Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Dụ Hoàng] Mộng Thấy Hoàng Hôn

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Mộng Thấy Hoàng Hôn

Fic thuộc Project Lẩu Thập Cẩm - Có rau có thịt, đậm đà ký ức

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết

Edit: Gingitsune

Một câu chuyện thật đẹp về cuộc đời của hai người, quả thật là hình ảnh "chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão". Không tới 10k chữ, nhưng mình mất thời gian rất lâu để đọc, không phải vì truyện khó nhai, không phải vì muốn quán triệt phong cách chậm của Dụ, chỉ là vì từng câu từng từ như chứa đầy cảm xúc. Sẽ thật đáng tiếc nếu mình đọc nhanh và bỏ sót một cung bậc cảm xúc nào.

Câu chuyện đơn giản là 1 ngày của Hoàng khi Dụ vừa mất & anh cũng quên mất người yêu của mình. Không phải như trong film 50 first date, Hoàng không quên sạch mọi thứ: anh có thể nhớ lại nếu được giúp đỡ. Những lần trước, Dụ luôn bên anh, nhưng lần này, Dụ đã mất hai tháng, anh phải làm sao?


Trời chưa sáng Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh.​
Trong phòng không mở đèn, chút ánh sáng len lỏi qua lớp màn cửa sổ. Hắn đoán bây giờ khoảng năm giờ, cũng có thể là năm giờ rưỡi. Nếu còn trẻ, hắn phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy sớm được, bây giờ trái lại muốn ngủ cũng ngủ không bao lâu. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy cả người đều không phải của mình: hai chân tê rần dưới chăn không phải của mình, dạ dày hơi xót vì bụng rỗng như mọi khi không phải của mình; đôi mắt trong hoàn cảnh nủa sáng nửa tối nhìn gì cũng mơ hồ không rõ, ban ngày cũng chẳng khá hơn bao nhiêu cũng không phải của mình. Hắn như chỉ còn ý thức vừa tỉnh dậy cùng một cái đầu bơ vơ đang nằm xoài ở thế giới này.​
Thứ ảo giác này vô cùng ngắn ngủi, chẳng mấy chốc hắn liền ngồi dậy. Giường có vẻ khá lớn, tư thế ngủ của hắn cũng chẳng ngay ngắn gì, nhưng cũng chỉ chiếm một nửa địa bàn, ga trải giường cùng gối đầu của nửa kia vẫn nằm chỉnh chỉnh tề tề nơi đó.​
Hoàng Thiếu Thiên nhìn cái gối kia, thầm nghĩ trên giường để hai cái gối nằm hình như không phải phong cách của mình.​
Hắn nhấn chuông đầu giường. Cái chuông này được gắn khi robot giúp việc thăng cấp thành đời mới nhất; tuy hiện giờ công nghệ AI đã khá phát triển, nhưng hắn vẫn kiên trì như ngày xưa, yêu cầu robot ban đêm ở trong phòng khách sạc điện. Hắn nhớ mình đã nói: "Vậy gắn hai cái chuông đầu giường đi, bên anh không có ngăn tủ, vậy gắn trên giá đèn?"​
Hắn chợt giật mình vì nhớ đến câu nói này, cảm giác mình đã quên mất thứ gì đó.​
Người máy giúp việc nhanh nhẹn lăn vào nhà. Nó có vẻ ngoài như một cái thùng mập mạp trong bụng nhét đầy các loại công cụ; nó chỉ là một trong những đầu cuối của hệ thống giúp việc của căn nhà này, chức năng chính là phục vụ chủ nhà 24/24. Nó mang nước ấm cùng thuốc đến cho Hoàng Thiếu Thiên, lại duỗi hai cánh tay máy mở tủ âm tường, từ bên trong lấy ra áo sơmi. Sau đó nó dùng thanh âm máy móc, hỏi: "Hôm nay nhiệt độ bên ngoài là 14 độ C. Mặc áo len màu gì?"​
"Màu xám đi." Hoàng Thiếu Thiên nói.​
Hắn uống nước xong, cảm thấy cổ họng thoải mái hơn nhiều. Việc thay quần áo không quá khó khăn bởi tuy hắn tuổi thật sự không nhỏ nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh. Khi hắn cài xong nút áo cuối cùng, người máy treo kính mắt của hắn lên túi áo trên.​
"Phải rồi," hắn hỏi, "sao trên giường có hai cái gối vậy?"​
"Đó là gối của chủ nhân kia." Người máy đáp.​
Hoàng Thiếu Thiên không hiểu mô tê gì: "Ta không phải ở một mình?"​
"Bây giờ là một mình." Người máy hỏi gì đáp nấy.​
Trong lãnh vực hội thoại, người máy giúp việc luôn khá cục mịch, hỏi một đáp một, rất ít giải thích thêm. Muốn nó trò chuyện cùng mình thì cần tự chuẩn bị plugin, thứ này hệ thống nhà họ không có. Thật ra Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy thế này đã đủ, chỉ là đôi khi giao luu sẽ hơi chậm, nhưng dù gì hắn cũng không thiếu thời gian.​
"Vậy chủ nhân còn lại của ngươi," Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ, "là ai? Đi đâu rồi?"​
"Là bạn lữ của ngài." Người máy nói. "Hai tháng trước đã qua đời."​
Hoàng Thiếu Thiên "a" một tiếng. Cách vài giây, hắn hỏi một cách hoang mang: "Nhưng ta không nhớ được."​
"Ngài đôi lúc sẽ như vậy." Người máy lại nói.​
Hoàng Thiếu Thiên không rõ lắm chuyện gì xảy ra. Hắn xỏ dép cotton, chậm rì rì đi tới phòng tắm. Đèn cảm ứng sáng lên theo bước chân của hắn.​
Trong gương là một người đã có tuổi. Tóc hắn gần như trắng xóa, nhưng khí sắc không tệ. Dù thị lực không tốt như xưa nhưng đôi mắt giữa những nếp nhăn vẫn sáng ngời - có thể đây là khí quan duy nhất còn giữ lại diện mạo thời thanh xuân. Trên người hắn có những dấu vết của năm tháng, cũng có tinh thần và sức sống chẳng giống tuổi này - đây là do tác phong sinh hoạt khỏe mạnh, tâm tình vui vẻ. Có thể nói hắn chính là dáng vẻ mà hầu hết mọi người đều hy vọng sẽ có khi đến tuổi này.​
Bàn chải tự động cùng ly súc miệng đặt ở kệ trên tường, hai bộ màu lam đậm cùng lam nhạt nằm song song. Hoàng Thiếu Thiên nhận ra cái ly nằm gần hắn hơn là của mình, cái kia thì không rõ lắm, nhưng theo như lời người máy nói ban nãy, chắc từng thuộc về người bạn lữ mà hắn hoàn toàn không nhớ.​
Hoàng Thiếu Thiên chiếu gương đánh răng, ánh nhìn lại không ngừng quét hướng cái ly còn lại. Một đoạn ký ức chợt xuất hiện trong đầu hắn.​
Thành phố giữa hè ngập tràn ánh nắng. Hoàng Thiếu Thiên bưng hai ly nước vào phòng sinh hoạt, thuận tay kéo rèm cửa. Máy lạnh vẫn chạy miệt mài, hai người trong phòng đều thấy miệng khô lưỡi khô.
Phòng sinh hoạt bày một bộ sofa cùng hai bàn vi tính, nhìn không mấy rộng rãi, bất quá họ cũng không cần ở trong phòng trọ quá lâu - bọn họ đã bắt đầu trang hoàng nhà của mình, chỉ chờ hoàn công liền có thể dọn vào, nếu không có bất ngờ gì, nơi đó sẽ là chỗ ở của họ trong hai mươi năm sắp tới hoặc càng lâu hơn nữa.
Vào buổi chiều nhàn nhã này, hắn cùng người yêu đang lướt web, cùng chọn mua đồ dùng hàng ngày. Bọn họ tựa như bao đôi tình nhân trẻ đang chuẩn bị đối mặt nhà mới và sinh hoạt mới, cùng tiêu hao thời gian vào những việc bé nhỏ không đáng kể, cũng vui vẻ chịu đựng.
Hoàng Thiếu Thiên ngồi vào ghế, trên màn ảnh vẫn là nội dung ban nãy hắn bỏ dở. Hắn kéo giao diện xuống dưới: "Chúng ta vừa mới xem tới đâu nhỉ, người máy giúp việc nhà? Không đúng, cái kia đặt rồi, nói thật em cảm thấy sau này còn có các sản phẩm càng lợi hại, cái này đã không tồi, chúng ta có thể chờ đến khi dọn vào ở rồi từ từ đổi mới... Không đúng, chúng ta rốt cuộc xem đến đâu rồi?"
"Bàn chải đánh răng mới." Người sống chung nhà đang ngồi mé đối diện nhắc nhở.
Hoàng Thiếu Thiên "a" một tiếng, đổ một viên đá từ trong ly vào miệng rồi cắn cắn. Hắn lướt web như bay, lại không ngừng vòng tới vòng lui quanh giao diện, vòng ra vài đường link rồi copy chúng vào khung chat gửi đối phương.
"Mấy loại này có review không tồi." Hắn nói.
Đối phương đồng ý, lại hỏi: "Màu gì?"
"Em khá thích..."
"Màu xanh lam." Đối phương gật đầu.
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, rôm rốp nhai cục đá trong miệng, cảm giác mát mẻ cực kỳ. "Chúng ta có thể mua một cặp," hắn nói, "một cặp không chừng được giảm giá. Các shop không phải đều thích chơi trò này sao?"
"Hai cái giống nhau?"
"Em nói là một cặp." Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tìm: "A... Hình như một cặp đều là một xanh một đỏ, hoặc là một hồng?"
"Hồng nghe hơi dễ sợ." Đối phương nói như thật.
"Vậy hai cái giống nhau cũng được ha." Hoàng Thiếu Thiên không để trong lòng, xoay sang xem miếng lót chống trượt. "Em tính rồi, phòng tắm vòi sen cần hai cái gương, bồn tắm cần hai cái, chúng ta muốn loại hoa văn giống nhau hay thành một bộ? Series cá này nhìn vui nè!"
Một lát sau, khung chat hiện ra một đường link. Hoàng Thiếu Thiên nhấp vào thì thấy đó là một loạt các cặp bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng, một bộ màu lam đậm, một bộ màu lam nhạt.
Đối phương hỏi: "Này thì sao?"
"Hay quá, anh tìm đâu ra vậy?" Hoàng Thiếu Thiên bùm bùm gõ bàn phím. "Em đi đặt hàng..."
"Có thể là nó biết em muốn tìm, bèn tự nhảy ra." Đối phương mỉm cười nói.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, không nhịn được bèn ló đầu nhìn sang, vừa lúc ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ, khiến tầm nhìn của hắn biến thành một mảng xán lạn lung linh.
"Chủ nhân?" Người máy nói. "Chủ nhân, ngài sao vậy?"​
Hoàng Thiếu Thiên hoàn hồn, chợt nhận ra mình đang lấy khăn lau tay, vòi nước quên khóa, nước ấm chảy ào ào thành một bồn hơi ấm. Người máy bên chân đang ngưỡng camera nhìn hắn, đèn tín hiệu không ngừng chớp lóe.​
Hắn lại nhìn cái bàn chải mình vừa đặt lại chỗ cũ, hai bộ dụng cụ đặt cùng nhau, xứng vô cùng.​
"Mấy cái bàn chải này mua từ đâu?" Hắn hỏi.​
Người máy giúp hắn khóa vòi sen, mở cửa phòng tắm. "Lúc vừa dọn vào, ngài cùng vị chủ nhân kia cho ta link mua sắm cùng thông tin xưởng." Nó trượt về trước dẫn đường, "mỗi khi cần thay đổi, ta luôn đặt cùng loại ở cùng cửa hàng. Thay đã nhiều lần rồi, đợt gần nhất là tuần trước."​
"Tuần trước?" Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ, hỏi: "Nhưng bên đó có hai bộ."​
Hắn chợt dừng, nhớ ra khi người máy nhắc đến hạn đổi bàn chải, hắn nói đặt hai bộ. Tựa như lúc ban đầu, một bộ lam đậm, một bộ lam nhạt.​
"Dường như ta nhớ ra vài chuyện."​
Người máy vươn một cánh tay kim loại đỡ hắn, cùng xuống thang lầu. Người máy hỏi: "Vừa rồi ngài thất thần là vì chuyện này sao?"​
"Đúng." Hoàng Thiếu Thiên lơ mơ: "Hẳn là liên quan đến chuyện vị chủ nhân khác của ngươi. Rốt cuộc vì sao ta quên hắn?"​
"Ngài mắc một chứng bệnh mất trí nhớ đặc thù." Người máy nói: "Có đôi khi ngài sẽ quên tất cả mọi chuyện liên quan đến người ấy."​
Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi, nhưng nỗi niềm này tựa như một cơn gió lướt qua cánh đồng hoang vu, chỉ đâm nhẹ vào tim hắn.​
"Chỉ quên mỗi mình hắn?"​
"Chỉ mỗi mình hắn."​
"Nhưng ta nhớ rõ mọi chuyện khác." Hoàng Thiếu Thiên nói.​
Câu nói này không hẳn là câu nghi vấn, người máy cũng không biết trả lời thế nào. Bọn họ đến phòng ăn ở lầu một, người máy bắt đầu bưng bữa sáng ra từ nhà bếp.​
Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi nhớ lại, chợt phát giác quá khứ trong trí nhớ của mình thật thiếu không ít việc không thể xem nhẹ. Tụa như khi còn bé học giải toán, thầy giáo hoặc một ý chí vũ trụ nào đó đổ mực ra giấy, các học sinh lại phải căn cứ những gì còn đọc được để đi tìm nguồn cơn - ký ức của hắn không liền mạch, một thứ gì đó vốn xâu chuỗi những ngày tháng đó đã tan biến.​
Hắn tập trung suy nghĩ quá mức, không để ý nhìn mớ chén dĩa được đặt trước mặt.​
"Khoan đã," hắn nhìn chằm chằm mâm cơm, "ta không nhớ mình từng nói muốn ăn đậu bắp..."​
"Thực đơn hôm nay nhất định phải có món này." Người máy lịch sự đáp: "Đây là vì sức khỏe của ngài."​
Hoàng Thiếu Thiên rầu rĩ cầm muỗng, khuấy khuấy tô cháo có nhiệt độ thích hợp: "Thực đơn này chắc chắn không phải do ta quy định."​
"Đương nhiên không phải." Người máy thật thà nói: "Xưa nay ngài luôn không thích ăn đậu bắp."​
Rất nhiều thứ ở thời đại này đều phát triển như bay. Bất kể là máy móc hay bất cứ kỹ thuật nào khác, cách mấy tháng đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Trào lưu là có mới nới cũ, chẳng chút do dự vất đi những thứ mà hôm qua vẫn đang là trend. Nhưng có chút chuyện vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chẳng hạn như khẩu vị sở thích từ mười tám đến tám mươi cũng chẳng đổi thay, hoặc là mùi vị sau khi xào của thứ rau củ nào đó. Cái mùi vị đó, Hoàng Thiếu Thiên ngờ rằng có cho thêm ngàn năm vẫn có thể toát ra thứ khí chất "lù lù trong mâm cũng khiến người xuất huyết não" kia.​
Người máy nghiêm cẩn trông coi hắn ăn cơm.​
"Đây là mệnh lệnh mà 'hắn' cài cho ngươi?" Hoàng Thiếu Thiên hiểu.​
"Vị chủ nhân kia hy vọng ngài duy trì chế độ dinh dưỡng cân bằng hợp lý." Người máy đẩy mâm về phía hắn. "Khi ngài ấy còn ở, ngài luôn ngoan ngoãn ăn hết mấy thứ này."​
Hoàng Thiếu Thiên không thể không cảm thấy ở tuổi này mà vẫn tranh luận với người máy về việc có thể kén ăn hay không là thật ấu trĩ. Dù hắn đã quên rất nhiều việc, nhưng không thể phủ nhận rằng lúc người máy nói 'khi ngài ấy còn ở', tim hắn chợt nhói như bị thứ gì đâm.​
"Ngươi luôn nói 'vị chủ nhân kia'." Hắn hỏi, "Hắn rốt cuộc..."​
... Tên gì?​
Không biết vì sao hắn không hỏi thành lời. Có lẽ vì tuổi đã cao, lỗ tai cũng không còn thính, hắn như nghe được một âm thanh ghé vào bên tai - hoặc trong lòng - thì thầm, không nhanh không chậm, cũng thật ôn nhu. Âm thanh kia nói cậu không thể quên, tên này sao cậu có thể quên?​
"Sao vậy, chủ nhân?" Người máy nhìn hắn.​
Hoàng Thiếu Thiên không đáp. Con đê ký ức của hắn như sụp một đoạn, thật nhiều năm tháng trong quá khứ chợt trào dâng.​
Dụ Văn Châu, hắn nghĩ, người này là Dụ Văn Châu a.​
Nhà nhỏ được xây dọc theo bờ sông, trên một thêm đất bằng trên sườn núi, có mái hiên màu hồng nhạt. Vào mùa mưa, mực nước dâng lên theo bãi bồi, dòng suối lặng lẽ chảy qua những viên đá xanh đậm.
Hoàng Thiếu Thiên vắt áo khoác lên lưng ghế, nới cổ áo, vẫn cảm thấy quá nóng. Thái dương dần dâng lên đỉnh đầu, hai người họ vừa mới ở vùng núi lạnh rét lạnh, xuống chân núi lại là cảnh xuân về hoa nở hoàn toàn khác.
Dụ Văn Châu thấy thế, gọi lại nhân viên phục vụ vừa mang thực đơn đi, kêu thêm hai ly nước ô mai ướp lạnh.
Hai người họ đã cùng đi lữ hành không biết bao nhiêu lần. Lần này, họ không đến danh lam thắng cảnh gì, trái lại đi đến một ngọn núi nói cao cũng không cao. Cảnh mặt trời mọc nơi đây nghe nói đặc sắc vô cùng, đêm qua hai người nhọc nhằn lao lực bò đến đỉnh núi, cảnh sắc đập vào mắt quả thật rất đáng đồng tiền, không khiến người thấy vọng.
Hai người họ cũng đã vào tuổi ba mười, thể lực vẫn dồi dào nhưng tinh thần không còn sung mãn như trước. Lúc xuống núi cả hai đã mơ hồ muốn ngủ, khó khăn lắm mới tìm được quán điểm tâm dưới chân núi này. Hoàng Thiếu Thiên mân mê camera, uể oải lướt qua loạt hình mới chụp: "Kỹ thuật tiến bộ dữ ta."
"Em phân biệt được tấm nào do anh chụp à?" Dụ Văn Châu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên đáp: "Liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi."
Dụ Văn Châu bật cười, tùy hắn phán xét. Hoàng Thiếu Thiên lật tới lật lui, cuối cùng thở dài: "Vẫn là cảnh thật đẹp nhất, chụp thế nào cũng không chụp được cảm giác ngay lúc đó."
"Nếu có thể chụp được đã không có chuyện du lịch rồi." Dụ Văn Châu nói.
"Không hẳn là thế." Hoàng Thiếu Thiên phản bác: "Ít nhất tuần trăng mật không phải là đi ngắm cảnh đúng không?"
"Thật không?" Dụ Văn Châu như suy tư gì đó. "Anh nhớ lúc đó em khá là vui vẻ."
Hoàng Thiếu Thiên nói: "Đó là nhân tiện. Mà anh cũng đừng nhai đi nhai lại mấy chuyện ngớ ngẩn trong chuyến đi trăng mật lần đó nha."
Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn. Hoàng Thiếu Thiên nhìn một dĩa đồ ăn liền suýt sặc nước ô mai: "Tôi không nhớ mình có gọi đậu bắp..."
"Anh kêu." Dụ Văn Châu nếm một ít. "Chỗ này nấu không tồi."
"Thay vì nói về đầu bắp," mặt Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu chuyển màu xanh, "chi bằng anh tiếp tục nói về mấy chuyện ngớ ngẩn năm xưa."
"Phải duy trì chế độ dinh dưỡng cân bằng." Dụ Văn Châu thâm trầm nói: "Em xem mấy hôm nay chúng ta ở bên ngoài, ăn bữa nay lo bữa mai, đặc sản ăn không ít, rau dưa hoa quả lại không ăn bao nhiêu."
"Dù đến tám mươi tuổi em cũng không ưa nổi món này." Hoàng Thiếu Thiên quả quyết như đinh đóng cột.
"Vậy cũng không tệ ha." Dụ Văn Châu nói: "Giữa dòng chảy thời gian, kiên trì tâm tính, à không, là dạ dày, lúc ban đầu."
Hoàng Thiếu Thiên liếc hắn: "Cho dù anh nói vậy, em vẫn phải ăn đúng không?"
Dụ Văn Châu cười không nói.
"Việc này làm em nhớ đến căn tin Lam Vũ." Hoàng Thiếu Thiên gắp một đũa đậu bắp. "Khi đó anh cũng giống hệt bây giờ, thật sự là Đại Ma Vương đậu bắp, cả lời thoại vẫn y như xưa."
"Thật sao?" Dụ Văn Châu nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Thiếu Thiên..."
"... Không được vất bỏ đậu bắp." Hai người họ đồng thanh.
Cô nhân viên phục vụ vươn cổ nhin hướng hàng hiên, không biết chuyện gi khiến hai vị khách nơi đó bật cười vui vẻ đến thế. Bên này ánh nắng vừa vặn, ở chỗ xa xa lại giống như mưa vừa tạnh, bên dưới tầng mây nơi chân trời, sương mù lượn lờ quanh dãy núi xanh ngát.
Hoàng Thiếu Thiên đặt cái muỗng vào chén. Hắn lơ đễn ăn hết toàn bộ đậu bắp, vị chẳng ra gì, hệt như trong ấn tượng ban xưa của hắn.​
"Chủ nhân, có phải ngài lại nhớ ra vài chuyện?" Người máy nhẹ nhàng hỏi.​
"Ngươi nhận ra được?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi lại.​
"Đầu tiên, căn cứ vào việc phân biệt phản ứng bộ mặt và đồng tử của ngài, cùng với việc ngài luôn xuất thần trong lúc ăn cơm." Người máy đáp. "Hơn nữa, khi ngài quên đi, đều sẽ từ từ nhớ ra vài chuyện như thế này."​
"Ta nhớ ra một ít, nhưng còn chưa đủ nhiều." Hoàng Thiếu Thiên lầm bầm lầu bầu.​
Hắn mở lịch trình trên người máy ra nhìn. Thường ngày sẽ có thân thích hoặc bạn bè đến chơi, bất quá hôm nay không ai hẹn trước đến thăm, cả ngày này hắn không có gì làm. Hoàng Thiếu Thiên quyết định chăm sóc hoa viên, bèn lệnh người máy đi chọn mua ít dụng cụ. Buổi chiều hắn sẽ đi vòng vòng trong nhà, gắng hồi tưởng về kẻ mà hắn mãi không nhớ ra.​
Hoa viên của nhà này không tinh xảo như nhà mẫu, nhưng từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều do bọn họ tự tay trồng, nhìn rất sướng mắt. Lúc Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện trong vườn, một người đi đường cất tiếng chào buổi sáng.​
Đó là một cô gái trẻ đang dắt chó đi dạo, ở cách nhà hắn không xa. Hoàng Thiếu Thiên cười híp mắt, phất tay chào cô, lại mở cửa hàng rào trắng như tuyết để cô và chú chó vào vườn.​
Chú chó kia quen đường quen nẻo, cũng không chạy loạn trong vườn mà ngoan ngoãn cọ đầu vào ống quần hắn.​
"Hôm nay sắc mặt ông tốt quá." Cô gái ôm chú chó đang làm nũng, nghĩ đến chuyện gì đó lại buông nó xuống. "Đúng rồi, hôm nay con đến đưa đồ, không biết chuyện gì xảy ra mà kiện hàng có địa chỉ nhà ông lại được giao đến nhà con... Đây, mang qua cho ông đây!"​
Cô lấy một gói hàng bọc giấy chống thấm ra từ trong balo, đưa cho chủ nhân căn nhà.​
"Cảm ơn." Hoàng Thiếu Thiên mỉm cười. "Làm phiền con quá."​
Cô gái vui vẻ tiếp tục dẫn chó đi dạo. Bây giờ Hoàng Thiếu Thiên mới nhìn phiếu giao hàng, tên người nhận là chính hắn, ngày gửi là một tháng trước. Thật kỳ quái, theo lý thuyết chuyện giao hàng sai gần như không thể phát sinh trong thời đại này. Người máy mua sắm có thể hoàn thành rất nhiều việc, thật không hiểu gói hàng này sao có thể chạy sang nhà hàng xóm.​
Người máy lăn đến cạnh hắn, Hoàng Thiếu Thiên giao hàng cho nó đưa về phòng, bản thân thì đi tưới nước chăm sóc hoa.​
Hắn bây giờ không còn khả năng nhẹ nhàng vung vẩy cây kéo như trước đây, cũng không thể đẩy máy cắt cỏ vòng vòng vườn, may mà người máy càng lúc càng có khả năng chia sẽ mấy việc nặng nhọc. Người máy vào nhà cất hàng xong liền đi theo bên cạnh, không ngừng giúp hắn hứng đầy bình nước. Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp đi giữa những luống hoa, không ngừng suy nghĩ về kiện hàng nọ. Hiển nhiên chuyện này có quan hệ mật thiết với người ở chung kia, bởi hắn không nhớ mình từng đặt một kiện hàng kỳ dị như thế.​
Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm vào sắc thái rực rỡ dưới ánh mặt trời của những bông hoa do chính tay mình chọn, trông mong bản thân có thể nhớ ra vài đoạn ngắn như trước đây.​
Năm thứ tư từ lúc hai người dọn vào căn nhà này, Hoàng Thiếu Thiên đề nghị nuôi thú cưng.
Nhà chỉ có hai người thêm một người máy, tuy thường sẽ có bạn bè đến thăm, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy trống trải. Hai người bàn bạc cuối cùng quyết định đi trung tâm cứu trợ nhận nuôi. Hoàng Thiếu Thiên khá thích mèo hoặc chó, Dụ Văn Châu thì nói con gì cũng được ngoại trừ anh vũ.
Hoàng Thiếu Thiên hỏi hắn có ý gì, ta quyết định nuôi anh vũ!
... Cứ như trung tâm cứu trợ muốn có anh vũ liền có.
Cuối cùng bọn họ ôm về một chú cún. Không phải giống thuần chủng vừa nhìn liền biết, thân hình tròn vo đáng yêu vô cùng. Một chú cún nho nhỏ, nhìn mong manh như đụng vào sẽ khóc.
Hoàng Thiếu Thiên nói đợi đến khi nó có thể giữ nhà chắc cần ít nhất tám đến mười năm.
Đương nhiên hai người cũng không trông mong cún con có thể có tác dụng gì. Vì thành viên mới này của gia đình, hai người tra xét không ít tài liệu, còn thay phiên với người máy chăm sóc nó, nhìn nó từ cún con nhỏ bằng hai bàn tay lớn thành chú chó uy phong lẫm liệt. Sự thật là vì đầu nó tròn vo, dù hung dữ đến mấy cũng uy phong có hạn, nhưng chó nhà ai người nấy thấy ngầu.
Một nguyên nhân khác khiến nó uy phong không nổi là vì năm đó khi nó vừa lớn một chút, các chủ nhân thảo luận việc đặt tên cho nó. Hoàng Thiếu Thiên đề nghị: "Nhìn nó mum múp như vậy, kêu Tròn Tròn ha!"
"Tên này không tồi." Dụ Văn Châu cũng vất bỏ lương tâm, tán thành cái tên mềm mụp này.
Tròn Tròn lớn lên trong chớp mắt, không bao lâu đã có thể tung tăng theo Hoàng Thiếu Thiên nơi nơi chạy loạn. Ngày thường cũng khá bướng bỉnh, nhưng dường như nó biết không được chạm bừa vào mấy thứ trong vườn hoa, lúc chơi trong sân đều khá ngoan ngoãn. Lúc nhàn hạ, hai người họ thường núp dưới bóng dù của người máy để tu chỉnh hoa viên; Dụ Văn Châu cầm bình nước chậm rãi tưới, Hoàng Thiếu Thiên vung kéo làm vườn như gió, Tròn Tròn chạy tới chạy lui giữa cả hai, lần lượt nhõng nhẽo, hoàn mỹ biểu diễn bài toán tiểu học thân quen "tính khoảng cách một con chó ngốc đã vượt qua khi nó chạy từ đầu này quãng đường giữa hai người đang dần tiếp cận đến đầu kia sau đó lại chạy ngược về".
Tròn Tròn sợ nhất là máy cắt cỏ. Lần đầu tiên nghe âm thanh của mô tơ, nó suýt sợ đến mức nhảy vào thùng rác trong nhà bếp - đồng thời khiến Hoàng Thiếu Thiên phát hiện nó ăn vụng đùi gà, sau đó lải nhải thật lâu vào lỗ tai nó.
Khi nó vừa được mang về, Dụ Văn Châu đã chụp hình, bảo rằng muốn lưu kỷ niệm. Cách một đoạn thời gian, Tròn Tròn lại có ảnh mới thêm vào album trong máy tính. Nó từ từ lớn lên, Dụ Văn Châu đã thay vài đợt camera, album kia thì vẫn nằm đó.
Lại sau đó, hai người họ download phần mềm ghi chép vào hệ thống người máy. Cho dù ở thư phòng hay phòng sinh hoạt, trong sân hay giữa bụi hoa, người máy luôn sẽ chọn thời cơ thích hợp để chụp hình và quay không ít video. Hoa trong vườn đổi một đợt lại một đợt, hàng rao sân từ màu xanh biến thành màu trắng, tất cả năm tháng đều được ghi vào không gian giả thuyết.
Năm thứ mười, Tròn Tròn bắt đầu đi không nổi.
Tuy lúc đó kỹ thuật chẩn đoán từ xa đã phát triển, hai người vẫn dẫn nó đến phòng khám. Bác sĩ chẩn bệnh không ngoài dự đoán của họ - là bệnh nan y, cũng là tuổi già và tử vong không sinh vật nào tránh được. Trên đường về, Dụ Văn Châu trầm mặc lái xe, Hoàng Thiếu Thiên ngồi băng sau ôm Tròn Tròn; lông cổ của nó bị cạo một ít, nhìn không tròn trịa như trước kia. Tròn Tròn gác lên đầu gối của chủ nhân, ngước cặp mắt đen bóng nhìn hắn.
Từ khi cún con tròn vo lớn thành chó bự cool ngầu, Hoàng Thiếu Thiên đã rất ít ôm lấy nó, bởi vì nó thật sự rất nặng. Nhưng lúc này hắn ôm Tròn Tròn xuống xe về nhà, lại cảm thấy trọng lượng trên khuỷu tay chưa bao giờ nhẹ đến thế.
... Sao có thể chưa từng nhẹ đến thế nha? Hắn nhớ rõ ngày đầu tiên dẫn nó về từ trung tâm cứu trợ, nó nằm trong thùng, áng chừng chỉ nặng bằng một con chim nhỏ hoặc một bao hạt dẻ, ai ngờ sau này nó lại lớn đến ngần này.
Tròn Tròn rất ít ra ngoài, vẫn luôn yên lặng nhàn nhãm nằ xoài trên thảm trong phòng khách. Đám nhóc hàng xóm ngày thường hay chơi cùng Tròn Tròn nghe nó bị bệnh liền mang theo đủ loại thức ăn đến thăm. Chúng hỏi: Tròn Tròn sao rồi, có thể khỏe lại không? Dụ Văn Châu đáp: Cho dù sau này sẽ ra sao, có thể nhìn đến mấy đứa lúc này là vui rồi.
Tròn Tròn cọ cọ chân chúng, nhưng nó đã không thể nuốt trôi mấy thứ kia.
Nó vui vẻ nhất vẫn là khi được ở cùng hai vị chủ nhân. Bọn họ dành rất nhiều thời gian ở bên Tròn Tròn, dù nó không biết nói cũng không hồi tưởng chuyện năm xưa, nhưng chỉ cần lẳng lặng ngồi đó vỗ vỗ nó, nó cũng sẽ rất vui. Dụ Văn Châu đặt một quyển album phục cổ, bên trong đặt những bức ảnh của Tròn Tròn, lại lật từng trang từng trang cho nó nhìn. Còn việc nó có nhìn ra mấy bức hình này là cái gì hay không, hai người vẫn luôn không xác định, nhưng bọn họ khẳng định nhận ra.
Cảnh đẹp ý vui trong quá khứ, tầng tầng lớp lớp theo thời gian.
Vào một ngày đẹp trời, họ ôm Tròn Tròn ra sân, cho nó xem những đóa hoa nở rộ ngày hè cùng mặt cỏ san bằng thẳng tắp. Hoàng Thiếu Thiên nói: Anh xem, đây đều là hoa bọn mình trồng, Tròn Tròn rất ngoan, trước nay đều không phá. Bây giờ cơ hội hiếm có, nhóc có muốn vào lăn lộn giữa bụi hoa không?
Tròn Tròn đương nhiên không hiểu hắn nói gì. Có lẽ nó cảm thấy chủ nhân nhìn rất bi thương, bèn dụi mũi vào tay hắn.
Không có cảnh tượng kinh điển như trong phim, chú chó tên Tròn Tròn nhưng nay chẳng mập chút nào, nhắm mắt trong nắng.
Lúc nắng chiều dần tắt, một mình Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh hàng rào, ngóng nhìn con đường dần tối trong bóng hoàng hôn, tựa như Tròn Tròn lúc bé đuôi ngoe nguẩy chân đong đưa, chạy như bay về nhà từ đầu kia con đường. Đầu tiên nó sẽ kêu vài tiếng khá chói tai, lại dùng cái đầu tròn vo đẩy cánh cửa chó đặc biệt tạo cho nó, hớn hở leo lên bậc thang vào nhà. Nó sẽ bị Hoàng Thiếu Thiên nhéo tai răn dạy, cũng sẽ run rẩy trốn vào góc tường khi thấy nụ cười cao thâm khó đoán của Dụ Văn Châu. Bất quá sau khi hai người họ ăn xong cơm tối, nó cũng đã được tắm rửa sạch sẽ, Tròn Tròn liền chạy vào phòng khách, nhảy lên sofa, miễn cưỡng chen vào giữa hai người, cùng xem chương trình tv mà nó chắc chắn không hiểu mô tê gì.
Hoàng Thiếu Thiên còn nhớ khi Tròn Tròn còn nhỏ mình đã nói phải đợi ít nhất mười năm tám năm nữa, Tròn Tròn mới có thể giữ nhà. Ngày tháng lại trôi qua nhanh như gió, chỉ chớp mắt, sân đã trống trải như vậy, cũng chẳng còn thấy thân ảnh luôn ồn ào kia.
Hắn cảm giác có ai vỗ vai hắn. Hắn không nhúc nhích, qua một lát, người kia liền ôm lấy hắn từ phía sau. Đó là một cái ôm chi thích hợp với người trẻ tuổi, thân mật, ấm áp; một cái ôm khiến hai người đàn ông trông phần nào ấu trĩ, bất quá trong bóng đêm cũng chẳng ai bắt bẻ.
"Sau này Tròn Tròn không còn nữa rồi." Hắn nói.
Dụ Văn Châu nói: "Không ngờ nó sẽ ra đi sớm như vậy?"
"Cũng không phải không ngờ..." Hoàng Thiếu Thiên chầm chậm nói: "Bất quá, thật đau lòng."
"Anh cũng vậy." Dụ Văn Châu khàn khàn nói: "Nhưng nếu quay về ngày nhận nuôi nó, em vẫn sẽ chọn mang nó về nhà, đúng không?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy không có gì phải tiếc nuối." Dụ Văn Châu nói.
Chính vì có những hồi ức hạnh phúc kia mà từ biệt khiến người bi thương. Nhưng dù như thế, chúng ta đã trải qua thật nhiều những khoảnh khắc vui mừng - nếu Tròn Tròn biết nói, bất kể có phải câu hỏi cuối cùng hay không, đáp án nhất định là "đã yêu".
Trong sinh mệnh hữu hạn, làm bạn cùng nhau.
Hoàng Thiếu Thiên từ vườn hoa vào nhà, rửa tay, lên cầu thang vào thư phòng. Người máy trong nhà đi theo sau hắn, gói hàng kia đặt trên đầu.​
"Ta nhớ ra rất nhiều chuyện về Tròn Tròn." Hắn nói. "Quyển album kia vẫn còn chứ?"​
Người máy nói từ phía sau: "Ở trong thư phòng, ngài nhìn trên giá sách liền thấy."​
Diện tích thư phòng này không nhỏ, một bên là bàn học to rộng, một bên là hai dàn máy tính đối mặt nhau. Hoàng Thiếu Thiên còn nhớ lúc mới dọn vào nhà, hai dàn máy này không phải như thế, nhiều năm trôi qua, các phần cứng cố định trở nên ngày càng tân tiến. Những thứ bị đào thải cũng không bị vất đi mà đều được gửi trong kho hàng dưới lầu. Việc này hai người họ không khiến người máy làm thay mà đích thân mang máy tính cũ vào kho, tựa như một nghi thức chia tay thật trang trọng.​
Hắn không thể tin được rằng mới vừa rồi mình lại không nhớ được mấy thứ này. Tất cả đều rõ ràng như mới xảy ra hôm qua, sao có thể bị người quên lãng?​
Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống cái ghế trong thư phòng. Sắc trời ngoài khung cửa sổ dần tối, người máy giúp hắn bật đèn. Hắn gỡ cặp kính trên áo sơ mi, đeo lên, bắt đầu mở gói hàng. Hắn phát hiện phần xuỵệt trên số nhà ở dòng địa chỉ nhận viết không rõ, chả trách nó bị giao nhầm.​
Trong gói hàng là một quyển sách dày, bìa lam đậm bắt mắt, phong cách album thời đại cũ. Hắn nhìn gáy sách liền cảm thấy quen mắt vô cùng, đứng dậy rà soát giá sách liền dễ dàng tìm được một hàng sách xếp ngay ngắn ở chỗ dễ dàng với tới.​
Hắn rút từng quyển ra, người máy cũng lướt đến giúp đỡ. Có những mấy chục quyển, cùng đặt trên bàn trông đồ sộ vô cùng.​
Quyển sách trong gói hàng đặt giữa chúng nó, rõ ràng là cùng một series. Hoàng Thiếu Thiên kiên nhẫn sắp xếp chúng theo thứ tự, sau đó cầm lên quyển đầu tiên.​
Một trang giấy rơi ra từ bìa trong của sách. Hình như là ca bệnh, nhưng trong thời đại mọi thứ đều được số hóa này, đã lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy được ca bệnh trên giấy. Hắn nhìn kỹ hơn, nội dung bên trong được viết tay, chữ viết quen mắt cực kỳ, không cần nghĩ ngợi cũng biết ai viết.​
Hắn nâng kính, đọc kỹ phiếu chẩn đoán viết tay này.​
Dòng tên người bệnh ghi Hoàng Thiếu Thiên, thời gian là hai năm trước đây. Trên phiếu chẩn đóa ghi chú rõ tình huống mất trí nhớ của hắn: trong thời gian phát bệnh, hắn sẽ quên đi một người (trong trường hợp này là bạn lữ của hắn), bất quá chỉ cần kích thích vừa phải phối hợp trị liệu, hắn sẽ dần dần tìm được những ký ức đã mất. Trên ca bệnh ghi rõ: trong hai năm qua hắn đã phát bệnh bốn lần, mỗi lần đều khôi phục với sự giúp đỡ của người nhà.​
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Hoàng Thiếu Thiên nhớ đến lúc bọn họ vai kề vai chọn album. Thời đại này album thực thể không dễ tìm, bọn họ đặt một shop online giao hàng, cách một quãng thời gian sẽ in những tấm ảnh được gửi đến thanh album kiểu cũ rồi gửi đến nhà họ. Hắn cẩn thận kẹp đơn chẩn bệnh vào bìa vở, mở ra quyển album đầu tiên, khuôn mặt thời trẻ của hai người đột nhiên đập vào mắt.​
Bọn họ không có rất nhiều hình thời thiếu niên, nếu không tính hình do cánh truyền thông chụp. Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi lật qua những bức hình này, phía sau còn có bức ảnh bọn họ chụp cùng cúp quán quân, những người trẻ tuổi trong ảnh tươi cười đầy cuốn hút, tiền đồ Vinh Quang xán lạn, khiến hắn không khỏi mỉm cười.​
Một quyển lại một quyển, theo thời gian, hình ảnh của họ dần thành thục. Trong album có rát nhiều hình lưu niệm khi bọn họ du lịch khắp nơi: bình minh và hoàng hôn trên đỉnh núi, bờ cát trắng trải dài nơi bờ biển, căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp rất không an toàn bên rừng rậm, đôi tay đeo găng nắm chặt nhau giữa đất trời ngập tràn băng tuyết, chùm hoa được giơ cao để chụp ảnh trước thành cổ, v.v. Cũng có rất nhiều những kỷ niệm trong căn nhà này: Tròn Tròn cuộn mình trước lò sưởi ngụy trang thành tấm thảm lót sàn, hai người họ ôm khô bò và bia xem thi đấu trên sofa, họ cùng rắc hạt giống cuối đông trông mong hoa nở, họ nằm trên ghế tre ngắm trời sao đêm hè,... Từng chút từng chút, đều là những hồi ức vụn vặt về quá khứ.​
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy như nhớ lại rất nhiều chuyện, lại dường như cái gì đều không nhớ ra. Những tháng ngày ngập tràn ấm áp kia đã một đi không trở lại.​
"Đội trưởng?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
Dụ Văn Châu ngẩn ra, cười rộ lên: "Lâu lắm rồi anh chưa nghe em gọi anh như vậy."
"Em vừa nhớ ra đoạn ký ức này." Hoàng Thiếu Thiên theo hắn lên cầu thang. "May mà nhớ ra một ít, nếu không em nhất định sẽ gọi cảnh sát."
"Cũng không phải chưa từng mất trí nhớ," Dụ Văn Châu nói, "chưa thấy em gọi cảnh sát bao giờ."
Hắn đẩy cửa thư phòng. Hoàng Thiếu Thiên hiếu kỳ nhìn hắn cùng người máy lôi ra một chồng sách thật dà, đặt lên bàn: "Đây là gì vậy?"
"Album." Dụ Văn Châu kiểm tra từng con số trên gáy sách, tìm được quyển đầu tiên: "Có thể giúp em nhớ ra anh."
"Thời đại bây giờ ai còn dùng album..." Hoàng Thiếu Thiên nói nửa câu, "chờ chút, việc này em có ấn tượng."
"Thiết kế này là do em chọn." Dụ Văn Châu rút một tờ giấy ra từ bìa sách, bắt đầu viết lên mặt sau. Hoàng Thiếu Thiên thò đầu nhìn thử, liền phát hiện hắn đang ghi chép về chứng mất trí nhớ của mình.
"Trước đây em quên mất nhiều lần lắm à?" Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Em không nhớ nổi đâu." Dụ Văn Châu cười nói. Hắn tuy đã lớn tuổi, nụ cười này vẫn phong độ như năm xưa. "Bất quá không sao, đều sẽ nhớ ra."
Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống ghế cạnh hắn. "Vậy anh còn viết đơn bệnh này chi thế?"
"Nếu sau này có một ngày anh không thể làm bạn em," Dụ Văn Châu đặt bút dấu chấm câu cuối cùng, "em thấy thứ này liền biết mình gặp chuyện gì."
Hắn mở album, hai người cùng nhau lật xem. Hoàng Thiếu Thiên ban đầu còn hơi mê mang, dần dần, những ký ức kia bắt đầu tràn về. Nhìn hình ảnh trong album, những hạnh phúc cùng ưu sầu phảng phất chưa từng qua đi, dần dần hiện lên trong thư phòng.
Bàn tay thả lỏng bên ghế của họ nắm chặt nhau, tựa như cùng ngồi trên con thuyền nhỏ, vượt qua sông dài của thời gian.
Sau khi quyển album cuối cùng khép lại, Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc thật lâu. Dụ Văn Châu mở lời: "Nhớ ra?"
"Nhớ ra."
Dụ Văn Châu cười: "Nhớ ra anh?"
Hoàng Thiếu Thiên liền dựa lên vai hắn như ngày còn trẻ: "Dù sau này sẽ lại quên," hắn nói, "em vẫn nhất định sẽ nhớ được."
Sau khi Dụ Văn Châu bị chẩn đoán mắc bệnh, hắn ở bệnh viện một thời gian, không bao lâu liền dẫn người máy chữa bệnh về nhà. Hắn cho rằng thời gian còn lại không nhiều, sống sao cho tốt trong thời kỳ cuối mới là chân lý. Hoàng Thiếu Thiên thường cùng hắn tản bộ khắp nơi - hai người họ giờ không thể đi quá xa, bất quà chung quanh nhà cũng có rất nhiều chỗ đi. Cảnh đẹp không chỉ có thể dùng mắt thưởng thức, cho dù đi đến đâu, chỉ cần ở cạnh người yêu, tâm đều sẽ nhìn thấy cảnh tượng tốt nhất.
Có đôi khi, họ sẽ ngồi trong sân lúc hoàng hôn, nhìn tà dương dần hạ xuống, tựa như cuộc đời của họ, từng có lý tưởng oai hùng mạnh mẽ, từng có đỉnh cao rực rỡ huy hoàng, dù đến cuối cùng cũng là vẻ đẹp thiêu đốt mọi thứ. Bất quá mặt trời chỉ có thể một mình dạo chơi trên vòm trời, bọn họ lại luôn luôn tay trong tay. Chỉ nhìn điểm này, cả đời này bọn họ thật là người may mắn.
Hoàng Thiếu Thiên khép lại album, mặt vẫn tươi cười. Hắn chỉ vào quyển album vừa nhận ở đầu bàn bên kia, nói: "Đưa giúp ta quyển đó."​
Người máy đưa album: "Ngài nhớ lại hết rồi?"​
"Ta đã nói ta đều sẽ nhớ ra." Hoàng Thiếu Thiên nói: "Lúc đó quyển cuối vẫn chưa giao, rốt cuộc cũng nhận được rồi."​
Hắn vuốt ve bìa album màu lam đậm, lại không mở ra. Người máy nghi hoặc chớp đèn chỉ thị lập lòe.​
"Ta muốn ra sân ngồi một lát." Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy từ sau bàn. "Mang cho ta một cái mền... Quét sạch xích đu nữa."​
Hắn từ từ đi dọc theo cầu thang, người máy khiêng mền theo sát bên. Hắn nhìn chung quanh mọi thứ trong phòng, mọi thứ đều chứa đầy hồi ức, khiến người hoài niệm. Thời niên thiếu bọn họ ảo tưởng tương lai, lúc xế chiều họ nhớ về quá khứ. Bất kể đi đến đâu, thế giới của bọn họ trước sau đều có nhau.​
Hai cái xích đu trong vườn đặt kế giàn hoa, hiện tại đã được người máy ngoài vườn quét sạch sẽ, dường như đang chờ đợi hai vị chủ nhân của chúng. Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống, đặt chăn lên cái xích đu còn lại, sau đó mở quyển album đặt lên đùi.​
Trong hình bọn họ luôn ở bên nhau. Từ khi già đi, bọn họ lại trở nên càng giống ngày trẻ, mỗi ngày đều có đối phương ở cạnh bên, có bao nhiêu lời đều nói không hết. Bọn họ cùng pha trà trong bếp, cùng tu bổ nhánh hoa mặt cỏ, cùng tản bộ dọc theo con đường nhỏ ngập nắng ban mai, cùng lẳng lặng đọc sách dưới ánh đèn chạng vạng. Rất lâu trước đây, khi bọn họ hứa hẹn lẫn nhau, Hoàng Thiếu Thiên đã nghĩ: Chờ khi tóc chúng ta đã bạc, phần tâm ý này của anh và của em còn có thể kiên trì không đổi sao?​
Năm tháng đã trả lời hắn.​
Tà dương nhuộm đỏ chân trời, hoàng hôn ấm áp như thế, khiến hắn cảm thấy chẳng mấy chốc sẽ ngủ. Có lẽ có một ngày hắn còn sẽ lại quên mất người yêu của mình, bất quá hắn nhất định còn có thể lại nhớ ra toàn bộ quá khứ. Người làm bạn bên hắn nhiều năm như thế, cho tới hôm nay cũng không hề rời khỏi. Bọn họ đã trải qua một đời thật dài, một đời mà hắn chỉ cần hồi tưởng liền nhất định sẽ mỉm cười. Thời gian sẽ trôi đi, nhưng có vài thứ là vĩnh hằng.​
Bọn họ trước sau vẫn ở đó. Bước chậm, yêu nhau, già đi...​
Xích đu nhẹ đung đưa, hắn khép mắt, dường như muốn gió đêm mang vào một giấc mơ.​
Hắn nhìn thấy trong bóng hoàng hôn, một người cúi xuống hôn trán hắn, tựa như khi bọn họ vẫn là thiếu niên.​
THE END.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Hỏi: cún nhà Dụ Hoàng tên gì?
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#4

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#5
Fic Dụ Hoàng viết bởi Thanh Sơn Vi Tuyết vẫn luôn vậy, buồn man mát, buồn rấm rứt,...
Căn bệnh oái ăm chỉ quên đúng 1 người, nhưng lại là người mà chắc chắc Hoàng thiếu sẽ nhớ ra, bao lần quên là bao lần nhớ, mỗi lần nhớ ra tình cảm lại đầy.

"Thời gian sẽ trôi đi, nhưng có vài thứ là vĩnh hằng".
"Bọn họ trước sau vẫn ở đó. Bước chậm, yêu nhau, già đi..."

Nhân dịp Trung Thu, chúc mọi người đọc fic khóc nhiều hơn chút.....
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Sau Trung Thu, đọc vẫn khóc. Là buồn rấm rứt, dùng từ không thể phù hợp hơn. Mặt trời mỗi ngày đều mọc và lặn, nhưng mà nó cô đơn nha, còn chúng ta thì tay trong tay đồng hành. Chợt nhớ đến quãng thời gian phải sống trong ngôi nhà mà mình và người thương yêu nhất từng hạnh phúc bên nhau, khi mà người ấy không còn, nỗi đau khi nhìn từng món đồ, từng góc không gian không trải qua sẽ không hiểu. Có điều trong fic của Thanh Sơn, niềm đau đó trôi qua rất nhanh, tuy khắc khoải, nhưng không để dằn vặt. Bởi vì Dụ đã đến, đến trong hoàng hôn, đi vào giấc mơ, tiếp tục làm bạn với Thiếu Thiên, cho đến điểm cuối của thời gian.
 

Bình luận bằng Facebook