Chương 7:
Edit: Vxx
.
Dụ Văn Châu: "Thế thì làm sao?"
"Tôi cho rằng, thi thể của Trương tiên sinh không ở trên mái nhà ngay từ đầu." Phương Duệ nắm chặt tay nói, " Đầu tiên, người trên tầng hai đều không nghe được tiếng động lạ nào cả. Tiếp nữa, nếu thi thể chậm rãi trượt từ trên tầng xuống, thì đã phải sớm rơi xuống rồi. Cho nên, thi thể chắc hẳn là bị người khác đem lên sau đó."
"Có lý đấy." Lâm Kính Ngôn gật đầu.
"Thời cơ tốt nhất để làm được điều này chính là lúc chúng ta rời khỏi nhà tìm kiếm Trương tiên sinh." Phương Duệ tiếp tục nói, "Ban đầu, Dụ tổng giấu thi thể trong phòng mình, thừa dịp mọi ngưởi ra ngoài hết liền cõng Trương tiên sinh từ cửa sổ ra ngoài, chỉ cần leo dọc theo thang khẩn cấp là có thể đặt thi thể ở sườn dốc trên nóc nhà. Trong trường hợp chúng ta quay trở lại muộn hơn một chút, thậm chí còn không nhìn thấy cảnh thi thể trượt xuống mà chỉ phát hiện nó đột nhiên xuất hiện dưới cửa sổ!"
Giang tiểu thư và Hoàng tiểu thư với tình hữu nghị chị em bạn dì, cho Phương tiểu thư một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
"Nếu tôi dậy sớm một chút thì đã tốt rồi." Trương Tân Kiệt trầm tư nói, "Có điều, như thế thì không có cảnh tượng kinh dị như này đúng không?"
"Phương tiểu thư," Dụ Văn Châu gật đầu, "Nói hay lắm, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả."
Phương Duệ: "Ơ?"
"Tôi không ở một mình," Dụ Văn Châu buông tay, "Đem thi thể giấu trong phòng, không thể không kinh động đến Vương giáo sư. Về cơ bản, điều này không khả khi."
"Ặc," Phương Duệ sững lại, "Nhưng Vương giáo sư cũng có thể bao che cho anh cơ mà! Tỷ dụ như quan hệ đời trước ân ân oán oán gì đó không thể cho người khác biết chẳng hạn!"
Vương Kiệt Hi nói: "Cô đang coi tôi là kẻ tình nghi hay sao?"
"Nghĩ cho kỹ đi nhé," Diệp Tu xen vào, "Phương tiểu thư, lão Vương chính là giáo sư đại học XX, lại còn phụ trách hai môn cô học kỳ này đó."
Phương Duệ: ". . .?!"
"Thực tế, cô không cần phải nghi ngờ như vậy." Vương Kiệt Hi nói, "Tuy những người tầng dưới lúc đó không lên kiểm tra, nhưng bên cạnh phòng khách, phòng bếp và toilet, thì Hàn tiên sinh đã vào từng gian phòng để kiểm tra, không thể tồn tại khả năng đem thi thể giấu trong phòng."
Phương Duệ nghiêng đầu, sắc mặt bi tráng thể hiện có trượt môn đi nữa ông đây cũng phải nói: "Nhưng không có ai trong chúng ta kiểm tra phía bên ngoài căn nhà trước khi tất cả cùng đi tìm kiếm, cũng có khả năng giấu tại nhà để xe hoặc góc tường nào đó, đúng không?"
"Như vậy kẻ tình nghi không chỉ có Dụ Văn Châu." Tôn Triết Bình nói, "Trừ anh ta, mỗi người đều có thể chờ đợi lúc hỗn loạn kia đem thi thể đặt lên nóc nhà, tôi thấy căn bản không ai có đủ bằng chứng bảo vệ toàn bộ khoảng thời gian hành động của mình."
"Tôi có thể." Hàn Văn Thanh nói, "Vì bình luận viên luôn đi theo giám sát tôi."
Diệp Tu: ". . . Khụ khụ."
"Như vậy trừ đi người này," Tôn Triết Bình nói, "Còn lại tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, đều có cơ hội làm điều này, vấn đề là có tiện hay không thôi."
Phương Duệ cũng bị thuyết phục, hắn dời mắt khỏi người Dụ Văn Châu, quét một vòng quanh tất cả những người phòng.
Đúng lúc mọi người rơi vào suy nghĩ, Chu Trạch Khải hắng giọng một cái, ngồi dậy ngay ngắn.
Là cảnh sát duy nhất ở đây, tuy hắn không nói nhiều, nhưng mỗi lần phát biểu đều đi vào trọng điểm, mọi người đều yên lặng nghe hắn nói.
"Suy đoán của Phương tiểu thư," hắn nói, "có phần có lý."
Phương Duệ phối hợp làm ra dáng vẻ vênh mặt.
"Cho nên," Chu Trạch Khải nói tiếp, "Muối kiểm chứng thời gian tử vong, nguyên nhân và địa điểm."
Hắn dùng tay ra hiệu: "Thời gian hiện tại rất khó xác định, hai cái còn lại, cần điều tra."
"Đúng đúng, nãy giờ toàn bàn đi đâu," Trương Giai Lạc vỗ tay một cái, "Vẫn chưa biết thi thể chết như thế nào!"
"Trên thi thể có vết thương gì không?" Giang Ba Đào hỏi.
Trương Tân Kiệt uống một ngụm trà, nói: "Trừ trên đầu ra thì không có."
Phương Duệ: "Ớ, thế thì hành hung kiểu gì vậy?"
"Có thể hạ độc chăng?" Lâm Kính Ngôn suy đoán. Giang Ba Đào nâng ấm thêm trà cho mọi người, vừa khít tới tách trà của hắn, hắn khoát tay biểu thị chén của mình vẫn còn.
"Nói như vậy, Hàn tiên sinh cùng phòng không phải là đáng nghi nhất sao?" Tôn Triết Bình nhàn nhạt nói.
Hàn Văn Thanh nhướn mày: "Tôi?"
"Anh nửa đêm có thể hạ độc anh ta. . ." Phương Duệ khai phá mạch suy nghĩ mới, "Mà người đầu tiên báo anh ta mất tích chính là anh, nếu anh hạ độc Trương tiên sinh rồi để lên nóc nhà, sau đấy qua một khoảng thời gian mới báo cáo mất tích, vậy thì chúng ta không thể nắm được thời gian tử vong!"
"Hiện tại hình như chúng ta cũng đâu có biết được thời gian tử vong." Hàn Văn Thanh mặt không đổi sắc.
Phương Duệ: ". . . Cũng đúng ha."
"Tôi không ngại việc bị hoài nghi." Hàn Văn Thanh nói tiếp, "Nhưng trên người không có vết thương không có nghĩa là vì hạ độc, còn có thể là tổn thương phần đầu."
Phương Duệ: "Thế nhưng đầu lại. . ."
"Vì đã đập xuống đất nên khó xác định đúng không?" Trương Giai Lạc nói, "Có khả năng vết thương chí mạnh có thể bị ẩn bên trong."
"Tuy chúng ta không có pháp y chuyên nghiệp, nhưng đầu đập xuống đất cũng là sau khi chết mới xảy ra, nếu thật sự có vết thương chí mạng, chúng ta cũng không thể nào không nhìn ra điều gì." Giang Ba Đào quay đầu hỏi Diệp Tu, "Có thể nhìn thấy không?"
"Với người ngoài nghề có lẽ không đơn giản." Diệp Tu trả lời.
Tất cả mọi người chuyển ánh mắt về phía Lâm Kính Ngôn. Hắn giơ tay: "Được được, để tôi kiểm tra."
Trương Tân Kiệt không đợi hắn hỏi, rất tự giác lấy ra một tờ ghi chú từ trong túi, vừa nghiên cứu vừa nói: "Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, tạm thời phát hiện mắt phải tổn thương khá nghiêm trọng, vết thương cũng khác so với phần mắt bên kia tổn thương do tiếp xúc với mặt đất."
Lâm Kính Ngôn: "Nói cách khác, vết thương bên mắt phải nặng hơn bên trái à? Có thể nhìn ra là do thứ gì tạo ra không?"
"Không rõ lắm," Trương Tân Kiệt nói, "Nhưng theo phán đoán của anh thì có thể là vết thương do bị đâm vào."
Tất cả mọi người phát ra một tiếng "A~~".
"Lão Hàn nói trúng rồi, quả nhiên là trên đầu có vết thương!" Phương Duệ giật mình, "Đánh người chừa mặt, thế này thật tàn nhẫn quá đi!"
"Hung thủ có lẽ thật sự táng tận lương tâm như vậy." Trương Giai Lạc sờ sờ cằm, "Cũng có khả năng vết thương trên đầu cùng với chuyện thi thể rơi từ trên xuống có liên quan."
Giang Ba Đào: "Liên quan?"
"Có hai suy đoán." Trương Giai Lạc nói, "Một, bởi vì tổn thương vùng đầu, cho nên hung thủ mới muốn đem thi thể lên nóc nhà. Hai, hung thủ đã tính toán việc đem thi thể lên nóc nhà, nên mới đánh vào phần đầu."
"Nếu như có thể biết hung khí là vật gì," Dụ Văn Châu nhìn Trương Tân Kiệt, "Không chừng có thể giúp chúng ta phán đoán."
Trương Tân Kiệt lắc đầu: "Cái này mấy người không thể nhìn ra từ thi thể. Có điều, khả năng cao là công cụ sắc nhọn."
"Công cụ sắc nhọn à. . ." Trương Giai Lạc rơi vào suy nghĩ, Dụ Văn Châu quay đầu hỏi Diệp Tu: "Trong chúng ta chẳng lẽ có người đem theo vũ khí?"
"Cuối cùng cũng có người chịu hỏi cái này." Diệp Tu ra hiệu cho camera quay một vòng.
"Trong phòng có một số đồ vật có thể dùng làm công cụ gây án tạm thời, ví dụ như vật nặng, được dán giấy ghi chú bên trên, biểu thị những vật đó có thể được dùng để hành hung. Trừ những vật đó, ba hung thủ giấu mặt mỗi người đều tự mang theo một vũ khí nguy hiểm, bởi khả năng thắng của mấy người này khá khoai, cho nên đây là phúc lợi cho họ."
Phương Duệ: "Đợt chút, chúng ta đã ở hai ngày hai đêm với ba tên mang vũ khí nguy hiểm á!"
"Này là niềm vui thú ở nơi sơn trang bão tuyết hiểu không?" Diệp Tu không thèm ngẩng lên.
Lúc này, Vương Kiệt Hi mở miệng sau một khoảng thời gian yên lặng: "Có một chỗ, nếu chúng ta kiểm tra lại một chút, có khi sẽ phát hiện ra đầu mối mấu chốt."
Phương Duệ mở to hai mắt: "Chỗ nào?"
"Trên tầng." Vương Kiệt Hi chỉ lên trần nhà, "Phòng của Diệp Thu."
-----------------------
Góc máy khác
Vào thời điểm hung thủ và Trương Tân Kiệt quyết đấu.
Diệp Tu: (lật tờ giấy) Cầm hung khí được cộng ba điểm, xin mời tung xúc xắc.
Hung thu: (xúc xắc tối đa 20 ném được 16 điểm) Ngoan ngoãn chịu chết đi!
Tân Kiệt: (ném được 20) Xem ra tạm thời chưa chết được.
Hung thủ: . . .
Diệp Tu: (với hung thủ) Cậu bị Trương Tân Kiệt đánh một trận
Hung thủ: Lại nào. (ném được 5) Hỏng bét. . .
Tân Kiệt: (ném được 1)
-TBC-