7.
- Vậy hiện tại có hai vấn đề - Diệp Tu nói.
Nắp Bình kêu lên thảm thiết:
- Vấn đề lớn nhất không phải vì sao chúng ta lại lén lút lên sân thượng trường em sao?
- Yên tâm, không ai thấy đâu. – Diệp Tu mở hộp phấn, - Tất nhiên em cứ hét như thế thì có người nghe được không thì không chắc.
Nắp Bình:
- Không phải chứ! Với lại em cũng chưa xin nghỉ đó, như vầy không phải là cúp học rồi sao?
- Tôi xin phép giúp cậu. – Hàn Văn Thanh nâng một cái máy trong tay, - Chỉ cần cậu không bị phụ huynh phát hiện là tốt rồi.
- …
Nắp Bình ngồi trên đất, đã không muốn nghĩ đến chuyện về đến nhà sẽ ra sao nữa.
- Cũng hết cách rồi, không nhanh chóng giải quyết, em đến trường quá nguy hiểm. – Diệp Tu ngồi xổm trước mặt Nắp Bình, dùng phấn màu xám vẽ thành từng đường, - Vừa nãy nói đến đâu rồi? À, hai vấn đề.
- Vấn đề gì ạ? – Nắp Bình ỉu xìu hỏi.
- Đầu tiên, nếu không phải Bình Trà muốn hại em, vì sao em vẫn gặp nguy hiểm? – Diệp Tu nói, - Đặc biệt là, vì sao phạm vi ảnh hưởng của cậu ta lại ở trong trường học.
- Cái này thì em biết. – Nắp Bình nói, - Năm đó nhà tụi em ở ngay rên đường sau trường học, khi đó em vẫn thường hay tới nơi này đọc sách.
- Được rồi, cũng coi như là một lý do. – Diệp Tu gật đầu, - Hiện tại chúng tôi muốn gọi quỷ hồn của bạn em hiện hồn hỏi thử.
Nắp Bình vừa từ dưới đất bò dậy lại ngã chổng vó lần nữa:
- Sao ạ!?
- Em không nghe lầm đâu. – Diệp Tu vẽ xong hoa văn, lui về sau một bước hài lòng gật đầu. Lúc này Hàn Văn Thanh cũng đem vật từ nãy vẫn luôn cầm trong tay điều chỉnh đặt ở tâm hoa văn.
- ... Đây là cái gì?" Nắp Bình nhìn vào chiếc máy nhỏ, với một ăng-ten được nâng lên theo đường chéo ở phía trên. Bên trái trông giống như một cái loa, và bên phải có một màn hình kỹ thuật số hẹp với các hàng nút ở bốn hoặc năm cột, - Nó trông giống một món đồ cổ.
- Cũng không cổ lắm. – Diệp Tu nói, - Đây là một cái radio.
Hắn sắp xong đài bán dẫn sau đó cùng Hàn Văn Thanh đứng hai bên trái phải kẹp Nắp Bình ở giữa. Nắp Bình mờ mịt nhìn hai bên, không hiểu hỏi:
- Các anh làm gì vậy?
- Chờ quỷ đến. – Diệp Tu nói, - Việc này phải chờ đúng thời cơ.
- Câu đó nói thế nào? – Hàn Văn Thanh bổ sung một câu, - Xem ngày tốt tháng tốt còn phải xem giờ tốt.
- Chính là đạo lý này. – Diệp Tu cười híp mắt nói.
Nắp Bình hết cách, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó chờ. May mắn là không phải chờ quá lâu, khi ánh tà dương cùng ngày bắt đầu hạ xuống, trong thiết bị nhìn đầy hương vị năm tháng lại truyền tới tiếng động.
Đài dẫn: “Rì rì rì tích --”
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hỗn hợp tạp âm của dòng điện và tiếng ồn khiến Nắp Bình lạnh người, lông tơ trên cổ đều sắp dựng thẳng lên hết. Cậu cuối cùng cũng cảm giác được, cảnh tượng giờ phút này, bất luận là thời khắc hoàng hôn buông xuống sân thượng trống trải, hoa văn phấn khó hiểu, chiếc radio cũ sột soạt và hai con người bí ẩn bên cạnh quả thật không thể phù hợp hơn bối cảnh hiện trường giết người trong phim ma, vậy kẻ xui xẻo trúng số đó còn ai ngoài…
- Này này? – Một giọng nói ngô nghê truyền đến từ radio, không rõ ràng lắm, - Là cậu sao, Nắp Bình?
Nắp Bình: “…”
Một khắc này, toàn bộ suy nghĩ rối loạn trong đầu đều chạy mất hút không thấy bóng dáng. Hắn run rẩy gọi:
- Bình Trà?
Trong lúc nói Nắp Bình muốn tiến vào trong vòng tròn phấn được Hàn Văn Thanh kéo lại. Trong radio truyền tới giọng nói hoặc có thể nói là quỷ hồn của Bình Trà vui vẻ đáp lại:
- Là tớ! A, đã lâu không gặp, thật muốn nói chuyện với cậu một chút!
Nắp Bình nước mắt bộp bộp tuôn rơi, cậu quệt mũi nói:
- Bình Trà, tớ cũng nhớ cậu…
Diệp Tu lặng lẽ lùi về sau hai bước, kéo Hàn Văn Thanh ra xa một chút chừa không gian cho hai người bạn nhỏ xa cách nhiều năm không gặp. Lúc này điện thoại của Hàn Văn Thanh rung rung, anh mở ra xem tin nhắn Vương Kiệt Hi gửi đến: “Phiên dịch xong rồi. Các cậu thấy nó từ đâu? Rất hung hiểm.”
Anh kéo tới cuối đọc giải thích liên quan đến phù hiệu nọ.
- Chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau. – Diệp Tu thì thầm.
Đối với lời nhắn nghe ôn nhu như thế nhưng hai người đều nhíu mày. Hàn Văn Thanh nhìn Nắp Bình đang lải nhải nói chuyện cùng radio thấp giọng nói:
- Từ góc độ này, quả thực giống như một cái hung linh.
- Nhưng bản thân Bình Trà không hề thay đổi. – Diệp Tu cũng vô cùng khó hiểu, - Trong việc này hẳn có ngoại lực tác động.
Bọn họ không nói với Nắp Bình là người chết biến đổi thành hồn ma và người sống sẽ đi theo những đường khác nhau. Nêu shọ tiếp tục ám ảnh người sống trong trạng thái linh hồn đã chết cả hai bên đều sẽ gặp rắc rối. Dù cho ban đầu không phải ác quỷ, cứ mang theo chấp niệm to lớn mà không thể chuyển thể, cũng rất có thể sẽ diễn biến thành chuyện tệ hại. Bình thường quỷ hồn báo mộng đa số là cách lúc từ trần không lâu, mà thời gian tồn tại của Bình Trà đã vượt xa số thời gian nên có.
Lần này biết được tên thật của Bình Trà, họ lại lấy được kỷ vật từ Nắp Bình, họ đã chiêu mộ thành công linh hồn của Bình Trà và để cả hai giao tiếp với nhau. Điều kỳ lạ nhất là Bình Trà rất bình thường, bản chất không khác gì hồn ma vừa chết, không khác gì so với quỷ hồn còn bồi hồi ở lại thế gian, không biến thành hung linh, cũng không làm hại Nắp Bình nhưng có hơi mỏng manh.
- Không sai, có hơi mỏng manh. – Diệp Tu tự nhủ, - Bình Trà không đi chuyển thế, sự tồn tại cũng bắtđầu yếu đi.
- Có thể chống đỡ đến hiện tại cũng không dễ dàng. – Hàn Văn Thanh nói.
Diệp Tu rơi vào trầm tư. Nắp Bình không biết chạy tới lúc nào, gương mặt còn ửng đỏ:
- Có, các anh có thể đến gặp Bình Trà một chút không?
- Tán gẫu xong rồi? – Hàn Văn Thanh hỏi.
- Nói chuyện bao lâu cũng không đủ ạ. – Nắp Bình xoa xoa chân mày, - Nhưng Bình Trà nói radio cũng có giới hạn, không thể lãng phí thời gian của các anh quá mức.
Vì thế hai người theo cậu ấy đến bên ngoài vòng tròn phấn, giọng nói của Bình Trà vang lên từ radio vẫn rất lễ phép:
- Cảm ơn, nhờ có các anh, em mới có thể nói chuyện được với Nắp Bình.
- Không cần khách khí. – Diệp Tu xua tay, - Không ngại có thể để chúng tôi hỏi qua những chuyện cậu đã trải qua mấy năm nay chứ?
Sau đó Bình Trà bắt đầu kể chuyện. Theo lời cậu ấy giải thích, lúc cậu ấy chết đi rồi lần nữa khôi phục ý thức thì phát hiện bản thân trở thành quỷ hồn, xuất hiện trong nhà Bình Trà cũng chính là nhà hàng xóm của Nắp Bình. Cậu không thể cách nhà quá xa, tuy cũng rất tưởng niệm người nhà của mình nhưng cũng không cách nào vượt qua khoảng cách là 2 thành phố để đi gặp họ chỉ có thể dựa vào bản năng của quỷ hồn gửi giấc mơ cho họ.
- Vậy em có báo mộng cho Nắp Bình không? – Diệp Tu hỏi.
- Không có ạ. – Bình Trà nói, - Mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy cậu ấy cho nên đâu cần đâu.
- Hở? – Nắp Bình giật mình, - Giấc mộn kia không phải cậu gửi sao? Đúng rồi, các anh đã biết ý nghĩa của cái kia chưa?
Diệp Tu ngẫm nghĩ:
- Việc này nói sau đi…vậy mấy năm nay em vẫn quanh quẩn ở một chỗ đúng không?
Bình Trà gật đầu. Nói bản thân thường hay ngồi trên ban công nhà Nắp Bình (Nắp Bình: Hả! Vậy tớ làm gì cậu cũng thấy sao!) có lúc sẽ sang trường trung học kế bên đi dạo – năm đó cậu và Nắp Bình định sẽ cùng nhau vào học trường đó. Sau này, Nắp Bình chuyển nhà, cậu cảm thấy có lẽ sau này sẽ rất khó nhìn thấy bạn nữa, không ngờ sau này cậu ấy vẫn về lại trường học này.
- Sau đó, gần đây Nắp Bình lại thường đụng phải chuyện kỳ quái. – Bình Trà nói – Khôn phải ngồi xe gặp sự cố thì là bị đồ ở chỗ cao đập. Em chỉ có thể nghĩ cách giúp cậu ấy chặn lại một chút.
Nắp Bình lại quệt mũi:
- Em biết Bình Trà mà, cậu ấy không muốn hại em, là bảo vệ em…
- Ai bảo cậu xui xẻo như vậy, - Bình Trà thở dài, - Đúng là làm người khác không yên lòng.
- Vậy thì, - Hàn Văn Thanh hỏi, - Gần đây Bình Trà có cảm thấy bản thân bắt đầu mỏng manh hơn không?
- Đúng, em còn tưởng là lỗi giác của em. – Bình Trà chần chờ một chút, - em chưa từng gặp qua quỷ khác, còn tưởng rằng đây có chuyện bình thường. quỷ không phải sẽ dần tiêu tan như vậy sao.
- Sau đó chuyển thế? – Bình Trà buồn bực nói, - Sẽ như thế nào chứ…Ách, có phải sẽ có đầu trâu mặt ngựa, hắc bạch vô thường tới đón không?
- Cái nào cũng không có. – Hàn Văn Thanh nói, - Kỳ thực cũng không rõ đó là cảm giác gì, nhưng người chết rồi, dù sao vẫn sẽ tự nhiên tìm được con đường đó thôi.
- Em không có, vẫn luôn không có – Bình Trà lắc đầu, - Từ đầu em cũng nghĩ có phải bản thân đã bỏ qua gì không nhưng nếu có, sao em có thể không biết gì được.
- Xem ra vấn đề là ở đây. – Diệp Tu nói, - Trước tiên không nói vì sao em không tìm thấy đường, nhưng thời gian em ở trên nhân gian cũng có hạn nếu vẫn không tìm được đường sợ rằng thật sự phải biến mất.
- Không còn cách nào sao? – Nắp Bình sốt ruột nói.
- Siêu độ không biết có hiệu quả không. – Hàn Văn Thanh nói, - Tóm lại cứ thử xem sao.
- Chờ một chút. – Diệp Tu đột nhiên nói, - Bình Trà, em muốn làm thế nào? Em nguyện ý được siêu độ, đi chuyển thế đầu thai không?
Hàn Văn Thanh ngẩn ra, không biết vì sao lại hỏi cái này. Nắp Bình đã không kiềm chế được:
- Có thật nếu cậu ấy không đi chuyển thế sẽ tan biến không?
Từ trong radio phát ra tiếng cười của Bình Trà, giọng nói của cậu ấy vẫn như một đứa trẻ nhưng bên trong ẩn chứa sự cô quạnh.
- Em đồng ý. – Cậu nói, - Chỉ là em không nỡ rời Nắp Bình. Lúc nhà em chuyển đi cũng không thể nói lời tạm biệt tử tế với cậu ấy, lúc đó cậu ấy vẫn nói muốn cả hai mãi mãi bên nhau.
Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn về phía Diệp Tu –– đó không phải lời nhắn được gửi qua việc báo mộng sao?
Biểu cảm của Diệp Tu cũng có chút nghi ngờ, lúc này Nắp Bình nói:
- Nếu như hiện tại cả hai chúng ta đều sống, sẽ đi học cùng một trường, tốt nghiệp sau đó có thể sẽ vẫn học cùng một trường đại học? Rồi sau đó nữa, đi làm ở thành phố khác, cả hai sẽ có chuyện mỗi người cần làm, làm sao ngày ngày đều có thể cùng nhau đi chơi nữa chứ. Nhưng không sao cả, chỉ cần cậu sống thật tốt, như vậy so với việc gì cũng tốt hơn. “Vĩnh viễn cùng nhau” gì đó đều là những lời nói đùa của trẻ con thôi…
Radio đột nhiên chấn động, từ bên trên bốc lên cuộn sương mù. Nắp Bình mở to mắt nhìn một bóng dáng nhàn nhạt nổi lên không trung.
Đó là một bé trai mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, cậu vén tóc mái dài che khuất mắt lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười rực rỡ.
- Cậu nói như vậy tớ yên tâm rồi. – Cậu nói, - Tớ còn sợ cậu sẽ khóc lúc tớ đi đấy.
- Ai khóc chứ! – Nắp Bình cãi. Cậu ra sức vuốt mắt, giọng nói đã lạc điệu.
- Em đã tìm được đường quay về rồi phải không? – Diệp Tu hỏi.
- Vâng. – Bình Trà cười nói, - Cảm ơn anh, em cuối cùng cũng có thể đến nơi em nên đến. Nắp Bình, hẹn gặp lại.
Nắp Bình còn muốn nói điều gì nhưng một cơn gió thôi tới, cái bóng của Bình Trà do sương mù tạo thành lập tức mờ nhạt rồi biến mất, không còn lại dù chỉ một chút vết tích.
Hàn Văn Thanh đi vào giữa vòng tròn phấn cầm radio lên lắc lắc.
- Cậu ấy đã đi rồi. – Anh nói.
- Dạ, em biết rồi. – Nắp Bình nghẹn ngào trả lời.
- Radio của anh cũng hỏng rồi. – Diệp Tu bổ sung.
Nắp Bình: “…”
Diệp Tu đưa cho cậu một tờ giấy:
- Được rồi, nếu anh không đoán sai, hiện tại đã ổn rồi.
- Cái gì gọi là “nếu cậu không đoán sai”? Hàn Văn Thanh nhìn qua Diệp Tu nói.
- Bây giờ lập tức kiểm tra xem tôi đoán đúng hay sai. – Diệp Tu lấy máy ảnh ra, - Lại đây, vén tóc trước mặt lên nào.
- A? Tại sao ạ? – Nắp Bình khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Diệp Tu chỉ huy:
- Vén tóc bên trái lên một chút… Đúng, chính là chỗ này.
Hắn chụp một tấm rồi cho hai người kia xem.
Trên thái dương Nắp Bình có một cái dấu rất nhạt, nhìn như một cái móc ngoằn nghèo, hoặc có thể nói là một hình lục giác không đều, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được. Nắp Bình nói:
- Từ trước trên đầu em đã có cái này rồi, hình như lúc đó té lộn nhào một cái, sau đó vết thương khép lại thành như này, dù sao cũng khó thấy nên em cũng không để ý.
- Bây giờ em xoa một chút. – Diệp Tu không biết lấy từ đâu ra một cái gương nhỏ để trước mặt cậu.
Nắp Bình dùng khăn tay lau thử, vết tích nọ lập tức biến mất.
- Chuyện gì vậy? – Nắp Bình kinh ngạc nói.
- Đó là xúi quẩy, lau đi thì mất. – Diệp Tu nhẹ nhàng nói rồi cẩn thận cất tấm gương lại, còn ngáp một cái, - Còn phải lau vết phấn nữa. Bạn học Nắp Bình, đến giúp một tay nào.
Sau khi trời tối, đèn đường bên sông bắt đầu sáng, bóng cây chập chờn trên lối đi, lượng người đi bộ trên đường cũng thưa dần. Có hai người đang bưng ly Oden chậm rãi bước đi trong gió đêm, nếu Nắp Bình vẫn còn ở đây sẽ phát hiện đó chính là nơi buổi sáng cậu gặp hai người nọ.
Diệp Tu đang khều lấy một viên chả cá ra khỏi ly thì nghe người bên cạnh hỏi:
- Từ khi nào thì cậu biết nguyên do?
- A, ừ. – Diệp Tu quay đầu, - Ngay từ đầu tôi đã nghĩ tới…
Trước đây không lâu trên sân thượng, nghe được câu trả lời của Diệp Tu, Hàn Văn Thanh đã biết chắc chắn tên này không nói thật. Trước tiên không bàn tới việc “dấu xúi quẩy” dính vào Nắp Bình như thế nào, ít nhất việc những sự cố cậu ta gặp phải chỉ dùng hai chữ xúi quẩy đơn giản thì không thể giải thích được –– Hàn Văn Thanh dùng ánh mắt “Sao có thể có chuyện đó, cậu đang giờ trò quỷ gì?” ép hỏi đối phương, người kia lại trả về cho anh một ý cười “Đợi lát nữa rồi nói” quen thuộc.
Chờ cả hai đưa Nắp Bình về nhà mới nhắc lại đề tài này lần nữa.
- Không nói thật trước mặt Nắp Bình là vì từ một ý nghĩa nào đó việc đó có thể ngưng việc Bình Trà còn vương vấn trên đời nhiều năm, tránh cho cậu nhóc bỏ lỡ cơ hội chuyển thế. – Diệp Tu lấy một điếu thuốc từ trong hộp giấy, - Chuyện cũng giải quyết được nên không cần để Nắp Bình biết, chung quy cũng không thể trách cậu ấy.
- Do chính Nắp Bình? – Hàn Văn Thanh nghi ngờ nói, - Có liên quan đến cái “dấu” lục giác kia?
- Đúng, đó tất nhiên không phải xúi quẩy gì. – Diệp Tu gật đầu, - Lưu lại nó chính là “Hí ngôn quỷ”.
8.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Hàn Văn Thanh vừa bước vào phòng học đã bị ai đó kéo qua một bên.
Lúc đầu anh còn tưởng là bạn ngồi cùng bàn, không ngờ đó là bạn cùng phòng, đối phương nháy nháy mắt với Hàn Văn Thanh, thấp giọng hỏi:
- Cậu được lắm nha! Bình thường không nhìn ra, bây giờ ôm cái lu chạy mất hút.
- Tôi làm sao? – Hàn Văn Thanh ngẩn người.
- Hôm qua mấy giờ cậu về phòng? – Bạn cùng phòng hỏi, - Bọn tôi còn nghĩ nếu là cậu đi hẹn hò cũng không đi lâu đâu, sân thượng còn lạnh nữa, ai ngờ vừa bàn chuyện vừa chờ cậu về mọi người ngủ hết lúc nào không hay… Nên tóm lại là cậu đi bao lâu đấy?
Hàn Văn Thanh:
- Mấy cậu bàn chuyện gì?
- Ờm, đó không phải trọng điểm! – Bạn cùng phòng lắc mạnh hai tay, định lừa dối qua cửa.
Hàn Văn Thanh nghĩ đến đêm trước, bọn họ ngắm sao, trò chuyện một hồi, Diệp Tu trả tờ giấy đầu ký hiệu xuống dạy hắn làm sao rắc đậu đỏ lên đó, từ đó tính toán thông tin liên quan đến bút tiên. Trước khi về Diệp Tu còn cho anh một loại thuốc như cao bôi da chó đen thùi lùi còn thơm mùi bưởi kêu Hàn Văn Thanh dán trước cửa phòng ngủ một phút trước khi vào.
Hàn Văn Thanh nghe theo, thế là sau khi vào cửa phát hiện mọi người đều ngủ rất say, bản thân cũng tránh thoát mộ phen bị gặng hỏi. Tuy thuốc cao rất hữu dựng nhưng đáng tiếc chỉ có thể trị ngọn không trị được gốc, không phải không hỏi nữa mà mà chưa hỏi được mà thôi – nói đi nói lại thì lúc đầu anh giải thích với bọn họ cũng chẳng thấm vào đâu.
- Các cậu đi hẹn hò là làm gì vậy? – Bạn cùng phòng đuổi cùng giết tận, - Bầu không khí như nào, lãng mạn không?
- Ngắm sao. – Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói một phần.
- Có bài nha! Cậu được lắm! – Bạn cùng phòng vỗ đùi – Vậy có nắm tay này kia không?
Hàn Văn Thanh ăn ngay nói thật:
- … Cũng coi như có đi.
- Tốc độ tiến triển thế này cũng nhanh quá đó! – Bạn cùng phòng chấn động, - Đã tới mức này rồi, hôn hôn một chút thì sao?
- Cậu còn chuẩn bị hỏi đến đâu vậy? – Hàn Văn Thanh mặt không thay đổi nói.
Bạn cùng phòng nuốt nước miếng theo bản năng nhưng vẫn kiên trì hỏi:
- Có cảnh đẹp! Còn có bầu không khí kiểu ấy! Vốn là phải có phát triển như thế chứ! Nếu cậu không nghĩ đến chứng minh cậu còn phải tu luyện nhiều –– này này, cậu bình tĩnh bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói ––
Hàn Văn Thanh lạnh lùng chụp đồng phục học sinh lên đầu hắn, kéo khóa kéo lên cao nhất, cột hai tay áo thành một cái gút rồi vỗ vỗ tay đi ra ngoài.
Bạn cùng bạn thường ngày rất ít khi đến muộn đến gần cuối tiết đầu tiên mới đến, vậy mà sắc mặt không tệ, Hàn Văn Thanh quan sát cậu ta một vòng:
- Tinh thần đỡ hơn rồi sao.
- Vậy à? Tối qua tôi ngủ không tốt lắm đâu. – Bạn cùng bàn lấy một túi sữa bò từ trong cặp ra, - Thực ra tôi về nhà ngẫm nghĩ mới thấy cũng không cần sốt sắng như vậy… Tình hình lớp trưởng thế nào rồi?
- Bệnh bao tử, không nghiêm trọng. – Hàn Văn Thanh nói.
- Thật sao? Vậy thì tốt rồi! – Bạn cùng bàn cũng thả lỏng một chút, - Hôm qua tôi ngờ người đi hỏi thăm, ban hoa xin nghỉ là vì cô ấy bị dị ứng nên nổi sởi, cũng không phải chuyện lớn gì, tịnh dưỡng tốt là có thể về học. Nhìn tình hình này thì bút tiên này hình như cũng không có ý hại người mà, mọi người tuy là gặp sự cố nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng lớn.
- Lời thì chũng ta nghĩ như vậy nhưng sự thật có phải có đúng như vậy không, vì sao bút tiên muốn làm chuyện này? – Hàn Văn Thanh hỏi lại.
- Có thể là vì chúng ta mời bút tiên khiến bản thân dính nhân quả không bình thường thì sao? – Bạn cùng bàn suy đoán, - Cố chấp suy ra lý do làm gì chứ, việc này qua là tốt rồi.
- Nếu như vậy là tốt rồi. – Hàn Văn Thanh gật đầu. – Đáng tiếc vẫn còn một vấn đề, vì sao hai người chúng ta không gặp việc gì?
- … Cái này, - Bạn cùng bàn nghẹn một hồi, - Có lẽ mấy ngày nữa mới đến lượt?
- Nghe càng khiến người ta phập phồng lo sợ hơn. – Hàn Văn Thanh lắc đầu, - Không biết khi nào mới gặp xui xẻo, quả thật chính là thanh đao treo trên đầu không biết lúc nào mới rơi xuống.
Bạn cùng bàn nghe xong cũng ủ rũ mặt mày:
- Vậy còn có thể làm sao đây?
- Tôi nghĩ lại mời bút tiên một lần nữa đi. – Hàn Văn Thanh nói.
- Cậu nói gì? – Bạn cùng bàn suýt nữa làm rớt hộp bút, - Một lần chúng ta đã gặp tiểu tai không ngừng đó, thêm lần nữa không chừng tụi mình trực tiếp “đi” luôn thì sao!!
Hàn Văn Thanh mắt tinh tay nhanh lập tức chụp được quyển sách giáo khoa của cậu ta đang rơi xuống:
- Cậu cũng nói việc này là vì chưa tiễn tốt bút tiên đi, vậy muốn giải quyết thì chỉ có thể chữa từ gốc.
- Cái… cái đó phải làm sao mới có thể đưa đi chứ? – Bạn cùng bàn ấp úng hỏi.
- Hôm qua tôi đã quen được một người biết mấy việc này. – Hàn Văn Thanh nói, - Cậu ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, học sinh lục tục rời khỏi phòng học, chờ đến khi các giáo viên cũng về hết, cửa phòng học các lớp cũng đã khóa lại hết, bạn cùng bàn lặng lẽ từ cửa sổ WC lầu một trèo ngược trở về.
Hàn Văn Thanh đăng đứng ở cửa phòng học chờ cậu. Trong hành lang tối đen nhưng bọn họ lại không thể bật đèn chỉ đành cầm điện thoại bật đèn pin để chiếu sáng. Hàn Văn Thanh hỏi hắn:
- Mang đủ đồ đến rồi sao?
- Có thể tìm tới đều trong này cả. – Bạn cùng bàn vỗ vỗ cặp, - Chỉ là tờ giấy lầ trước đã mất rồi.
Nói rồi cậu ta nhìn bốn phía, nghi ngờ hỏi:
- Cao nhân cậu mời tới đâu?
- Cậu ta còn chưa tới. – Hàn Văn Thanh đẩu phòng học không có khóa cửa ra, - Chúng ta tới trước chuẩn bị một chút.
Bạn ngồi cùng bàn mang toàn bộ đồ nghề hôm đó bạn họ dùng tới: Hai ngọn nến, một cây bút chì được gọt kỹ, một cái túi vẫn còn dư mấy tờ giấy. Hàn Văn Thanh rút một tờ ra trải lên bàn, đưa bút cho bạn cùng bàn:
- Phía trên phải viết gì đúng không? Tôi không biết viết gì nên cậu ghi đi.
- Thật sự phải làm một lần nữa sao? – Bạn cùng bạn mặt lưỡng lự như sau đó vẫn nhận lấy giáy bút viết lên “Đúng” và “Sai”, sau đó viết tiếp các số, - Vậy cậu tôi với cậu cùng thỉnh hả?
- Vậy ở đây còn ai khác sao. – Hàn Văn Thanh nói rồi liếc mắt nhìn ngọn nến:
- Không cần thắp lên sao?
- Ấy? Tệ thật, tôi quên mất! – Bạn cùng bàn ảo não nói, - Tôi quên mang bật lửa theo rồi.
Điện thoại Hàn Văn Thanh có một tin nhắn tới, anh mở ra nhìn sau đó biểu cảm có chút kỳ quái. Duỗi tay mò túi áo bên phải lấy ra một cái bật lửa.
Bạn ngồi cùng bàn khó hiểu:
- Cậu luôn mang theo bên người?
- Là người khác. – Hàn Văn Thanh trả lời qua loa, châm hai ngọn nến lên, để chúng nó lên bàn, tắt chức năng đèn pin của điện thoại.
Phòng học trống lập tức chìm vào một mảnh u ám. Khác với ánh sáng trắng như tuyết của thiết bị điện tử, ngọn lửa nến dù trong phòng không có gió cũng không ngừng chập chờn khiến bóng hai người như mặt hồ đang lăn tăng sóng nước.
Bạn cùng bàn:
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi?
- Bắt đầu thôi. – Hàn Văn Thanh liếc mắt qua, - Cậu run rẩy cái gì.
- Việc này rất đáng sợ có được không! – Bạn cùng bàn khóc không ra nước mắt, - Mở đầu phim kinh dị toàn là mấy nhân vật chính tự tìm đường chết như này đó…
Hàn Văn Thanh:
- Vừa rồi không phải các cậu đã làm một lần sao?
- Cũng bỏi vì đưa tới sau đó điều không lành tôi mới sợ đó! – Bạn cùng bàn đưa tay ra giao nhau với tay Hàn Văn Thanh, để bút chì đứng thẳng kẹp giữa các ngón tay, - Tôi làm mẫu cho cậu trước, chính là như vầy. Vậy giờ chúng ta chờ người cậu nói đến rồi mới bắt đầu đi.
- Chúng ta cứ thử trước thôi. – Hàn Văn Thanh thờ ơ nói.
Bạn cùng bàn còn muốn nói gì nhưng đúng vào lúc này bút chì đột nhiên run rẩy một phen.
Cảm giác nè có hơi huyền diệu. Hàn Văn Thanh chắc chắn bản thân không di động, nhìn mặt bạn cùng bàn đầy vẻ sợ hãy anh cũng không rõ dối phương có phải đang sốt sắng tới run rẩy hay không… Nhưng cán bút đúng là đang chậm rãi chuyển động trên giấy đung đưa mấy lần rồi chậm rãi đánh một vòng.
Trên tờ giấy trắn không có lưu lại gì cả. Sau khi định thần nhìn lại mới phát hiện vằ nãy bạn cùng bàn để bút ngước, bây giờ tình hình là phần đầu cục gôm hướng xuống dưới.
Bạn cùng bàn: …
Hàn Văn Thanh: …
- Cái này này này, chuyện này là sao, - Bạn cùng bàn sợ đến sắc mặt trắng bệch, - Tại sao lại bị gọi tới?
- Cậu xác định đến là bút tiên không? – Hàn Văn Thanh cũng hơi lạnh gáy anh tuân theo thái độ khoa học hỏi ngược lại, - Ngòi bút còn chưa xoay đúng chiều cũng có thể gọi tới? Thì có phải nên gọi là đầu gôm tiên hay gì không?
- Cậu đừng nói lung tung! Nhỡ chọc giận… chọc giận bút tiên thì phải làm sao!
Biểu cảm sợ hãi của bạn cùng bàn giờ phút này một khắc so với khắc trước đó càng khoa trương hơn. Hàn Văn Thanh thật sự cho rằng một giây sau cậu ta có thể ngất đi mất, - Cậu hỏi chút gì đi, tùy tiện là được!
- A, được rồi. – Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, - Đại tiên ngươi khỏe chứ, ngươi là bút tiên hay đầu gôm tiên?
Bạn cùng bàn: …
Bút chì không nhúc nhích.
Hàn Văn Thanh lập tức nghĩ đến chữ trên giấy liền thay đổi cách hỏi:
- Xin hỏi ngươi có phải bút tiên không?
Cách ra câu hỏi này có vẻ chính xác hơn, cây bút (ngòi đang hướng lên trời) nhích về phía bạn cùng bàn rồi dừng ở trên chữ “Không”. Dưới ánh nến chiếu rọi, bạn cùng bàn trên chóp mũi đều là mồ hôi lạnh chăm chí nhìn cây bút. Nhưng nói đến cũng kỳ quái, trong tình huống này người bình thường đều sẽ không tự chủ được căng chặt ngón tay nhưng từ trên tay Hàn Văn Thanh vẫn không cảm nhận được sức mạnh nào vượt quá sức của người thường.
- Giờ tới cậu hỏi. – Hàn Văn Thanh nhắc nhờ.
- A? Ừ ừ. – Bạn cùng bàn lấy lại bình tĩnh mở miệng hỏi, - Ngài và bút tiên lần trước có phải cùng một người không?
Biét vẫn dừng trên chữ “Không”.
- Đây là trả lời “Không” sao? – Hàn Văn Thanh buồn bực nói.
- Là đang phủ định đáp án thì phải. – Bạn cùng bàn cũng không xác định.
- Nếu xét theo logic nghiêm ngặt cũng có thể lý giải là “tuy là một dạng tiên như lần cuối xuất hiện như ta không phải bút tiên mà là đầu gôm tiên”, nên cuối cùng chúng ta hỏi bút tiên là không hợp mới trả lời phủ định. – Hàn Văn Thanh nói.
Bạn cùng bàn:
- Cậu có chấp niệm gì với đầu gôm tiên vậy!!!
- Hẳn là như tôi nghĩ rồi. – Hàn Văn Thanh không hè dao động hỏi tiếp – Cho hỏi ngươi có phải đầu gôm tiên không?
Bút chì chậm rãi di chuyển đến vị trí “Đúng”.
Bạn cùng bàn: …
Hàn Văn Thanh:
- Cậu xem, tôi nói không sai chứ.
Bạn ngồi cùng bàn đã triệt để bất đắc dĩ. Đến phiên cậu ta, cậu ta hỏi:
- Ngài có quen bút tiên lần vừa rồi không?
Lần này không lập tức di chuyển mà như thể phải suy nghĩ một hồi sau đó di chuyển đến vị trí ở giữa chứ “Đúng” và “Sai”.
- Đây là ý gì? – Hàn Văn Thanh nghi ngờ nói.
- Là không xác định được thì phải. – Bạn cùng bàn nói, - Hoặc có thể nói là không thể trả lời… Nhưng tại sao chứ?
- Có thể bút tiên và đầu gôm tiên là kẻ thù không đội trời chung … tiên thù hận? – Hàn Văn Thanh thật lòng suy đoán nói.
Bạn cùng bàn:
- … Rất có lý, hiện tại là lượt cậu hỏi.
Ht gật đầu, lập tức rơi vào suy nghĩ.
- Thế nào? – Qua mấy phút vẫn thấy như đối phương chưa có ý trò chuyện, bạn cùng bàn khó tránh có hơi sốt rượt, - Đừng nên kéo quá lâu, cậu tùy tiện hỏi một câu sau đó chúng ta tiễn vị “bút tiên” này đi…
- Tôi muốn hỏi, - Hàn Văn Thanh mở miệng, - Bút tiên xuất hiện gần đây nhất hiện đang ở nỏi nào?
Trong giây lát toàn bộ nến đều bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt, chiếu sáng phòng học chiếu sáng như ban ngày. Trong cái nhìn của bọn họ cây bút chậm rãi chuyển động chỉ vào ngực bạn cùng bàn.
- Cái ếu gì, - Bạn cùng bàn ngơ ngác nói – Xảy ra chuyện gì?
- Đây là câu trả lời của bút tiên – Hàn Văn Thanh nói.
Trong một góc phòng học, một giọng nói vang lên:
- Cậu khỏe, tôi là đầu gôm tiên.
Bạn cùng bàn: …
Hắn mạnh nghiêng đầu sang chỗ khác, từ bóng tối nơi vốn không bị ánh nến chiếu tới đứng một học sinh chuyển trường. Diệp Tu ra một cái thủ thế, cây bút chì ban nãy còn bay nhảy giữa tay bọn họ theo động tác của hắn hơi run lên rồi lật nhào.
Trên sân thượng đêm qua.
Hàn Văn Thanh tung đậu đỏ trên trang giấy. Diệp Tu ngồi xổm nghiên cứu sự phân bố của đậu đỏ trên giấy. Một lát sau hắn lắc lắc đầu:
- Ừ, tên này không đi xa được.
Hàn Văn Thanh:
- Có ý gì?
- Thứ được đưa tới không phải bút tiên mà là linh của một loại đồ vật nà đó. – Diệp Tu vươn ngón tay gảy đậu đỏ trên giấy một cái, - Biết được là vật gì thành tinh là được. Trước đây anh có nói lúc đó anh ở bên ngoài canh cửa cho bọn họ đúng không?
Hàn Văn Thanh gật đầu, Diệp Tu nói:
- Nên dù anh không ở tại hiện trường cũng không tránh được việc dính phải xui xẻo. Loại linh này và bút tiên không giống nhau, bút tiên sẽ thật tình trả lời vấn đề của con người mà linh thì khác, nói thế nào đây, lừa đảo, kỳ thật cái gì nó cũng không biết mà chỉ lừa chấp nhận cho nguyện vọng của người chơi bút tiên.
Khi nghe được câu này Hàn Văn Thanh lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó.
Khi ấy mấy người chơi bút tiên xong ra cửa định cùng đi ăn cơm. Hoa ban lớp kế bên nói với anh:
- Bút tiên này không chừng là có thật nhỉ, nó viết trên giấy bảo chúng ta ước nguyện luôn.
- Vậy sao? – Hàn Văn Thanh mất tập trung trả lời.
- Cậu đừng không tin, mọi người đều được ước nguyện đó. – Hoa ban thở dài, - Tiếc là chúng ta phải nói ra trước mặt mọi người nên ai cũng không thể nói nguyện vọng đặc biệt gì đó. Thực ra tôi muốn ước bản thân có thể giảm được mấy ký nữa.
- Vậy cậu đã ước gì? – Hàn Văn Thanh hỏi.
- Cô ấy nói muốn tìm được nười ban trai mới thật quan tâm đó. – Lớp trưởng haha cười lớn.
- Cười cái gì mà cười chứ! – Hoa ban nổi giận nói, - Bởi vì bạn trai cũ đều là đám thiếu não nên tui mới mất niềm tin với đàn ông con trai mấy cậu đó được không!
- Được được được. – Lớp trưởng vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi Hàn Văn Thanh, - Tiếc là cậu không ở đó, mà tôi cũng thắc mắc nếu như có cơ hội, cậu muốn nguyện vọn gì trở thành hiện thực?
- Tôi? – Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, - Tôi nghĩ …
Khi đó mình đã nói gì, dù cố thế nào anh cũng không nhớ ra được. Khi lấy lại tinh thần, đã thấy Diệp Tu mặt này ngạc nhiên đang nhìn mình:
- Thất thần sao?
- Không, tôi đang nghĩ đến sự tình ngày đó. – Hàn Văn Thanh nói, - Bọn họ đúng là có ước nguyện.
- Đó là tám chín phần mười, đều là chiêu trò cả. – Diệp Tu lắc đầu, - Sau khi ước nguyện, linh mới sẽ chẳng có lòng tốt thực hiện mà nó sẽ chỉ lấy đi sức mạnh mà họ đã trao cho một cách vô thức, để đạt được mục đích của chính nó.
- Nó có mục đích gì? – Hàn Văn Thanh nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết về yêu quái tà ma trong truyền thuyết, - Ăn thịt người?
- Không, chúng nó có thể sẽ muốn trở thành người. – Diệp Tu nói, - Dĩ nhiên không thể tự nhiên biến thành được mà chỉ có thể đầu cơ trục lợi. Khi xuất hiện một con cừu để làm thịt, những người đã bị dụ dỗ ước nguyện sẽ gặp chuyện xui xẻo bởi vì bọn họ đã dính phải khí… Í tôi là phúc khí sẽ bị lấy đi một chút.
Hàn Văn Thanh hỏi:
- Có ảnh hưởng đến sau này không?
- Sẽ không. – Diệp Tu lắc đầu, - Những người đã cùng gọi bút tiên sau đó tịnh dưỡng một khoảng thời gian là không sao.
- Bạn cùng bàn của tôi không hề gặp chuyện gì cả. – Hàn Văn Thanh nói, - Cậu đã gặp cậu ta rồi, lúc ở nhà ga.
- Khi đó tôi cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không kịp xem kỹ. Bây giờ nghĩ lại. – Diệp Tu cười, - Người duy nhất không chịu ảnhhưởng chính là kẻ tình nghi rồi.
Phòng học bị ánh nến chiếu sáng, con ngươi của bạn cũng bàn biến thành xám trắng mới nhìn qua đúng là có chút đáng sợ. Hàn Văn Thanh quyết định rất nhanh, lập tức xoay người lao về hướng Diệp Tu.
Có lẽ trong vô thức anh đã phán đoán xong thà rằng từ phía của học sinh cuyển trường không biết từ đâu đến làm điểm đột phá cũng không muốn cùng người vừa rồi còn trông rất bình thường cứng đối cứng –– tuy nhiên trên thực tế kết quả cũng không có gì khác biệt, Hàn Văn Thanh thấy mắt hoa lên, bạn cùng bàn đã bị nhấn trên đất.
Anh vừa chạy vừa nhìn thì thấy bạn cùng bàn không ngừng ho, từ mũi và miệng bay ra từng chùm bụi trắng như hạt tuyết.
- Chuyện này là? – Hàn Văn Thanh không thể không lùi ra xa hơn.
- Bản thân cậu ấy bị bút tiên lần trước là linh của phấn viết bảng bám thân. Nếu cứ để đó không quản nó sẽ từng bước một dung hợp với người sau đó đạt thành nguyện vọng muốn trở thành người của nó, loại đường đi tà đạo này cần phải bị ngăn lại. – Diệp Tu nói.
Hắn gõ lên ót bạn cùng bàn mấy lần, đến khi hắn triệt để thở qua một ngụm khí rồi hôn mê bất tỉnh. Bụi phấn bay múa đầy trời cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
- Tôi thật chưa từng nghe qua phấn viết chữ còn có thể thành tinh. – Hàn Văn Thanh ngẩn tò te, - Chẳng trách vì sao hôm qua cậu ta làm trắc nghiệm tốt như vậy, không hề giống cậu ấy bình thường.
- Xe ra bút tiên giả này không phải gì cũng không biết, - Diệp Tu cảm thán, - Nếu như các cậu hỏi nó đề luyện tập không chừng còn có thể làm ra đáp án đó.
- Linh này bị cậu đuổi đi chưa? – Hàn Văn Thanh nhìn ngọn nến trên bàn, chúng nó lại khôi phục độ sáng vốn có, - Tiêu diệt luôn?
- Tôi không làm gì cả, chẳng qua nó bị đuổi ra sẽ trở về lại vật dẫn ban đầu, trở về trạng thái không có thần trí lúc trước trù phi sau này lại có cơ duyên trùng hợp khiến nó một lần nữa thức dậy thì cũng không có ký ức trước đây. – Diệp Tu cười một tiếng, - Tuy không còn gì nguy hại nhưng biết trong phòng học có vật như thế hẳn sẽ cảm thấy là lạ đi?
- Đúng là đòi mạng. – Hàn Văn Thanh thừa nhận, - Sau này tôi cũng không muốn lau ảng, ai biết mình đang lau cái gì?
Bạn cùng bàn nằm đằng xa tỉnh lại. Cậu mờ mịt nhìn Hàn Văn Thanh, lại nhìn Diệp Tu, tiếp tục mờ mịt hỏi:
- Tôi đang ở đâu?
- Cậu tỉnh ngủ rồi sao? – Diệp Tu mặt không đổi sắc nói, - Mọi người đều tan học cả rồi sao cậu còn ở đây ngủ.
- Ơ? Á! Cũng thật là! – Bạn cùng bạn không ngờ lại tin hắn, - Vậy được rồi, tôi về nhà đây! Mai gặp nhé!
Nhìn thấy cậu ta lảo đảo bước ra khỏi phòng học, Hàn Văn Thanh hỏi:
- Cậu ấy không nhớ chuyện vừa rồi sao?
- Phấn viết bảng mấy hôm nay hẳn là dùng thân thể cậu ấy sinh hoạt và trải qua mọi chuyện nên sẽ trở thành ký ức như thật nhưng là giả, còn đoạn bị đuổi đi vừa rồi sẽ trở nên mơ hồ. – Diệp Tu gật đầu, - Cái gị là di chứng hậu gặp quỷ gần như chính là như vậy, sau khi chuyện kết thức thường xuyên sẽ có chút chuyện không nhớ rõ được. Nói thế nào nhỉ… cái này gọi là cơ chế tự bảo vệ, không nhớ được còn tốt hơn.
Hắn thổi tắt ngọn nến trên bàn, căn phòng một lần nữa rơi vào bóng tôi.
Lát sau, Hàn Văn Thanh phát hiện nơi này thật ra cũng không tối đến thế, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu trên mặt đất và mép bàn một tầng sáng bạc mỏng manh. Diệp Tu lau giọt nến rơi trên mặt bàn rồi vỗ vỗ tay:
- Chúng ta cũng sớm rời đi thôi.
Hắn vòng qua bàn lại phát hiện Hàn Văn Thanh còn đứng ở chỗ cũ cau mày không biết đang nghĩ gì.
- Sao vậy? – Hắn duỗi tay, quơ quơ trước mặt đối phương.
Hàn Văn Thanh hòn hồn nhìn người trước mặt.
- Tôi có một vấn đề. – Anh nói.
- Hỏi đi – Diệp Tu.
Hàn Văn Thanh:
- Trước đây có phải chúng ra đã từng gặp ở đâu không? Tôi luôn cảm thấy cậu đem tới cho tôi cảm giác quen thuộc.
Diệp Tu hơi mở lớn hai mắt, lần đầu tiên Hàn Văn Thanh nhìn thấy loại biểu cảm có hơi bất ngờ trên mặt hắn. Nhưng chỉ trong thoáng chốc Diệp Tu lần nữa lộ ra ý cười trêu đùa.
- Đó là duyên phận tốt đẹp từ đời trước, đời trước nữa, còn có đời trước đó nữa. – Hắn trịnh trọng đàng hoàng nói, - Anh phải cố gắng quý trọng đó.
9.
- Hí ngôn quỷ là một loại quỷ rất đặc biệt, phần lớn người bị nó ảnh hưởng đều không ý thức được sự tồn tại của nó.
Diệp Tu dùng que khuấy khuấy trong cốc.
- Dấu vết duy nhất chính là hình lục giác trên trán. Anh thấy đó nó không rõ ràng tí nào. Ngoài ra không phải có nhiều trường hợp nằm ngay trên đầu trong thời gian dài như vậy đâu.
Hàn Văn Thanh xiên lên một miếng đậu hũ cá vàng óng ánh, Diệp Tu ló đầu tới, một ngụm ăn mất.
- Nó sẽ khiến lời nói thuận miệng của người trở thành sự thật. – Hắn hàm hồ nói. – Đây chính là lý do vì sao cơm có thể ăn bậy, lời thì không thể nói lung tung, nhỡ nói ra lại đụng phải nó thì không chỉ là vấn đề nói suông là xong đâu.
Hàn Văn Thanh:
- Những vấn đề kiểu như tôi muốn thế giới hòa bình cũng có thể trở thành sự thật?
- Vậy thì nằm ngoài khả năng của nó. Nó cũng không ngốc, sẽ không cố rước phiền phức to như vậy về cho bản thân. – Diệp Tu nghĩ một lúc, - Nhưng nó thực sự rất thần kỳ, nói có thể thay đổi vận mệnh cũng không phải là khoa trương.
- Quỷ lợi hại như vậy sao vẫn luôn không nghe cậu đề cập tới?
- Bởi thực sự rất ít gặp được nó, trước đây tôi cũng chỉ xem qua truyền thuyết về nó được ghi chép lại. – Diệp Tu nói, - Nó có thể đột nhiên xuất hiện ở cạnh bất cứ người nào, thực hiện một câu thuận miệng nói ra của ai đó. Anh nghĩ xem, trên thế giới nhiều người như vậy, tỉ lệ một người vừa vặn gặp trúng một con Hí ngôn quỷ nhỏ cỡ nào chứ?
- Nắp Bình gặp được nó đúng không. – Hàn Văn Thanh nói, - Nên chuyện là từ lời nói nào không nên nói của cậu ấy sao?
- Tôi đoán, cậu ấy nói chính là muốn vĩnh viễn ở cùng với Bình Trà kiểu kiểu vậy. – Diệp Tu nghiêng đầu, - Còn nhớ phù hiệu trong giấc mộng kia không?
Hàn Văn Thanh hiểu ra:
- Đó quả nhiên không phải do Bình Trà làm.
- Hẳn là do Hí ngôn quỷ làm. – Diệp Tu nói.
- Là do Hí ngôn quỷ lưu lại quỷ hồn của Bình Trà, khiến cậu nhóc không cách nào chuyển sinh? – Hàn Văn Thanh nhíu mi.
- Không chỉ như thế. – Diệp Tu thở dài, - Nguy hiểm mà Nắp Bình gặp được cũng là một phần của nguyện vọng.
Toàn bộ sự viện không khó để tưởng tượng. Khi còn bé Nắp Bình hẳn trong dịp nào đó nói một câu “Muốn cùng Bình Trà mãi mãi bên mau”, bị Hí ngôn quỷ gặp được, cũng chính là khởi đầu của mọi chuyện.
- Tuy nhiên đó hẳn là sau khi Bình Trà qua đời rồi. – Diệp Tu bổ sung, - Bằng không Hí ngôn quỷ có thể sẽ sửa lại vận mệnh gặp phải trọng bệnh của Bình Trà.
- Chuyện như thế cũng có thể làm được? – Hàn Văn Thanh cảm thấy khó mà tin nổi.
- Gần như có thể xem là tâm nghĩ đến thì chuyện sẽ thành. – Diệp Tu nói, - Nếu bản thân Hí ngôn quỷ có thể khống chế được loại năng lực này thì không còn gì không tốt. Đáng tiếc bản thân nó giống như một cỗ máy phát điều ước ngẫu nhiên không thể theo ý mình. Nó không thể quyết định đi thực hiện một câu ào của người khác, cũng không thể quyết định phương thức thực hiện nguyện vọng.
Trong ảnh hưởng của Hí ngôn quỷ, linh hồn Bình Trà không tìm được con đường để chuyển thế, bị ép phải ở lại nhân thế, ở bên cạnh Nắp Bình. Càng trào phúng hơn chính là Nắp Bình căn bản không thể nhìn thấy cậu ấy, tuy rằng bọn họ chính là “bên nhau” nhưng đó chắc chắn không phải nguyện vọng chân chính của Nắp Bình.
Thời gian trôi qua, sự tồn tại của Bình Trà cũng dần mờ nhạt. Hí ngôn quỷ cũng không thể triệt để đánh võ quy tắc để cậu nhóc ở lại thêm vì thế cách thức thực hiện nguyện vọng liền thay đổi – hết cách phía Bình Trà thì lại lần nữa ra tay từ phía Nắp Bình.
- Nên việc Hí ngôn quỷ muốn làm chính là giết chết Nắp Bình? – Hàn Văn Thanh khó mà tin được.
- Chính là như thế. – Ngữ khí của Diệp Tu hơi chùng xuống, - Từ góc độ của nó, nếu Nắp Bình cũng chết đi cùng Bình Trà đi chuyển thế cũng coi như là thực hiện xong nguyện vọng “bên nhau” rồi.
- Nếu không phải Bình Trà vẫn luôn giúp cậu ấy chặn lại… - Hàn Văn Thanh nghĩ tới đây vẫn có điểm không thể hiểu đực, - Như vậy hành vi của nó không phải đang tự mâu thuẫn sao?
- Bởi vì nó ngốc. – Diệp Tu chém đinh chặt sắt nói.
Hàn Văn Thanh: …
- Tự động hóa cũng chưa chắc là chuyện tốt. – Diệp Tu lắc đầu, - Nó vừa không có ý chí cũng không thể linh động chỉnh sửa chuyện mình làm. Tóm lại sau khi Bình Trà bị siêu độ thì chuyện cũng chấm dứt ở đó. Anh còn nhớ đánh dấu trên đầu Nắp Bình bị lau đi ấy, sau này Hí ngôn quỷ cũng sẽ không lại làm gì với Nắp Bình.
- Bình Trà không phải bị siêu độ. – Hàn Văn Thanh sửa lại, - Lúc đó chúng ta không làm gì.
- Là Nắp Bình đánh vỡ xiềng xích của Hí ngôn quỷ. – Diệp Tu nói, - Đó cũng là phương pháp duy nhất khiến nó mất đi hiệu lực.
Hàn Văn Thanh lập tức nghĩ đến lời nói của Nắp Bình lúc đó:
- Cậu ấy nói, “mãi mãi bên nhau đều là chuyện đùa” ––
- Đúng, chỉ cần trước khi nguyện vọng được thực hiện xong thừa nhận đó chỉ là “lời nói đùa” thì trói buộc sẽ bị đánh vỡ. – Diệp Tu vò ly giấy thành một cục ném vào thùng rác, - Từ đâu bắt đầu thì từ đó kết thúc.
- Bản thân suýt nữa mất mạng, cùng với bạn bè bị quỷ hồn trói buộc nhiều năm, cả chuyện này căn bản không hề có chỗ nào đáng vui đi. – Hàn Văn Thanh nói, - Đã gặp qua nhiều loại quỷ như vậy nhưng tôi cũng không biết nên đánh giá mấy tên Hí ngôn quỷ này như thế nào.
- Cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa, ít nhất bọn họ cũng có thể gặp được nhau lần nữa. – Diệp Tu chỉ ra.
Hàn Văn Thanh duỗi tay:
- Nhưng chỉ là tiện thể mà thôi.
- Trong quan niệm trước kia, sau khi nói lời xúi quẩy phải phi phi mấy lần rút nó lại, đó cũng là một loại biện pháp phòng ngừa bản thân bị Hí ngôn quỷ nhắm tới. – Diệp Tu cười, - Nhưng anh cũng thấy rồi, cho dù là lời hay cũng không nhất định sẽ được thực hiện bằng phương pháp đúng đắn. Tất nhiên một nguyện vọng tốt lại được thực hiện tốt có, tuy nhiên tỷ lệ tôi cũng không nghĩ bản thân mình có thể đụng phải.
- Vậy sau khi nguyện vọng thật sự được đạt thành thì sao? – Hàn Văn Thanh hỏi, - Sau đó sẽ thế nào?
- Không có như thế nào đâu, anh thậm chí còn không nhớ tới. – Diệp Tu xua tay, - Nếu anh thuận miệng nói nguyện vọng rồi vô cùng trùng hợp được Hí ngôn quỷ nghe được thì vừa thực hiện xong quay đầu lại anh đã không biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ cảm thấy quào, mình quả thật siêu may mắn.
- Vậy nghĩa là, ví như ngươi thật sự gặp được Hí ngôn quỷ cũng không có cách nào chứng minh được đó là thật hay giả?
- Ngoại lệ là chính lúc đó có người nói cho anh cái tên “Hí ngôn quỷ” này.
Diệp Tu nói:
- Khả năng là những con quỷ hoạt động dựa trên ngôn ngữ. Khi anh biết có một con quỷ đùa giỡn mình như vậy nói không thể tiếp tục khiến người ta quên đi câu nói đó nữa. Với điều kiện cấu nói đó thực sự được nhận ra. Nói như vậy, trí nhớ của một người luôn không toàn diện và cũng rất khó phát hiện mình đã đột nhiên quên đi hay nói ra câu nào lại biết sau một câu nào đã có một chuyện gì đó thay đổi.
- Hiểu rồi. – Hàn Văn Thanh gật đầu, - Tôi suy nghĩ một chút.
- Từ từ suy nghĩ, ca sẽ lái xe. – Bọn họ đã tới chỗ đậu xe, Diệp Tu lấy chìa khóa từ trong túi người kia ra, - Tôi đoán trước khi trời tối cũng không về kịp, chúng ta trực tiếp cắm trại ngoài trời, ngắm sao đi.
- Nói đến việc này… - Hàn Văn Thanh mở cửa xe ngồi vào đi, - Năm đó khi chúng ta mới quen, cậu gạt tôi lên sân thượng nói muốn ngắm sao trời, đó kỳ thực là đang nói đại đi.
- Anh làm sao còn nhớ rõ như vậy? – Diệp Tu kéo cửa kính xe xuống, - Tôi chính là gạt anh đó thì sao nào.
- Vậy lúc đó cậu thật sự muốn làm gì?
- Tìm anh lâu đến vậy, - Diệp Tu cười, - Tất nhiên là muốn nhìn một chút.
END
[con phien ngoai...]