nhìn Dụ Văn Châu, lại phát hiện Dụ Văn Châu cũng đang nhìn anh, mắt đối mắt chớp chớp hỏi: "Thấy sao?"​

Vương Kiệt Hi cũng giơ ngón tay cái lên nói: "Đẹp trai."​

Dụ Văn Châu cười, dùng khuỷu tay đẩy anh.​

Thợ chỉnh ảnh mặc kệ cặp tình nhân trẻ phía sau, trong mắt ông chỉ có tấm ảnh trước mặt và tỉ lệ vàng trong đầu, kẻ ác không nhiều lời, ông kiên quyết nhấc chuột lên, dứt khoát gọt —— gọt cằm Dụ Văn Châu thành cằm sắc ba mươi độ.​

"…"​

Giờ đến phiên Dụ Văn Châu không cười được.​

Vương Kiệt Hi giơ nắm tay lên ấn vào miệng, ho liên tục, nhưng lại bị bán đứng bởi âm rung ở cuối.​

Kế tiếp thợ chỉnh ảnh lại liên tục phú cho Dụ Văn Châu thái dương đầy đặn, đường quai hàm ưu mỹ và hàng lông mi dày, cho ra một tấm ảnh hoàn thiện đầy tinh xảo có thể khiến rất nhiều fan phải xuýt xoa. Nhưng đó là họ hạnh phúc, còn Dụ Văn Châu không thấy gì cả. Cậu cố gắng giữ nụ cười cứng ngắc chào tạm biệt nhân viên, đổi quần áo lại với Vương Kiệt Hi. Hai người trở lại xe, trèo lên ghế phụ lái rồi, mãi đến khi Vương Kiệt Hi khởi động xe thì cậu mới giật mình tỉnh lại, mặt đầy ngưng trọng hỏi Vương Kiệt Hi: "Ý chú ấy là cảm thấy mặt em quá béo sao?"​

Vương Kiệt Hi đang chỉnh máy điều hòa, nghe vậy ngừng động tác trên tay, quay đầu cẩn thận dò xét mặt Dụ Văn Châu một lần, cuối cùng kết luận: "Không béo."​

Dụ Văn Châu vẫn lo lắng: "Vậy thì chú ấy..."​

"Lên ống kính thì thấy béo." Vương Kiệt Hi quay lại chỉnh điều hướng, liếc Dụ Văn Châu qua cánh tay: "Em rất để ý sao?"​

"Em không thèm để ý nhưng quản lý bọn em lại rất để ý." Dụ Văn Châu thở dài: "Người đó uy hiếp em với Thiếu Thiên là nếu bay ra nước ngoài dám ngày ngày ăn gà rán khoai tây chiên, khi trở về sẽ không cho bọn em ăn cơm."​

Cậu lo lắng buồn rầu sờ cằm mình: "Thân còn chưa bay ra đã chết."​

Cuối cùng Vương Kiệt Hi cũng chỉnh điều hướng xong, sang số, bắt đầu chạy: "Anh còn ước gì có thể làm em béo thêm chút nữa, huống hồ ——"​

Một tay xoay vô lăng, mắt anh nhìn vào kính chiếu hậu, thản nhiên nói: "Quản lý không cho em ăn cơm, vậy em đến chỗ anh đây, ăn cho no luôn."​

Dụ Văn Châu cười, duỗi tay khoác lên bàn tay đặt trên bảng điều khiển trung tâm của anh: "Hay đó."​


"Nhắc đến đấy." Vương Kiệt Hi duỗi tay nắm lấy cằm Dụ Văn Châu, đánh giá qua lại: "Em lại gầy rồi."​

Dụ Văn Châu cười cười: "Lần nào anh cũng nói vậy." Cậu nháy mắt với Vương Kiệt Hi, còn có chút tự hào: "Nhưng lần này anh không thể trách em không ăn cơm rồi, vì hai tháng nay đều là anh nhìn em ăn cơm đó."​

Vương Kiệt Hi thở dài, trong lúc tập huấn, một ngày ba bữa cơm của Dụ Văn Châu đều được anh sắp xếp. Nhưng bất đắc dĩ lượng tiêu hao quá lớn, ăn bao nhiêu cũng không lấp được lượng calo hao hụt. Vương Kiệt Hi chỉ có thể mở to mắt nhìn đôi gò má thịt một thời của Dụ Văn Châu hao gầy đi từng ngày.​

Dụ Văn Châu lại đột nhiên tiến đến, nắn xương gò má anh: "Anh cũng gầy rồi."​

Ngũ quan Vương Kiệt Hi vốn lập thể, lập thể đến Dụ Văn Châu cứ mãi nghi ngờ không biết anh có huyết thống Đại chủng Âu gì hay không, khuôn mặt góc cạnh rất rõ ràng. Kết quả tập huấn hai tháng xong, xương mày và gò má đều sắp đâm da rồi, xương cằm lại càng sắc đến cứng tay. Dụ Văn Châu sờ tuyến cằm anh, lòng rất khó chịu. Trước kia cậu vẫn luôn ghẹo Vương Kiệt Hi muốn nuôi cậu béo, bây giờ thấy anh gầy cậu mới thật sự cảm nhận được phần thương yêu kia."​

"Phải." Vương Kiệt Hi cúi đầu nói: "Ai cũng không nói ai được."​

Dụ Văn Châu cười, nhéo nhéo ngón tay Vương Kiệt Hi: "Cùng ăn khoai chiên gà rán rồi cùng béo thôi."​

Không ngờ Vương Kiệt Hi lại liếc xéo cậu một cái: "Em ăn được à? Không sợ nóng trong?"​

Dụ Văn Châu câm lặng rồi, này đúng là vấn đề nặng lòng nhất trong lòng cậu —— có thể còn có cả Hoàng Thiếu Thiên và Phương Duệ.​

Vương Kiệt Hi còn đổ dầu vào lửa: "Zurich cũng không có trà thảo mộc."​

Dụ Văn Châu hoàn hồn, cười hiền lành với anh: "Anh đã muốn uống đến vậy, chờ về em sẽ dẫn anh đến thành phố G uống đủ."​

Vương Kiệt Hi vô cùng kháng cự: "Không cần."​

Dụ Văn Châu dây dưa không dứt: "Không cần khách sáo, nhất định sẽ giúp anh cảm thấy như ở nhà, cảm nhận được sự nhiệt tình của con người thành phố G chúng em."​

Vương Kiệt Hi duỗi tay vòng lấy hông Dụ Văn Châu, là một tư thế khống chế: "Ảnh của em đâu, xem coi."​

Chuyển chủ đề gượng gạo quá rồi, Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn lao lực di chuyển tay trong không gian không quá lớn, móc thẻ ID treo trong túi áo khoác ra.​

Ánh sáng cực kỳ mờ nhạt từ chiếc TV nhỏ chiếu lên tấm nhựa, trong ảnh là một thanh niên với đôi mắt và đuôi mày dịu dàng đang mỉm cười với Vương Kiệt Hi. Anh nhìn hình, rồi lại nhìn qua Dụ Văn Châu, ngón tay chỉ vào cằm của Dụ Văn Châu trong hình: "Giờ thì thật sự gầy y hệt ảnh rồi."​

Dụ Văn Châu dựa đầu vào vai anh, cười: "Đấy còn phải khen thợ chỉnh ảnh vì khả năng nhìn xa trông rộng."​

Cậu cầm một góc thẻ ID của Vương Kiệt Hi, nhẹ nhàng cho chạm cùng một chỗ với thẻ ID mình trong tay Vương Kiệt Hi. Trên hai tấm thẻ nhỏ, hai ảnh ID tựa vào nhau. Rõ ràng cảm giác hai người tạo ra khác nhau một trời một vực, nhưng kề vai vẫn vô cùng hài hòa. Dụ Văn Châu không lên tiếng, Vương Kiệt Hi cũng không nói gì. Một lát sau, Dụ Văn Châu nhỏ giọng nói: "Nhìn như này, cứ giống…"​

Cậu ngừng lại, khẽ lắc đầu, cười một tiếng. Vương Kiệt Hi lại tiếp một câu: "Đấy phải là nền đỏ cơ."​

"Em không biết chắc?" Dụ Văn Châu hơi buồn cười liếc anh một cái: "Anh thật là sát phong cảnh."​

"Ý anh là em không cần phải nhìn hai ảnh ID mà tức cảnh sinh tình." Vương Kiệt Hi cầm hai tấm thẻ ID bỏ lại vào túi giấy: "Nếu em muốn, khi trở về chúng ta tự chụp một tấm, phía sau đặt một tấm bảng màu đỏ."​

Ánh mắt Dụ Văn Châu mềm đi, không nói gì, chỉ chen rồi lại chen vào lòng anh, dụi cổ anh nói: "Thật ra đã có nền đỏ sẵn rồi đó, anh còn nhớ lúc chụp ảnh tuyên truyền cho chúng ta không?"​

Nói đến đây, Vương Kiệt Hi cạn lời: "Rốt cuộc ai đã nghĩ ra cái ý tưởng chỉnh hết nền thành màu đỏ thế hả, quá là chói mắt rồi."​

Dụ Văn Châu cười nói: "Bốc thăm mà, nhưng hai hôm trước em nghe ý Liên minh là sẽ trao trả bản quyền cho các câu lạc bộ, tiện cho quan hệ qua lại sau này." Cậu chọc chọc Vương Kiệt Hi: "Nếu Vi Thảo ra poster riêng của anh, nhớ phải lưu lại cho em một tấm, tốt nhất là ký vào đấy."​

Muốn poster thì thôi đi, Vương Kiệt Hi hỏi: "Em còn muốn ký tên làm gì?"​

"Đầu tư tài chính." Dụ Văn Châu rất nghiêm túc gật gù: "Lần trước em muốn mua một tấm poster có chữ ký hình anh lúc mới ra mắt, dạo một vòng thấy giá cao đến dọa người. Sau này anh đưa em thứ gì cũng cứ ký lên hết đi, tương lai có thiếu tiền thì bán ra giá cao."​

Nhất thời Vương Kiệt Hi không thể phân được rốt cuộc là việc "Đội trưởng đội địch muốn dùng giá cao mua poster có chữ ký của tôi" hay "Bạn trai dự định dựa vào việc bán poster có chữ ký của tôi để kiếm sống" đáng sợ hơn.​

Dụ Văn Châu lại cọ vào bả vai anh: "Ai bảo đội trưởng Vương của chúng ta cao quý lãnh diễm quá, từ nhỏ đến lớn chẳng chịu ký tên, fan hâm mộ nhỏ như tụi em khó tìm hàng lắm."​

"Em cũng nhắc đến fan rồi, vậy cho em phúc lợi của fan này." Vương Kiệt Hi lật túi giấy lại, lấy một cây bút ra: "Đưa tay đây."​

Dụ Văn Châu động đậy, đưa bàn tay đang đặt trên chân Vương Kiệt Hi từ dưới chăn ra. Vương Kiệt Hi đẩy bao cổ tay trên tay cậu lên một chút, tay trái nắm lấy tay cậu, tay phải cầm bút quẹt quẹt ghi mấy chữ vào. Chờ anh ghi xong, Dụ Văn Châu thu tay về, có chút tò mò nhìn cổ tay mình dưới ánh đèn đọc sách, cậu hơi kinh ngạc nói: "Ra là anh cũng sẽ ký tên đầy đủ sao."​

Vương Kiệt Hi nhìn cậu nhẹ nhàng vuốt ve vết bút quẹt trên cổ tay: "Đã từng luyện, sau thì lười nên không ký nữa."​

Dụ Văn Châu lật qua lật lại cổ tay mình: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy hai chữ sau tên anh đấy."​

"Cho em thấy thêm thứ chưa từng thấy này." Vương Kiệt Hi ra hiệu cậu đưa một cái tay khác qua đây, sau đó cũng ghi vào mặt trong cổ tay đó mấy chữ. Dụ Văn Châu kinh ngạc: "Anh còn từng luyện cách ký phồn thể hả?"​

Cậu giật tay về, nhìn ba chữ "Vương Kiệt Hi" trên cổ tay kia, cười nói: "Này thật sự là chưa từng thấy, cảm giác như đổi một cái tên khác vậy."​

Vương Kiệt Hi nói: "Anh cho là ai cũng luyện qua rồi."​

Dụ Văn Châu lắc đầu: "Tên em giản thể hay phồn thể gì cũng như nhau cả."​

"Tiện nghi em thật." Vương Kiệt Hi đóng nắp bút, bỏ lại vào túi giấy: "Năm ấy anh đã phải luyện chữ đó trong một thời gian dài đấy."​

Dụ Văn Châu đặt hai tay mình kề lại cùng một chỗ. Da cậu trắng, thậm chí ở mặt trong cổ tay còn có thể thấy được mạch máu tím xanh, sáu chữ cái màu đen kia cứ thế sáng loáng ấn lên da. Người viết cầm bút chắc tay, ngòi bút sắc, dầu thấm vào da gần như xăm hay đóng dấu lên. Dụ Văn Châu nhìn hai tên cùng một người kia, cười: "Bây giờ trên người em có hai chữ ký siêu hiếm có của đội trưởng Vương rồi này." Cậu lần lượt dâng cổ tay lên trước mặt Vương Kiệt Hi như hiến bảo vật, nét chữ sáng chói đến đau mắt: "Không biết cái này có thể bán được giá như nào đây."​

Vương Kiệt Hi giơ tay lên choàng qua bả vai Dụ Văn Châu, nhéo nhéo bên kia mặt cậu: "Đừng nghĩ nữa, hàng không bán."​

Dụ Văn Châu cười đến hai mắt cong cong, như hồ ly tâm đầy toan tính, vừa cong đuôi liền chui vào lòng người ta, ngẩng đầu lên muốn hôn hôn.​

Vương Kiệt Hi hôn cậu một cái, rồi lại chuyển đến hôn trán cậu, đè hai bàn tay không yên phận của cậu lại, nhét vào trong chăn: "Được rồi, ngủ đi."​

Dụ Văn Châu bị anh giam trong chăn, vẫn chưa chịu từ bỏ thò đầu ra: "Anh cũng phạm quy quá rồi, sao mà em đây ngủ được."​

"Em không buồn ngủ? Thức suốt đêm qua." Vương Kiệt Hi lại kéo chăn đến tận cằm cậu: "Còn tám tiếng nữa, đủ cho em ngủ một giấc rồi."​

Dụ Văn Châu ngáp một cái, luồn tay qua chăn ấn bàn tay đang tính điều chỉnh màn hình của anh lại: "Vậy anh đừng xem phim. Gần đây anh cũng không ngủ ngon mà? Ngủ chung với em đi… Ừ, anh có thể dùng cái bịt mắt to nhỏ kia, em không cười anh đâu."​

Vương Kiệt Hi nhấn bụp một cái, tắt đèn đọc sách: "Ngủ phần em đi."​

Tắt đèn rồi, cả phòng bao nhỏ đột ngột chìm vào bóng đen, Dụ Văn Châu chớp chớp mắt mãi vẫn chưa thích ứng được, dứt khoát dựa vào người Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy người bên cạnh khẽ khàng cử động, có thể là mang bịt mắt to nhỏ lên rồi. Dụ Văn Châu không nhịn được cười nhẹ một tiếng, bị Vương Kiệt Hi phát hiện. Người kia ấn cậu vào ngực mình, tay khoác ngang hông cậu nhẹ nhàng vỗ về từng cái. Ý thức và cơ thể Dụ Văn Châu đều thanh tĩnh lại, chợt nhiên cảm giác như đây là thời gian trộm được: Trước khi máy bay cất cánh, bọn họ đã liều mạng chuẩn bị chiến đấu hai tháng; chỉ cần máy bay vừa đáp xuống, họ sẽ đến với một tháng dài chiến đấu anh dũng. Nhưng trong tám tiếng trên máy bay này, không có các cuộc họp và đánh giá căng thẳng, không có những đêm khuya nốc cà phê bất tận, không có những cuộc gọi công việc liên tục từ trụ sở chính. Ở độ cao mười nghìn mét mà tín hiệu không thể bắt kịp, chỉ có đồng đội sát cánh chiến đấu và người yêu mới sờ tay có thể chạm. Dụ Văn Châu cố gắng muốn giữ mình thanh tỉnh, ngừng lại nơi thế ngoại đào nguyên hiếm có này một chốc, nhưng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào eo cậu và hơi thở đều đặn của những người xung quanh cậu đều hấp dẫn như nhau, cậu thậm chí không chịu được nổi năm giây, đã ngủ thiếp đi.​

Nhưng không lâu sau, vì sau khi tỉnh, người cậu muốn gặp vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, vậy nên cậu cũng không sợ chìm vào giấc mộng.​

Mà trong mộng, cậu thấy được núi kề núi.​
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Hai người cùng đi xem thành phẩm. Ảnh ID của Vương Kiệt Hi cực kỳ có cảm giác áp bách, cả mắt to mắt nhỏ nhờ có thợ trang điểm cũng bớt lộ đi. Nhưng thợ chỉnh ảnh hiển nhiên đã mình đầy kinh nghiệm, mắt sắc lập tức nhìn ra điểm không đúng. Vương Kiệt Hi còn chưa kịp nói gì, ông đã cầm chuột, bắt đầu hai ba nhấp kéo hai con mắt về cùng một cỡ, còn thuận tay chỉnh cho hơi bị lớn.​
"…"​
Dụ Văn Châu bóp eo Vương Kiệt Hi một cái, hít thở thật sâu mấy lần mới nhịn được cười.​
Vương Kiệt Hi không có phản ứng, bởi anh kinh ngạc đến đờ người rồi. Thợ chỉnh ảnh dần tiến vào trạng thái, tay nâng lên đao chém xuống, Vương Kiệt Hi mở to mắt bất lực nhìn mình dần có làn da mịn màng như lụa, gò má như tượng điêu khắc Hy Lạp, đôi môi sắc như lưỡi dao và ngay cả lông mày cũng bị tỉa tót trong vòng vài phút.​
:))))))
Thợ chỉnh ảnh mặc kệ cặp tình nhân trẻ phía sau, trong mắt ông chỉ có tấm ảnh trước mặt và tỉ lệ vàng trong đầu, kẻ ác không nhiều lời, ông kiên quyết nhấc chuột lên, dứt khoát gọt —— gọt cằm Dụ Văn Châu thành cằm sắc ba mươi độ.​
"…"​
Giờ đến phiên Dụ Văn Châu không cười được.​
Vương Kiệt Hi giơ nắm tay lên ấn vào miệng, ho liên tục, nhưng lại bị bán đứng bởi âm rung ở cuối.​
Tiêu chuẩn cái đẹp không tưởng

Vương Kiệt Hi chưa bao giờ đứng ngay hiện trường quan sát chỉnh ảnh chợt có ý niệm muốn chắp tay dâng danh hiệu Ma thuật sư cho người ta.
Bộ môn nghệ thuật thứ 10 :)))))))
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#3
Tắt đèn rồi, cả phòng bao nhỏ đột ngột chìm vào bóng đen, Dụ Văn Châu chớp chớp mắt mãi vẫn chưa thích ứng được, dứt khoát dựa vào người Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy người bên cạnh khẽ khàng cử động, có thể là mang bịt mắt to nhỏ lên rồi. Dụ Văn Châu không nhịn được cười nhẹ một tiếng, bị Vương Kiệt Hi phát hiện. Người kia ấn cậu vào ngực mình, tay khoác ngang hông cậu nhẹ nhàng vỗ về từng cái. Ý thức và cơ thể Dụ Văn Châu đều thanh tĩnh lại, chợt nhiên cảm giác như đây là thời gian trộm được: Trước khi máy bay cất cánh, bọn họ đã liều mạng chuẩn bị chiến đấu hai tháng; chỉ cần máy bay vừa đáp xuống, họ sẽ đến với một tháng dài chiến đấu anh dũng. Nhưng trong tám tiếng trên máy bay này, không có các cuộc họp và đánh giá căng thẳng, không có những đêm khuya nốc cà phê bất tận, không có những cuộc gọi công việc liên tục từ trụ sở chính. Ở độ cao mười nghìn mét mà tín hiệu không thể bắt kịp, chỉ có đồng đội sát cánh chiến đấu và người yêu mới sờ tay có thể chạm. Dụ Văn Châu cố gắng muốn giữ mình thanh tỉnh, ngừng lại nơi thế ngoại đào nguyên hiếm có này một chốc, nhưng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào eo cậu và hơi thở đều đặn của những người xung quanh cậu đều hấp dẫn như nhau, cậu thậm chí không chịu được nổi năm giây, đã ngủ thiếp đi.​

Nhưng không sao, vì sau khi tỉnh, người cậu muốn gặp vẫn sẽ ở bên cạnh cậu, vậy nên cậu cũng không sợ chìm vào giấc mộng.​

Mà trong mộng, cậu thấy được núi kề núi.​
Tắt đèn rồi, bóng đen bao trùm. Chẳng còn bao việc gian khó ngoài kia, trong này chỉ còn ta với ta.
Thích fic này ghê, cứ nhẹ nhàng mà cảm động. Vương với Dụ đúng là chân ái đời tôi.
 

Bình luận bằng Facebook