- Bình luận
- 145
- Số lượt thích
- 1,061
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Đối Xứng
Tác giả: 七月没梨
Editor: Tô Mộc Tu
Beta: Tô Mộc Hân aka @Bế Các Miên
Thể loại: hài hước
Giới thiệu: Không cp, chém gió tiện thể trốn việc
Trước hết giải thích qua về khái niệm xuất hiện nhiều. Alipay - một ứng dụng thanh toán trực tuyến của Trung Quốc - có một hoạt động marketing mang tên "Ngũ Phúc", yêu cầu người dùng thu thập đủ năm chữ Phúc, gồm: Phúc phú quý, Phúc hòa hợp, Phúc thân thiện, Phúc yêu nước và Phúc tận tâm. Chữ Phúc cuối cùng là chữ hiếm nhất. Khi thu thập đủ, người dùng sẽ nhận được một số tiền thưởng.
Fic mới Thất Nguyệt vừa viết, cũng không dài nên dịch cho mọi người đọc vui giải buồn. Coi như là đánh dấu sự trở lại sau mấy tháng đi tu không thành chính quả của tui =)))
----------
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông đừng có giả chết, tui vừa nhìn thấy ông online rồi, đừng tưởng rằng bật mode ẩn thân nhanh mà thoát khỏi tay tui, khửa khửa khửa khửa khửa, tui đây là mắt titan sáng lòe lòe đấy
Vương Kiệt Hi: Có chuyện nói nhanh
Hoàng Thiếu Thiên: Không có thì tui không thể tìm ông tám chuyện à ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Tôi với cậu không có gì để tám hết
Hoàng Thiếu Thiên: Ồ, không tám thì thôi, vậy PK PK PK ! Lâu rồi tui không chiến với ông trận nào Vương Kiệt Hi ông không được nói không đâu nhanh nhanh nhanh đến đánh với tui một trận đi
Vương Kiệt Hi: Vòng vo cả nửa ngày, đây mới là mục đích của cậu đi
Hoàng Thiếu Thiên: Ý, ông không nói tui cũng suýt quên, thật ra tui muốn hỏi ông một chuyện
Vương Kiệt Hi: Không có
Hoàng Thiếu Thiên: Chỗ ông có dư chữ Phúc tận tâm nào không?
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Hoàng Thiếu Thiên: Tui còn chưa hỏi sao ông đã biết rồi?
Vương Kiệt Hi: Bấm quẻ
Hoàng Thiếu Thiên: ? Thật hay giả đấy ?
Vương Kiệt Hi: Thật
Hoàng Thiếu Thiên: Tui không tin, trừ khi ông chứng minh cho tui xem
Vương Kiệt Hi: Quán quân mùa tiếp theo là Vi Thảo
Hoàng Thiếu Thiên: Ông nghĩ thúi lắm
Hoàng Thiếu Thiên: Cho nên chúng ta PK đi
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Sao đường về não của cậu cong như nhang muỗi thế hả
Hoàng Thiếu Thiên: Tui cảm thấy ông bây giờ không đủ tỉnh táo, quán quân mùa tiếp theo là Lam Vũ, chuyện rõ ràng như thế mà cũng tính sai, cho nên tui với tấm lòng nhân hậu bao la như biển quyết định đánh cho ông tỉnh ra, để Băng Vũ lạnh lẽo vỗ bẹp bẹp trên mặt ông, vỗ cho ông quay về thực tại
Hoàng Thiếu Thiên: Cảm động đi ! !
Vương Kiệt Hi: Tôi có chữ Phúc tận tâm
Hoàng Thiếu Thiên: À thực ra không đánh cũng không sao hết
Hoàng Thiếu Thiên: Vốn dĩ tui tìm ông là để giao lưu tình cảm, đánh đánh giết giết gì đó máu tanh lắm, năm hết tết đến rồi, hay là chúng ta dùng cách nào đó hài hòa hữu nghị một tí thì tốt hơn
Vương Kiệt Hi: Cậu đi đánh Thái cực quyền với Dụ Văn Châu đi
Vương Kiệt Hi: Cách này đủ hài hòa hữu nghị chưa
Hoàng Thiếu Thiên: Mọe ! ! Chuyện ngớ ngẩn này là ai truyền ra ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Chắc là Diệp Tu
Hoàng Thiếu Thiên: Đuệt ổng xấu tính quá đê, từ sáng đến tối đều muốn bôi đen hình tượng đội trưởng nhà tui, lần trước còn . . .
Hoàng Thiếu Thiên: Ý không đúng, hình như cái lời đồn củ chuối này là năm Diệp Tu giải nghệ mới truyền ra, không phải ổng đâu
Vương Kiệt Hi: Thực ra anh ta làm người đổ vỏ cũng không thiệt thòi lắm
Hoàng Thiếu Thiên: Ầy, thôi ngày đại hỉ như này chúng ta không nên nhắc đến Diệp Tu, nghĩ đến đã thấy phiền
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Ngày đại hỉ của cậu với ai
Hoàng Thiếu Thiên: Úi úi úi nói nhầm nói nhầm
Vương Kiệt Hi: Chứng nhận tốt nghiệp tiểu học của cậu làm ở Thiên Kiều* phải không
*Thiên Kiều: theo tui hiểu thì chắc là một trang web chuyên làm giấy tờ giả, tui tra mạng không ra, mà cái này cũng đâu thể công khai được đúng chứ =)))
Hoàng Thiếu Thiên: Vương đội à
Vương Kiệt Hi: Dừng lại
Vương Kiệt Hi: Một tiếng Vương đội của cậu làm da gà da vịt của tôi rụng đầy đất
Vương Kiệt Hi: Lần trước cậu gọi như thế, báo hại cái bát sứ Nhữ diêu* nhà tôi về chầu ông bà
*Nhữ diêu: là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu, nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106)
Hoàng Thiếu Thiên: Ơ hay đó cũng đâu phải lỗi của mình tui, không phải mèo nhà ông cũng góp vui à? Bát là tụi tui cùng nhau làm vỡ, Vương Kiệt Hi ông không thể bất công như vậy được !
Vương Kiệt Hi: Cậu còn có mặt mũi đi phân rõ trách nhiệm với một con mèo à?
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi, tình bạn của chúng ta đã được bấy nhiêu năm, vậy mà vị trí của tui trong lòng ông còn không bằng một con mìn lèo à ? ? ?
*Mìn lèo là mèo …
Vương Kiệt Hi: Bớt diễn Chân Hoàn truyện đi
Vương Kiệt Hi: Chuyện mèo biết làm cậu làm được không?
Hoàng Thiếu Thiên: Móa! Mèo nhà ông có thể gõ chữ chém gió giải buồn với ông chắc?
Vương Kiệt Hi: Có thể
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Giờ nó đang gõ chữ nói chuyện với cậu đấy
Vương Kiệt Hi: [ hình ảnh ]
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? Vương Kiệt Hi ông không thấy ngớ ngẩn không thấy thiếu muối hả hả hả
Vương Kiệt Hi: Cậu phiền quá
Vương Kiệt Hi: Không để ý tới cậu nữa, đi đánh Thái cực quyền nhảy quảng trường với đội trưởng nhà cậu đi
Vương Kiệt Hi: Cúp quán quân là của Vi Thảo
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? Vương Kiệt Hi ông trúng tà đấy à
Vương Kiệt Hi: Ban nãy là mèo cà bàn phím
Vương Kiệt Hi: Không phải tôi
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? Mèo nhà ông còn biết đánh dấu chấm câu cơ á, đỉnh ghê nhờ
Vương Kiệt Hi: Thế nên tôi mới nói mèo nhà tôi giỏi hơn cậu nhiều
Vương Kiệt Hi: Nó còn biết đánh dấu chấm, dấu phẩy.
Hoàng Thiếu Thiên: Phắc !
Vương Kiệt Hi: Hơn nữa trước giờ nó không văng tục
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi à
Vương Kiệt Hi: Trong lòng mắng tôi đủ rồi?
Hoàng Thiếu Thiên: Đù má sao ông biết ? ? ? ?
Hoàng Thiếu Thiên: Ông lắp camera trong phòng tui đúng không ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Tôi không ăn no rửng mỡ thế
Hoàng Thiếu Thiên: Ông thấy đấy, mấy năm rồi vì thu thập đủ năm chữ Phúc, tui tốn công tạo đến sáu bảy cái tài khoản, thế mà đến giờ vẫn chưa có cái nào đủ hết
Vương Kiệt Hi: Không thấy gì cả
Hoàng Thiếu Thiên: Ông vẫn tiếp tục nạnh nùng vô tình với tui thế sao ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Chỗ Dụ Văn Châu không có à?
Hoàng Thiếu Thiên: . . .
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng nói anh ấy nhanh tay, một lần đã thu đủ
Vương Kiệt Hi: À, nhanh tay
Hoàng Thiếu Thiên: ? Tui sâu sắc nghi ngờ ông đang chọc ngoáy đội trưởng nhà tui
Vương Kiệt Hi: Có sao?
Hoàng Thiếu Thiên: Nhưng tui tin tưởng đội trưởng đại nhân rộng lượng bao dung sẽ không so đo
Vương Kiệt Hi: Ha ha
Hoàng Thiếu Thiên: ?
Hoàng Thiếu Thiên: Vì sao tui cảm thấy đội trưởng ha ha thì là ha ha, đến phiên ông ha ha lại thành ra mắng người nhỉ?
Vương Kiệt Hi: Điều này chứng tỏ số lần cậu nghe Diệp Tu ha ha còn chưa đủ nhiều
Hoàng Thiếu Thiên: Má, đừng nhắc đến ổng nữa
Vương Kiệt Hi: Vừa nếm mùi thất bại từ chỗ anh ta rồi?
Hoàng Thiếu Thiên: . . . Ổng không chỉ không cho tui chữ Phúc tận tâm, còn cười nhạo tui mất mặt
Hoàng Thiếu Thiên: Không phải chỉ là thu thập đủ năm chữ Phúc thôi à? Ổng ghét bỏ nó ngớ ngẩn thì đừng có tham gia, tự dưng đã thu được hết rồi còn đặc biệt nhắn tin cười nhạo tui ! !
Vương Kiệt Hi: Tôi cảm thấy anh ta không phải người nhàm chán như vậy
Vương Kiệt Hi: Là cậu tự bưng bát cầu bón hành đi
Hoàng Thiếu Thiên: . . .
Vương Kiệt Hi: Xem ra tôi đoán đúng rồi
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông không cần chơi game đánh giải nữa đâu, lên Thiên Kiều* bày sạp đi, đảm bảo phất nhanh như diều gặp gió
*Thiên Kiều ở đây chắc là cầu đi bộ trên cao, nhưng Vương hiểu nhầm thành web Thiên Kiều buôn bằng giả, nên mới có câu dưới. Cái này tui giải thích theo ý hiểu, có ai hiểu biết về mấy cái này có thể cmt giải thích, hoan nghênh hoan nghênh~~~
Vương Kiệt Hi: Tôi không cần làm giả giấy tờ
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Được rồi, đồ ăn được mang ra rồi, về rồi tám sau
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? Thì ra nãy giờ ông ở ngoài mua đồ ăn hả?
Vương Kiệt Hi: Dù sao cũng đang rảnh
Hoàng Thiếu Thiên: Đù má tuyển thủ hạng sao một trận thi đấu đáng giá mấy trăm ngàn như tui ngồi tám chuyện giải buồn cho ông, ông xài xong liền quăng tui đi như quăng giày rách vậy hả
Vương Kiệt Hi: Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng
Vương Kiệt Hi: Chữ Phúc tận tâm tôi có
Vương Kiệt Hi: Nhưng cho người khác rồi
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Dụ Văn Châu nhanh hơn cậu một bước
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng tìm ông khi nào vậy ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Khi cậu đang khoe đôi mắt titan của mình ấy
Hoàng Thiếu Thiên: Đuệt ! Đội trưởng thế mà lại đào góc tường tui
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Cậu nói như vậy cũng không phải không đúng
Hoàng Thiếu Thiên: Tui hiểu rồi
Hoàng Thiếu Thiên: Tui hoàn toàn hiểu rồi
Vương Kiệt Hi: Bị Dụ Văn Châu tẩy não xong quay về đây?
Hoàng Thiếu Thiên: Ông đây là muốn thông qua chữ Phúc tận tâm đó chia rẽ quan hệ nội bộ của Lam Vũ tụi tui
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông thật xấu xa ! !
Hoàng Thiếu Thiên: Tui không ngờ ông lại là người tâm bẩn đến thế !
Hoàng Thiếu Thiên: Ông cho rằng tui sẽ vì một chữ Phúc bé tẹo mà trở mặt thành thù với đội trưởng sao? Hừ hừ, Vương Kiệt Hi ông coi thường tui quá rồi
Vương Kiệt Hi: Ha ha
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? Ông lại ha ha tui
Vương Kiệt Hi: Vừa quét mã thanh toán tiền thức ăn lại quét được một chữ Phúc tận tâm nữa
Hoàng Thiếu Thiên: Nhanh, mau tới coi thường tui
Vương Kiệt Hi: ?
END.
Editor: Tô Mộc Tu
Beta: Tô Mộc Hân aka @Bế Các Miên
Thể loại: hài hước
Giới thiệu: Không cp, chém gió tiện thể trốn việc
Trước hết giải thích qua về khái niệm xuất hiện nhiều. Alipay - một ứng dụng thanh toán trực tuyến của Trung Quốc - có một hoạt động marketing mang tên "Ngũ Phúc", yêu cầu người dùng thu thập đủ năm chữ Phúc, gồm: Phúc phú quý, Phúc hòa hợp, Phúc thân thiện, Phúc yêu nước và Phúc tận tâm. Chữ Phúc cuối cùng là chữ hiếm nhất. Khi thu thập đủ, người dùng sẽ nhận được một số tiền thưởng.
Fic mới Thất Nguyệt vừa viết, cũng không dài nên dịch cho mọi người đọc vui giải buồn. Coi như là đánh dấu sự trở lại sau mấy tháng đi tu không thành chính quả của tui =)))
----------
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi Vương Kiệt Hi
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông đừng có giả chết, tui vừa nhìn thấy ông online rồi, đừng tưởng rằng bật mode ẩn thân nhanh mà thoát khỏi tay tui, khửa khửa khửa khửa khửa, tui đây là mắt titan sáng lòe lòe đấy
Vương Kiệt Hi: Có chuyện nói nhanh
Hoàng Thiếu Thiên: Không có thì tui không thể tìm ông tám chuyện à ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Tôi với cậu không có gì để tám hết
Hoàng Thiếu Thiên: Ồ, không tám thì thôi, vậy PK PK PK ! Lâu rồi tui không chiến với ông trận nào Vương Kiệt Hi ông không được nói không đâu nhanh nhanh nhanh đến đánh với tui một trận đi
Vương Kiệt Hi: Vòng vo cả nửa ngày, đây mới là mục đích của cậu đi
Hoàng Thiếu Thiên: Ý, ông không nói tui cũng suýt quên, thật ra tui muốn hỏi ông một chuyện
Vương Kiệt Hi: Không có
Hoàng Thiếu Thiên: Chỗ ông có dư chữ Phúc tận tâm nào không?
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Hoàng Thiếu Thiên: Tui còn chưa hỏi sao ông đã biết rồi?
Vương Kiệt Hi: Bấm quẻ
Hoàng Thiếu Thiên: ? Thật hay giả đấy ?
Vương Kiệt Hi: Thật
Hoàng Thiếu Thiên: Tui không tin, trừ khi ông chứng minh cho tui xem
Vương Kiệt Hi: Quán quân mùa tiếp theo là Vi Thảo
Hoàng Thiếu Thiên: Ông nghĩ thúi lắm
Hoàng Thiếu Thiên: Cho nên chúng ta PK đi
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Sao đường về não của cậu cong như nhang muỗi thế hả
Hoàng Thiếu Thiên: Tui cảm thấy ông bây giờ không đủ tỉnh táo, quán quân mùa tiếp theo là Lam Vũ, chuyện rõ ràng như thế mà cũng tính sai, cho nên tui với tấm lòng nhân hậu bao la như biển quyết định đánh cho ông tỉnh ra, để Băng Vũ lạnh lẽo vỗ bẹp bẹp trên mặt ông, vỗ cho ông quay về thực tại
Hoàng Thiếu Thiên: Cảm động đi ! !
Vương Kiệt Hi: Tôi có chữ Phúc tận tâm
Hoàng Thiếu Thiên: À thực ra không đánh cũng không sao hết
Hoàng Thiếu Thiên: Vốn dĩ tui tìm ông là để giao lưu tình cảm, đánh đánh giết giết gì đó máu tanh lắm, năm hết tết đến rồi, hay là chúng ta dùng cách nào đó hài hòa hữu nghị một tí thì tốt hơn
Vương Kiệt Hi: Cậu đi đánh Thái cực quyền với Dụ Văn Châu đi
Vương Kiệt Hi: Cách này đủ hài hòa hữu nghị chưa
Hoàng Thiếu Thiên: Mọe ! ! Chuyện ngớ ngẩn này là ai truyền ra ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Chắc là Diệp Tu
Hoàng Thiếu Thiên: Đuệt ổng xấu tính quá đê, từ sáng đến tối đều muốn bôi đen hình tượng đội trưởng nhà tui, lần trước còn . . .
Hoàng Thiếu Thiên: Ý không đúng, hình như cái lời đồn củ chuối này là năm Diệp Tu giải nghệ mới truyền ra, không phải ổng đâu
Vương Kiệt Hi: Thực ra anh ta làm người đổ vỏ cũng không thiệt thòi lắm
Hoàng Thiếu Thiên: Ầy, thôi ngày đại hỉ như này chúng ta không nên nhắc đến Diệp Tu, nghĩ đến đã thấy phiền
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Ngày đại hỉ của cậu với ai
Hoàng Thiếu Thiên: Úi úi úi nói nhầm nói nhầm
Vương Kiệt Hi: Chứng nhận tốt nghiệp tiểu học của cậu làm ở Thiên Kiều* phải không
*Thiên Kiều: theo tui hiểu thì chắc là một trang web chuyên làm giấy tờ giả, tui tra mạng không ra, mà cái này cũng đâu thể công khai được đúng chứ =)))
Hoàng Thiếu Thiên: Vương đội à
Vương Kiệt Hi: Dừng lại
Vương Kiệt Hi: Một tiếng Vương đội của cậu làm da gà da vịt của tôi rụng đầy đất
Vương Kiệt Hi: Lần trước cậu gọi như thế, báo hại cái bát sứ Nhữ diêu* nhà tôi về chầu ông bà
*Nhữ diêu: là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu, nay thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106)
Hoàng Thiếu Thiên: Ơ hay đó cũng đâu phải lỗi của mình tui, không phải mèo nhà ông cũng góp vui à? Bát là tụi tui cùng nhau làm vỡ, Vương Kiệt Hi ông không thể bất công như vậy được !
Vương Kiệt Hi: Cậu còn có mặt mũi đi phân rõ trách nhiệm với một con mèo à?
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi, tình bạn của chúng ta đã được bấy nhiêu năm, vậy mà vị trí của tui trong lòng ông còn không bằng một con mìn lèo à ? ? ?
*Mìn lèo là mèo …
Vương Kiệt Hi: Bớt diễn Chân Hoàn truyện đi
Vương Kiệt Hi: Chuyện mèo biết làm cậu làm được không?
Hoàng Thiếu Thiên: Móa! Mèo nhà ông có thể gõ chữ chém gió giải buồn với ông chắc?
Vương Kiệt Hi: Có thể
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Giờ nó đang gõ chữ nói chuyện với cậu đấy
Vương Kiệt Hi: [ hình ảnh ]
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? Vương Kiệt Hi ông không thấy ngớ ngẩn không thấy thiếu muối hả hả hả
Vương Kiệt Hi: Cậu phiền quá
Vương Kiệt Hi: Không để ý tới cậu nữa, đi đánh Thái cực quyền nhảy quảng trường với đội trưởng nhà cậu đi
Vương Kiệt Hi: Cúp quán quân là của Vi Thảo
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? Vương Kiệt Hi ông trúng tà đấy à
Vương Kiệt Hi: Ban nãy là mèo cà bàn phím
Vương Kiệt Hi: Không phải tôi
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? Mèo nhà ông còn biết đánh dấu chấm câu cơ á, đỉnh ghê nhờ
Vương Kiệt Hi: Thế nên tôi mới nói mèo nhà tôi giỏi hơn cậu nhiều
Vương Kiệt Hi: Nó còn biết đánh dấu chấm, dấu phẩy.
Hoàng Thiếu Thiên: Phắc !
Vương Kiệt Hi: Hơn nữa trước giờ nó không văng tục
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi à
Vương Kiệt Hi: Trong lòng mắng tôi đủ rồi?
Hoàng Thiếu Thiên: Đù má sao ông biết ? ? ? ?
Hoàng Thiếu Thiên: Ông lắp camera trong phòng tui đúng không ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Tôi không ăn no rửng mỡ thế
Hoàng Thiếu Thiên: Ông thấy đấy, mấy năm rồi vì thu thập đủ năm chữ Phúc, tui tốn công tạo đến sáu bảy cái tài khoản, thế mà đến giờ vẫn chưa có cái nào đủ hết
Vương Kiệt Hi: Không thấy gì cả
Hoàng Thiếu Thiên: Ông vẫn tiếp tục nạnh nùng vô tình với tui thế sao ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Chỗ Dụ Văn Châu không có à?
Hoàng Thiếu Thiên: . . .
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng nói anh ấy nhanh tay, một lần đã thu đủ
Vương Kiệt Hi: À, nhanh tay
Hoàng Thiếu Thiên: ? Tui sâu sắc nghi ngờ ông đang chọc ngoáy đội trưởng nhà tui
Vương Kiệt Hi: Có sao?
Hoàng Thiếu Thiên: Nhưng tui tin tưởng đội trưởng đại nhân rộng lượng bao dung sẽ không so đo
Vương Kiệt Hi: Ha ha
Hoàng Thiếu Thiên: ?
Hoàng Thiếu Thiên: Vì sao tui cảm thấy đội trưởng ha ha thì là ha ha, đến phiên ông ha ha lại thành ra mắng người nhỉ?
Vương Kiệt Hi: Điều này chứng tỏ số lần cậu nghe Diệp Tu ha ha còn chưa đủ nhiều
Hoàng Thiếu Thiên: Má, đừng nhắc đến ổng nữa
Vương Kiệt Hi: Vừa nếm mùi thất bại từ chỗ anh ta rồi?
Hoàng Thiếu Thiên: . . . Ổng không chỉ không cho tui chữ Phúc tận tâm, còn cười nhạo tui mất mặt
Hoàng Thiếu Thiên: Không phải chỉ là thu thập đủ năm chữ Phúc thôi à? Ổng ghét bỏ nó ngớ ngẩn thì đừng có tham gia, tự dưng đã thu được hết rồi còn đặc biệt nhắn tin cười nhạo tui ! !
Vương Kiệt Hi: Tôi cảm thấy anh ta không phải người nhàm chán như vậy
Vương Kiệt Hi: Là cậu tự bưng bát cầu bón hành đi
Hoàng Thiếu Thiên: . . .
Vương Kiệt Hi: Xem ra tôi đoán đúng rồi
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông không cần chơi game đánh giải nữa đâu, lên Thiên Kiều* bày sạp đi, đảm bảo phất nhanh như diều gặp gió
*Thiên Kiều ở đây chắc là cầu đi bộ trên cao, nhưng Vương hiểu nhầm thành web Thiên Kiều buôn bằng giả, nên mới có câu dưới. Cái này tui giải thích theo ý hiểu, có ai hiểu biết về mấy cái này có thể cmt giải thích, hoan nghênh hoan nghênh~~~
Vương Kiệt Hi: Tôi không cần làm giả giấy tờ
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Được rồi, đồ ăn được mang ra rồi, về rồi tám sau
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? Thì ra nãy giờ ông ở ngoài mua đồ ăn hả?
Vương Kiệt Hi: Dù sao cũng đang rảnh
Hoàng Thiếu Thiên: Đù má tuyển thủ hạng sao một trận thi đấu đáng giá mấy trăm ngàn như tui ngồi tám chuyện giải buồn cho ông, ông xài xong liền quăng tui đi như quăng giày rách vậy hả
Vương Kiệt Hi: Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng
Vương Kiệt Hi: Chữ Phúc tận tâm tôi có
Vương Kiệt Hi: Nhưng cho người khác rồi
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Dụ Văn Châu nhanh hơn cậu một bước
Hoàng Thiếu Thiên: Đội trưởng tìm ông khi nào vậy ? ? ? ?
Vương Kiệt Hi: Khi cậu đang khoe đôi mắt titan của mình ấy
Hoàng Thiếu Thiên: Đuệt ! Đội trưởng thế mà lại đào góc tường tui
Vương Kiệt Hi: ?
Vương Kiệt Hi: Cậu nói như vậy cũng không phải không đúng
Hoàng Thiếu Thiên: Tui hiểu rồi
Hoàng Thiếu Thiên: Tui hoàn toàn hiểu rồi
Vương Kiệt Hi: Bị Dụ Văn Châu tẩy não xong quay về đây?
Hoàng Thiếu Thiên: Ông đây là muốn thông qua chữ Phúc tận tâm đó chia rẽ quan hệ nội bộ của Lam Vũ tụi tui
Hoàng Thiếu Thiên: Vương Kiệt Hi ông thật xấu xa ! !
Hoàng Thiếu Thiên: Tui không ngờ ông lại là người tâm bẩn đến thế !
Hoàng Thiếu Thiên: Ông cho rằng tui sẽ vì một chữ Phúc bé tẹo mà trở mặt thành thù với đội trưởng sao? Hừ hừ, Vương Kiệt Hi ông coi thường tui quá rồi
Vương Kiệt Hi: Ha ha
Hoàng Thiếu Thiên: ? ? ? ? Ông lại ha ha tui
Vương Kiệt Hi: Vừa quét mã thanh toán tiền thức ăn lại quét được một chữ Phúc tận tâm nữa
Hoàng Thiếu Thiên: Nhanh, mau tới coi thường tui
Vương Kiệt Hi: ?
END.