Hoàn [Vương 2023 - Green][Vương Dụ] Công chúa hạt đậu

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1

Công chúa hạt đậu

Tác giả: nanxing00090
Edit: Phong
Beta: Hóng​

1​

Sắp xếp xong chuyện của đội tuyển quốc gia, Vương Kiệt Hi thành công chuyển giao trách nhiệm đội trưởng cho Dụ Văn Châu.​

Cảm giác cả người khoan khoái hẳn.​

Sau đó Dụ Văn Châu đến thành phố B họp, cười híp mắt gọi Vương Kiệt Hi ép anh phải qua với cậu.​

Thấy đuối lý, Vương Kiệt Hi đành cam chịu đưa Dụ Văn Châu đến trụ sở rồi ngồi đợi cậu ba tiếng ở tiệm cà phê mèo gần đó.​

Đợi đến khi chiếc áo cộc tay đang mặc biến thành áo lông mèo, rốt cuộc Dụ Văn Châu cũng trở lại. Cậu đẩy con mèo ngồi đối diện Vương Kiệt Hi sang bên, chen vào rồi ngồi xuống.​

Thấy vậy Vương Kiệt Hi đoán có lẽ tâm trạng Dụ Văn Châu không tốt, bèn hỏi han: "Cuộc họp thế nào?"​

Dụ Văn Châu đáp: "Bàn mấy mục công việc như thường thôi, lịch trình với ăn, mặc, ở, đi lại các kiểu."​

Vương Kiệt Hi hỏi tiếp: "Không thuận lợi?"​

"Cũng không phải." Dụ Văn Châu thở dài, ngầm cho phép con mèo bị bế ra ban nãy trèo lên chân mình: "Chỉ là có vài chuyện em hơi để ý."​

"Chuyện gì thế?"​

"Bọn họ nói sẽ sắp cho chúng ta ở Zurich…" Giọng Dụ Văn Châu đầy nghiêm túc: "… phòng đơn."​

2​

…​

Dụ Văn Châu im lặng, Vương Kiệt Hi cũng lặng im, nhưng anh lặng im là vì không hiểu tại sao Dụ Văn Châu lại để ý chuyện này.​

Dụ Văn Châu vuốt con mèo đang nằm trên đùi, mi mắt cụp xuống: "Không có anh, em ngủ không ngon."​

Nhìn vẻ ấm ức trong đôi mắt của bạn trai, Vương Kiệt Hi ung dung vạch trần: "Em ở Lam Vũ vẫn ngủ được đấy thôi."​

Dụ Văn Châu nói: "Anh biết Vi Thảo các anh có gối ôm toàn thân hình Vương Bất Lưu Hành* không?"​

Vương Kiệt Hi biết, nhưng giờ anh không muốn biết.​

Dụ Văn Châu nói: "Em mua b…"​

Vương Kiệt Hi giơ tay: "Được rồi."​

Anh không muốn biết đó là bốn, là mười, là mười bốn hay là bốn mươi chút nào.​

(*四 (si),十 (shi),十四 (shisi),四十 (sishi), Dụ mới nói s…)

3​

Dụ Văn Châu vẫn vuốt ve mèo, ly trà sữa bưng ra cũng không động miếng nào.​

Thấy cậu xuống tâm trạng như vậy, Vương Kiệt Hi gãi đầu, nói: "Tối em sang phòng anh ngủ đi."​

Chỉ cần Liên minh không "lên cơn" sắp cho tất cả bọn họ mỗi người một phòng đơn giường đơn thì hai người chen nhau giường lớn phòng đơn vẫn ngủ được.​

Dụ Văn Châu lắc đầu: "Em cũng nghĩ đến rồi nhưng vẫn thấy sao sao."​

Vương Kiệt Hi nói: "Nếu em sợ người khác phát hiện thì chờ tắt đèn rồi qua cũng được… Hay anh qua chỗ em?"​

Dụ Văn Châu vẫn lắc đầu: "Vấn đề không phải ở chỗ đó. Ngủ chung giường với anh, em sợ mình không nhịn được."​

"…" Vương Kiệt Hi nhắc nhở: "Ban ngày ban mặt nơi công cộng, em chú ý một chút."​

4​

Dụ Văn Châu giải thích: "Ý em là thân là đội trưởng Lam Vũ, em sợ không nhịn nổi đi diệt khẩu đội trưởng đội địch thâm niên. Anh nghĩ cái gì vậy?"​

Vương Kiệt Hi đáp lại: "Anh nghĩ giờ mình đã không nhịn nổi đi diệt khẩu đội trưởng đội địch thâm niên rồi."​

5​

Dụ Văn Châu bảo: "Dù gì cũng là thi đấu quốc tế, tốt hơn là nên kiềm chế chút."​

Vương Kiệt Hi nghĩ: "Anh có thể nhịn."​

Thì thấy ánh mắt bạn trai mình thay đổi, như đang nói "Này mà cũng nhịn được, anh có phải đàn ông không?".​

Vương Kiệt Hi: "…"​

Rốt cuộc muốn tôi đây làm sao.​

6​

Vương Kiệt Hi quyết định giải quyết gốc rễ vấn đề: "Đây cũng không phải lần đầu tiên hai ta chung giường, em đến nhà anh bao lần rồi, không phải đều thế à."​

Dụ Văn Châu cụp mắt xuống, khuấy ly trà sữa: "Nhịn nhiều lần thì không ổn đâu."​

Vương Kiệt Hi không tài nào phản bác được.​

7​

Thật ra hồi đầu khi Dụ Văn Châu nói muốn ngủ chung, Vương Kiệt Hi đã từng từ chối.​

Anh cảm thấy bản thân thích ở một mình, kể từ tiểu học chưa từng ngủ chung với người khác, nếu phòng có người thứ hai sẽ ngủ không ngon.​

Ấy vậy mà Dụ Văn Châu lại trái ngược. Trước khi Lam Vũ sửa ký túc xá sang phòng đơn, Dụ Văn Châu từng ở tập thể một thời gian dài. Một trong những người bạn cùng phòng của cậu là Hoàng Thiếu Thiên.​

Vương Kiệt Hi thán phục: "Em vậy mà có thể nhịn không ám sát cậu ta trong mơ nhiều năm vậy."​

Dụ Văn Châu tiếp lời: "Nên là em rất dễ ngủ… Lại nói, sao anh lại được về nhà hồi ở trại huấn luyện?"​

Vương Kiệt Hi đáp: "Anh là người bản địa."​

Dụ Văn Châu bỗng tỉnh ngộ: "Ô, vậy tại sao giờ Vi Thảo lại không cho nữa? Này là trâu buộc ghét trâu ăn à?"​

8​

Dụ Văn Châu níu ống tay áo ngủ Vương Kiệt Hi: "Nhưng em muốn ngủ với anh."​

Dụ Văn Châu vốn không có ý xấu, cậu chẳng qua chỉ muốn ở chung với anh bạn trai lâu ngày mới gặp.​

Vương Kiệt Hi không còn cách nào khác, cả về tình lẫn về lý anh đều không có lý do gì từ chối Dụ Văn Châu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhảy thẳng lên giường như đứa trẻ.​

Thật lòng Dụ Văn Châu cũng muốn dè dặt một chút, nhưng xin đấy, đây là giường Vương Kiệt Hi đóooo! Gối Vương Kiệt Hi đóooo! Chăn Vương Kiệt Hi đóooo!​

Cậu nằm thẳng cẳng trên giường, mùi Vương Kiệt Hi bao quanh cả người..​

9​

Vương Kiệt Hi đứng cạnh giường chuẩn bị tâm lý, cảm thấy mình như sắp hy sinh anh dũng.​

Dụ Văn Châu khéo hiểu lòng người, ngồi dậy, vỗ tay, kế đó móc một cái bịt mắt từ túi áo ngủ ra, trên vẽ một mắt to mắt nhỏ.​

Vương Kiệt Hi: "… Đừng lục quà fan hâm mộ tặng anh."​

Dụ Văn Châu: "Này là em tự mua trên trang chính thức của Vi Thảo."​

Vương Kiệt Hi nghĩ bụng, sao cái gì Vi Thảo cũng dám sản xuất vậy?​

Rồi mặt lạnh tanh cướp bịt mắt khỏi tay cậu, vứt lên tủ đầu giường.​

10​

Tất nhiên ngủ không ngon.​

Vương Kiệt Hi trằn trọc đến hơn nửa đêm mới ngủ được, dù nói là ngủ nhưng chẳng bằng nói thiếp đi.​

Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy với hai quầng thâm, vừa xoay người lại đã thấy Dụ Văn Châu thế mà mắt cũng thâm quầng.​

Dụ Văn Châu ngồi dậy, cười gượng gạo: "Cứ nghĩ đến việc anh không ngủ được lại khiến em cũng không ngủ được theo… Phiền anh rồi, em vẫn nên về phòng cho khách thôi."​

Nói xong, cậu xoay người xuống giường, bóng lưng ngập tràn vẻ bi thương.​

Vương Kiệt Hi nắm tay cậu.​

Dụ Văn Châu quay lại nhìn anh.​

Vương Kiệt Hi phân bua: "Anh đâu có đuổi em đi."​

Dụ Văn Châu cụp mắt: "Nhưng anh ngủ không ngon."​

"Anh là bạn trai em." Vương Kiệt Hi tuyên bố: "Anh sẽ làm quen, em cũng đừng từ bỏ."​

11​

Dụ Văn Châu chớp chớp mắt.​

Một giây sau, cậu lại nằm xuống cạnh anh, nói với vẻ chân thành: "Em nghe bảo trước khi đi ngủ, vận động chút sẽ giúp ngủ ngon đó."​

Vương Kiệt Hi: "?"​

Không phải lật mặt có hơi nhanh hả.​

Dụ Văn Châu nhìn anh: "Không phải anh bảo sẽ làm quen sao?"​

Vương Kiệt Hi nhìn cậu, cậu nhìn anh, như có hơi lo lắng, lại có chút chờ mong. Vương Kiệt Hi nghĩ bụng, quả thật em ấy rất muốn ngủ với mình.​

Anh đáp: "Ừ."​

12​

Quả nhiên ngủ cực kỳ ngon.​

Sáng hôm sau, cả hai đắp chung chăn tuy vậy không ai nói gì.​

Cuối cùng vẫn là Dụ Văn Châu ôm anh trước: "Dù thế nào, thành công là được."​

Vương Kiệt Hi ôm lại cậu, lòng hỗn loạn.​

Chẳng lẽ từ nay về sau ngày nào cũng phải thế này sao, có phải hơi phóng túng rồi không… Cơ mà tâm nguyện của em ấy thành sự thật thì cũng được.​

Vương Kiệt Hi quyết định sẽ không phàn nàn gì nữa.​

13​

Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, khi ấy Dụ Văn Châu còn là một thiếu niên ngây ngô chỉ vì ngủ chung với bạn trai mà căng thẳng đến nỗi không ngủ được… Còn bây giờ…​

Vương Kiệt Hi sực tỉnh, hỏi Dụ Văn Châu: "Lần đầu ngủ với anh, em không ngủ được vì căng thẳng thật à?"​

Dụ Văn Châu uống hết ly trà sữa, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh: "Dĩ nhiên là không rồi. Em khi ấy đang nghĩ làm sao để cướp anh về, mất cả đêm."​

Vương Kiệt Hi cảm nhận sâu sắc được bản thân mình đã leo lên phải thuyền giặc.​

14​

Dụ Văn Châu nói: "Hồi ở Lam Vũ em biết điều kiện khách quan không cho phép, nhưng anh đã gần em vậy rồi…"​

Vương Kiệt Hi ngắt lời cậu: "Vậy tới đây đi."​

Dụ Văn Châu nhìn anh ngỡ ngàng: "Lỡ không nhịn được thì sao?"​

"Không nhịn được thì không nhịn được." Vương Kiệt Hi nói: "Ít nhất em ngủ ngon."​

Mắt Dụ Văn Châu sáng lên.​

Cậu bế con mèo đang nằm trên đùi mình đặt sang một bên, đứng dậy ngồi cạnh Vương Kiệt Hi, rồi cầm menu che trước mặt hôn bạn trai.​

Khi Vương Kiệt Hi hôn trả cậu, cuối cùng cũng thấy được Dụ Văn Châu vui vẻ trở lại.​

Cuộc đời anh có rất nhiều điều có thể đổi thay vì bạn trai mình, từ nhỏ như ngủ chung giường đến lớn như tương lai.​

… Chỉ là vẫn phải cướp lại bịt mắt.​

Một giờ trước.​

Người phụ trách bên Liên minh đưa hai tờ giấy: "Chúng ta có hai loại phòng có thể thể lựa chọn, một là phòng đôi, hai là phòng đơn giường lớn."​

Dụ Văn Châu nhìn mô tả phòng đôi: Hai giường đơn.​

Giường đơn. Dụ Văn Châu nghĩ, như này cậu không cách nào ngủ cùng Vương Kiệt Hi được rồi.​

Cậu đẩy tờ giấy kia ra.​

"Phòng đơn đi."​

END​
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, khi ấy Dụ Văn Châu còn là một thiếu niên ngây ngô chỉ vì ngủ chung với bạn trai mà căng thẳng đến nỗi không ngủ được… Còn bây giờ…​
Vương Kiệt Hi sực tỉnh, hỏi Dụ Văn Châu: "Lần đầu ngủ với anh, em không ngủ được vì căng thẳng thật à?"​
Dụ Văn Châu uống hết ly trà sữa, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh: "Dĩ nhiên là không rồi. Em khi ấy đang nghĩ làm sao để cướp anh về, mất cả đêm."​
Vương Kiệt Hi cảm nhận sâu sắc được bản thân mình đã leo lên phải thuyền giặc.​
:yao Anh không ngờ tới chứ gì? Em cũng vậy.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Mịa..... Cả cái fic nó lên xe - lái xe - lật xe - lái xe - cua xe ... và cuối cùng là quỳ lạy. Mà anh em ngọt quá, xong Dụ ca lật mặt cái rẹt
 

Bình luận bằng Facebook