- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,924
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
9.
“Bán kết mùa 10, Hưng Hân chiến thắng Bá Đồ, tiến vào chung kết
Vị tuyển thủ đời đầu Lâm Kính Ngôn giải nghệ.”
Lâm Kính Ngôn là người dẫn dắt, chứng kiến Phương Duệ bước những bước chân đầu tiên trên con đường đến với Vinh Quang chuyên nghiệp. Giờ đây Phương Duệ lại tiễn Kính Ngôn bước cuối trên con đường dài họ đã từng sóng vai ấy trong tư cách là đối thủ.
Phương Duệ thầm nghĩ, cậu có nên thấy điều này thật mỉa mai không?
Bá Đồ gục ngã trước Hưng Hân
Mà Bá Đồ cũng không còn vị lão tướng cầm lưu manh nữa.
Anh chọn dừng lại, chỉ đơn giản là dừng lại.
Anh vỗ vai cậu một cái, tiếp tục đi thẳng, rồi biến mất, cả một ánh mắt cũng không để lại.
Cặp đôi tội phạm sẽ thật sự biến mất, không còn chút hi vọng tái hợp
Vinh Quang chuyên nghiệp cũng không còn một Lâm Kính Ngôn nào nữa.
Đây có cho là sự thất bại của Lâm Kính Ngôn?
Phương Duệ không cho là vậy:
“Loại vết thương mang đến bởi tuế nguyệt, không nên bị xem như là một loại thất bại.”*
Con đường Vinh Quang họ đã chọn, không của ai là thất bại cả.
Phương Duệ vùi mình sâu vào đống chăn mền ấm áp, nằm suy nghĩ. Hưng Hân vào chung kết rồi. Nhưng niềm vui nó mang lại không che lấp được hết cảm giác lúc này của Phương Duệ.Chỉ cần nhắm mắt cậu sẽ nghĩ tới bóng lưng rời đi của Kính Ngôn, thật sự có chút muốn khóc.
Bóng lưng ấy, rất lâu rồi cậu mới được nhìn thấy, lần gần nhất là lúc anh rời khỏi Hô Khiếu, lần này là rời khỏi Vinh Quang.
Cả hai lần, đều là anh bỏ lại cậu, cậu tiễn chân anh.
“ Kính Ngôn, chờ em.”
“Em giành quán quân về cho anh nhé.
Anh đi rồi thì còn em bước tiếp, em sẽ cố gắng, lấy hộ phần của anh.”
Phương Duệ co người lại, đôi mắt nhìn nãy giờ đăm đăm ra cửa sổ khép lại, mi mắt hơi ướt.
Cái thành phố này, thật là lạnh quá mức đi, trời vừa tối vừa lạnh thế này rất dễ khiến con người ta mềm lòng, đắm chìm trong hồi tưởng.
Trước khi Phương Duệ mơ màn chìm vào giấc ngủ, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu rồi biến mất, không để lại chút dấu vết
“ Lão Lâm, lần trước quay về Hô Khiếu, không chỉ làm khách, em còn đi lạc. Em lạc đường trong thành phố chúng ta từng quen thuộc nhất.”
( * : Câu này lấy từ chính văn )
10.
Lâm Kính Ngôn tháo kính, tay trái xoa nhẹ thái dương, hôm nay làm việc liên tục, anh có hơi choáng đầu. Anh luôn không ưa thích nỗi cái công việc hoạch toán cuối tháng này.
Tắt đèn, khóa cửa hàng xong, Lâm Kính Ngôn hơi chỉnh lại cái khăn quàng cổ to xụ trên cổ, mỗi hơi thở đều phả ra một làn khói mỏng, cả mũi và tai đều vì lạnh mà đỏ lên.
Lạnh quá, tuyết rơi khắp nơi, lối đi mờ mịt. Bỗng nhiên anh có chút muốn ăn kem: kem vị hạt dẻ có rắc ít hạnh nhân bên trên.
Anh quyết định đi ngược lại, tới quán kem nhỏ nhỏ nằm ở cuối đường.
Lâm Kính Ngôn một mình trong bàn gần góc phòng. Miệng nhấm nháp từng muỗng kem, càng ăn anh càng cảm thấy mình đã nghĩ đúng.
Đầu Phương Duệ có vấn đề nên mới có cái sở thích ăn kem vào mùa đông này. Lưỡi của anh sắp lạnh tới mất cả vị giác rồi.
Dù vậy, Lâm Kính Ngôn vẫn cố ăn hết ly kem hạt dẻ; Phương Duệ rất ghét người bỏ phí thức ăn, thức ăn cậu đã lỡ gọi ra, dù khó nuốt cách mấy cũng sẽ cố ăn hết, nếu không thể ăn hết thì ép anh ăn hết hộ.
Trong quán vắng teo, chỉ có mình anh, chủ quán và một nhân viên phục vụ nữa. Cũng phải thôi, không có mấy người não chạm mà chạy đi ăn kem trong cái thời tiết này đâu. Chính chủ quán khi nãy cũng bất ngờ khi thấy anh bước vào.
Ông chủ chuyển kênh sang bản tin thể thao, bản tin cuối năm đang điểm lại thành tích của làng thể thao trong cả năm, vừa hay chiếu tới tin tức của Vinh Quang.
Quán quân giải đấu Vinh Quang thế giới là đội tuyển Trung Quốc.
Anh nhìn chàng trai mình quen thuộc nhất cười sáng lạng trên bản tin, cùng nâng cúp quán quân với 13 người quen khác của anh. Mỗi họ bây giờ đều có một quán quân rồi.
Phương Duệ có hai quán quân , mà đồng đội của anh, ai cũng có thêm một cái quán quân.
Trước khi chú mục vào Phương Duệ, ánh mắt anh vẫn kịp lướt mặt cái bản mặt của tên 10 mùa giải, 5 quán quân nào đó.
Phải nói là mấy năm làm người nhà Bá Đồ, cứ thấy mặt tên này là cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi. Thôi thì tối nay dâng nhập game đi phá công hội Hưng Hân vậy, coi như là giải trí đêm khuya.
Nhìn những người mình quen, Lâm Kính Ngôn có cảm thấy oán trách hay ghen tị không?
Không, đó đều là thứ họ xứng đáng có được, khi chọn dừng bước, anh đã quyết tâm buông bỏ rồi. Hơn 6 tháng đã trôi qua, anh không còn vương vấn gì nữa rồi.
Chỉ là nhìn Phương Duệ, anh hơi có chút hối tiếc…
“ Thật là muốn được cùng em đứng trên đài cho người chiến thắng mà.”
Lâm Kính ngôn nhấm nháp muỗng kem cuối cùng, khoác lại khăn quàng cổ, rời đi.
“Bán kết mùa 10, Hưng Hân chiến thắng Bá Đồ, tiến vào chung kết
Vị tuyển thủ đời đầu Lâm Kính Ngôn giải nghệ.”
* * * * * * * * * *
Phương Duệ nằm bần thần trên giường, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói hắt vào từ cửa sổ.
Lâm Kính Ngôn là người dẫn dắt, chứng kiến Phương Duệ bước những bước chân đầu tiên trên con đường đến với Vinh Quang chuyên nghiệp. Giờ đây Phương Duệ lại tiễn Kính Ngôn bước cuối trên con đường dài họ đã từng sóng vai ấy trong tư cách là đối thủ.
Phương Duệ thầm nghĩ, cậu có nên thấy điều này thật mỉa mai không?
Bá Đồ gục ngã trước Hưng Hân
Mà Bá Đồ cũng không còn vị lão tướng cầm lưu manh nữa.
Anh chọn dừng lại, chỉ đơn giản là dừng lại.
Anh vỗ vai cậu một cái, tiếp tục đi thẳng, rồi biến mất, cả một ánh mắt cũng không để lại.
Cặp đôi tội phạm sẽ thật sự biến mất, không còn chút hi vọng tái hợp
Vinh Quang chuyên nghiệp cũng không còn một Lâm Kính Ngôn nào nữa.
Đây có cho là sự thất bại của Lâm Kính Ngôn?
Phương Duệ không cho là vậy:
“Loại vết thương mang đến bởi tuế nguyệt, không nên bị xem như là một loại thất bại.”*
Con đường Vinh Quang họ đã chọn, không của ai là thất bại cả.
Phương Duệ vùi mình sâu vào đống chăn mền ấm áp, nằm suy nghĩ. Hưng Hân vào chung kết rồi. Nhưng niềm vui nó mang lại không che lấp được hết cảm giác lúc này của Phương Duệ.Chỉ cần nhắm mắt cậu sẽ nghĩ tới bóng lưng rời đi của Kính Ngôn, thật sự có chút muốn khóc.
Bóng lưng ấy, rất lâu rồi cậu mới được nhìn thấy, lần gần nhất là lúc anh rời khỏi Hô Khiếu, lần này là rời khỏi Vinh Quang.
Cả hai lần, đều là anh bỏ lại cậu, cậu tiễn chân anh.
“ Kính Ngôn, chờ em.”
“Em giành quán quân về cho anh nhé.
Anh đi rồi thì còn em bước tiếp, em sẽ cố gắng, lấy hộ phần của anh.”
Phương Duệ co người lại, đôi mắt nhìn nãy giờ đăm đăm ra cửa sổ khép lại, mi mắt hơi ướt.
Cái thành phố này, thật là lạnh quá mức đi, trời vừa tối vừa lạnh thế này rất dễ khiến con người ta mềm lòng, đắm chìm trong hồi tưởng.
Trước khi Phương Duệ mơ màn chìm vào giấc ngủ, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu rồi biến mất, không để lại chút dấu vết
“ Lão Lâm, lần trước quay về Hô Khiếu, không chỉ làm khách, em còn đi lạc. Em lạc đường trong thành phố chúng ta từng quen thuộc nhất.”
( * : Câu này lấy từ chính văn )
10.
Lâm Kính Ngôn tháo kính, tay trái xoa nhẹ thái dương, hôm nay làm việc liên tục, anh có hơi choáng đầu. Anh luôn không ưa thích nỗi cái công việc hoạch toán cuối tháng này.
Tắt đèn, khóa cửa hàng xong, Lâm Kính Ngôn hơi chỉnh lại cái khăn quàng cổ to xụ trên cổ, mỗi hơi thở đều phả ra một làn khói mỏng, cả mũi và tai đều vì lạnh mà đỏ lên.
Lạnh quá, tuyết rơi khắp nơi, lối đi mờ mịt. Bỗng nhiên anh có chút muốn ăn kem: kem vị hạt dẻ có rắc ít hạnh nhân bên trên.
Anh quyết định đi ngược lại, tới quán kem nhỏ nhỏ nằm ở cuối đường.
Lâm Kính Ngôn một mình trong bàn gần góc phòng. Miệng nhấm nháp từng muỗng kem, càng ăn anh càng cảm thấy mình đã nghĩ đúng.
Đầu Phương Duệ có vấn đề nên mới có cái sở thích ăn kem vào mùa đông này. Lưỡi của anh sắp lạnh tới mất cả vị giác rồi.
Dù vậy, Lâm Kính Ngôn vẫn cố ăn hết ly kem hạt dẻ; Phương Duệ rất ghét người bỏ phí thức ăn, thức ăn cậu đã lỡ gọi ra, dù khó nuốt cách mấy cũng sẽ cố ăn hết, nếu không thể ăn hết thì ép anh ăn hết hộ.
Trong quán vắng teo, chỉ có mình anh, chủ quán và một nhân viên phục vụ nữa. Cũng phải thôi, không có mấy người não chạm mà chạy đi ăn kem trong cái thời tiết này đâu. Chính chủ quán khi nãy cũng bất ngờ khi thấy anh bước vào.
Ông chủ chuyển kênh sang bản tin thể thao, bản tin cuối năm đang điểm lại thành tích của làng thể thao trong cả năm, vừa hay chiếu tới tin tức của Vinh Quang.
Quán quân giải đấu Vinh Quang thế giới là đội tuyển Trung Quốc.
Anh nhìn chàng trai mình quen thuộc nhất cười sáng lạng trên bản tin, cùng nâng cúp quán quân với 13 người quen khác của anh. Mỗi họ bây giờ đều có một quán quân rồi.
Phương Duệ có hai quán quân , mà đồng đội của anh, ai cũng có thêm một cái quán quân.
Trước khi chú mục vào Phương Duệ, ánh mắt anh vẫn kịp lướt mặt cái bản mặt của tên 10 mùa giải, 5 quán quân nào đó.
Phải nói là mấy năm làm người nhà Bá Đồ, cứ thấy mặt tên này là cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi. Thôi thì tối nay dâng nhập game đi phá công hội Hưng Hân vậy, coi như là giải trí đêm khuya.
Nhìn những người mình quen, Lâm Kính Ngôn có cảm thấy oán trách hay ghen tị không?
Không, đó đều là thứ họ xứng đáng có được, khi chọn dừng bước, anh đã quyết tâm buông bỏ rồi. Hơn 6 tháng đã trôi qua, anh không còn vương vấn gì nữa rồi.
Chỉ là nhìn Phương Duệ, anh hơi có chút hối tiếc…
“ Thật là muốn được cùng em đứng trên đài cho người chiến thắng mà.”
Lâm Kính ngôn nhấm nháp muỗng kem cuối cùng, khoác lại khăn quàng cổ, rời đi.
Last edited: