12.
Bồ câu đưa thư dẫn hắn tìm đến cánh cửa thứ hai, Khưu Phi nhận ra. Không chỉ nhận ra, hắn thậm chí quen thuộc đến mức chẳng cần mở cũng biết phía sau là gì.
Vì đây là cánh cửa gỗ không thể cũ kỹ hơn của quán bar Hưng Hân.
Lúc đẩy cửa vào, Khưu Phi thậm chí cảm thấy như có thể bừng tỉnh bất cứ khi nào.
Đúng rồi, đây là thế giới tinh thần của Kiều Nhất Phàm. Nào có lý do gì để ký ức quý giá nhất của cậu không có Hưng Hân.
Hồi ức như dòng nước chảy trôi, lần đầu tiên Khưu Phi thả mình theo góc nhìn Thượng Đế nhìn xuống góc nhỏ náo nhiệt này: Bánh Bao đang lôi kéo La Tập nhảy thiết hài, bốn con thú quẩn quanh chân thành một đám, Tô Mộc Tranh và Đường Như chụm đầu tán gẫu, Mạc Phàm lặng lẽ bóc hạt dưa cho Tô Mộc Tranh. An Văn Dật đang đọc sách, Diệp Tu và lão Ngụy nuốt mây nhả khói, còn Trần Quả đứa dựa bên quầy bar, tắm mình dưới ánh đèn vàng, vui vẻ đưa một miếng kim loại nhỏ treo trên dây chuyền cho Kiều Nhất Phàm.
"Cho em nè, Tiểu Kiều, thẻ của em."
"Đây là . . .?" Kiều Nhất Phàm kinh ngạc ngẩn người.
"Là thẻ căn cước của em đó, quân đoàn của chúng ta mỗi người đều có một cái." Trần Quả nháy mắt mấy cái với cậu, "Đối với mỗi một lính đánh thuê, tấm thẻ này chính là vật chứng minh tư cách đoàn viên. Nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng có thể nhận ra người đó thông qua tấm thẻ."
Đó là một miếng kim loại nho nhỏ được đánh bóng sáng loáng như tuyết, như gương, chính diện khắc phù hiệu ngọn lửa và song đao của Hưng Hân, mặt trái là một mã số, 1007.
Trần Quả cười với cậu, vẻ mặt tràn đầy sự ấm áp như chính ánh đèn cam: "Chỗ chúng ta dùng ngày sinh để mã hóa mỗi thành viên, nhìn thấy ngày sinh liền biết là ai."
"Tiểu Kiểu, hoan nghênh em gia nhập Hưng Hân."
Khưu Phi thậm chí không cần đến ánh hào quang để xác định, hắn đưa tay chồng lên bàn tay trong hồi tưởng của Kiều Nhất Phàm, nhẹ cầm lấy tấm thẻ mang mã số 1007.
Đây nhất định là thứ Kiều Nhất Phàm vô cùng quý trọng.
Ánh sáng sao dịu dàng lại lần nữa bao trùm, Khưu Phi nương theo cánh chim bồ câu, không biến đã mất bao lâu trong dải Ngân hà mới thấy được cánh cửa thứ ba.
Đây là một cánh cửa trắng toát, có một ô vuông thủy tinh, như cửa của bệnh viện hoặc phòng bệnh. Trái tim Khưu Phi khẽ run, hô hấp bỗng ngừng lại trong nháy mắt. Hắn biết đoạn ký ức này diễn ra lúc nào.
Sau cánh cửa là biển màu trắng. Dù không hề có bất kỳ màu sắc nào khác, nhưng ấn tượng để lại vẫn mãnh liệt như phản chiếu, màu trắng hoàn mỹ không tỳ vết.
Màu trắng của hoa bách hợp.
Trong phòng chỗ nào cũng là hoa bách hợp, từ dưới đất đến nóc tủ, những đóa hoa trắng tinh khôi xen kẽ nhau, vừa giống như từng chùm tuyết, lại giống như mùa đông pha lê mãi mãi không bao giờ tan. Kiều Nhất Phàm ngồi giữa cánh đồng hoa tuyết, rủ mí mắt, mím đôi môi, nghiêm túc cẩn thận, tập trung tinh thần cắm một bó hoa bách hợp vào bình thủy tinh.
Khưu Phi kinh ngạc.
Nơi này không phải là phòng bệnh Kiều Nhất Phàm tĩnh dưỡng, mà là một căn phòng . . . một căn phòng riêng hắn không hề biết. Phòng của Kiều Nhất Phàm? Một phòng đầy hoa sao?
"Cậu lại ở đây à?" An Văn Dật mở cửa bước vào, gần như muốn thở dài.
Kiều Nhất Phàm chẳng hề ngẩng đầu: "Vâng."
An Văn Dật nhìn quanh, đẩy kính mắt: "Cậu đã nhận bao nhiêu rồi? Thủ lĩnh Khưu mỗi ngày mang một bó hoa đến thăm cậu, cậu thì lại mỗi ngày đều trốn ở chỗ này. Nếu tôi không biết rõ cậu là kiểu người gì thì sẽ thấy quá biến thái."
"Sau này sẽ không có cơ hội nữa ạ." Kiều Nhất Phàm chỉ cong khóe môi, nụ cười dịu dàng thoáng qua gương mặt ốm yếu trắng bệch, lập tức tan biến như hoa tuyết, "Anh ấy là thủ lĩnh sentinel của Gia Thế, rất bận, có lẽ sau này cũng hiếm có cơ hội thấy anh ấy."
"Cậu chỉ mất cảm giác tạm thời, chưa chắc tương lai không có khả năng hồi phục . . ."
"Anh Văn Dật, không cần an ủi em đâu ạ. Tỷ lệ lấy lại cảm giác là bao nhiêu, anh biết, em cũng biết." Kiều Nhất Phàm đứng dậy, đặt bình hoa bách hợp lên nóc tủ, "Có thể sống đã là may mắn. Em cũng biết đủ, không có hy vọng gì xa vời hơn."
" . . . "
Kiều Nhất Phàm chăm chú nhìn bảy cánh hoa trắng như tuyết, thấp giọng nói.
"Anh ấy sớm muộn cũng sẽ kết hợp với một guide tốt nhất. Anh Văn Dật, anh đừng suy nghĩ nhiều. Em cũng chỉ là . . . muốn lưu lại một chút kỷ niệm cho riêng mình."
Ánh sáng trắng lần nữa bao vây hết thảy trước mặt. Đại não Khưu Phi đã mờ mịt, mất tiếng hồi lâu, đứng ngây người tại chỗ, như một cỗ tượng băng. Nhưng ngực hắn có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng rực đến mức đáy mắt cũng thấy ẩm ướt và đau rát. Nhiệt độ dần chạy vào tứ chi, cả người dần ấm, dần tan.
Nhất Phàm.
Nhất Phàm . . . !
Nỗi đau ập đến cùng với càng nhiều tiếc nuối và yêu thương. Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực, vạn vật trên thế gian đều như tan thành ánh sáng trắng. Khưu Phi gần như quên mất rằng bản thân còn đang ở trong thế giới tinh thần, đến khi chú bồ câu ngậm một đóa hoa bạch hợp bay đến bên hắn, thả đóa hoa trắng tinh khiết tỏa sáng dịu dàng vào lòng bàn tay.
Cục cục, bồ câu nhỏ khỏa cánh chạm vào tay, như giọng cười của người ấy mỗi khi gọi tên hắn.
Khưu Phi hoàn hồn.
Sau cùng, một cánh cửa hiện lên phía cuối dải ngân hà. Nơi đó không có ánh sao, bóng tối nồng đậm trải dài vô tận, chỉ có một cảnh cửa gỗ bình thường đứng cô độc.
Như điểm tận cùng của thế giới.
Khưu Phi mơ hồ đoán được, nhưng lúc hắn duỗi tay vặn tay nắm cửa, lại phát hiện ra nó đóng chặt.
"Đừng nói dối con nữa!" Tiếng một đứa bé khóc nức nở đến tan nát cõi lòng truyền ra, "Ba mẹ sẽ không, sẽ không bao giờ quay về, con biết —— mọi người không cần nói dối con nữa . . ."
"Con cũng không cần ăn cơm . . . Con chỉ muốn ở một mình . . . Mọi người đừng vào . . . Không nên vào . . ."
Khưu Phi trầm mặc hồi lâu, cách ván cửa, chậm rãi cất tiếng.
"Nhưng anh không phải người Vi Thảo, cũng không đến khuyên em ăn cơm."
"Anh là nhân viên lao công, đến để thu gom rác. Nếu không vệ sinh sạch phòng của em thì anh có thể bị cấp trên đuổi việc. Nên là, có thể cho anh vào được không?"
Hắn lùi lại hai bước. Giây lát sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, lộ đằng sau là một gương mặt bé trai lấm lem nước mắt, đôi mắt đỏ như thỏ con.
"Đúng, xin lỗi, em không cố ý . . ." Bé trai vẫn nấc lên, dụt dè nói, "Mời vào . . ."
Lợi dụng lòng tốt của một đứa trẻ quả thật quá hèn mọn với người trưởng thành. Nhưng Khưu Phi hiểu rõ tính cách vốn có của Kiều Nhất Phàm, cậu hiểu chuyện và hiền lành, trước nay luôn đặt lợi ích của người khác lên trước, Khưu Phi biết cậu mấy năm, hầu như chưa từng thấy Kiều Nhất Phàm buông thả.
Cậu ấy là người biết kiềm chế, sống nội tâm, nhạy bén và chu đáo, giống như một cái kén dệt bằng những sợi tơ.
Để phá tan chiếc kén này, chỉ có một con đường. Kiều Nhất Phàm chưa tới mười tuổi càng thêm đơn thuần dễ hiểu hơn so với khi trưởng thành.
Hiển nhiên đây là một căn phòng cho trẻ em, Khưu Phi ngắm nhìn bốn phía, thấy một ván giường nho nhỏ, một bàn học bé xinh, trên bàn còn để một khung ảnh màu xanh lục chụp hình một nhà ba người cùng đi công viên.
Bé trai như ngọc đúc được ôm trong vòng tay cha mẹ, cười làm nũng, níu lấy cổ người mẹ.
Đáy mắt Khưu Phi nóng lên, không đành lòng nhìn lại, vội vàng dời tầm mắt.
Kiều Nhất Phàm sáu tuổi đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn thanh niên tự xưng là 'nhân viên lao công', luống cuống tay chân. Hồi lâu cậu mới như nghĩ ra điều gì, giẫm bước lại gần, vất vả kéo một cái thùng rác lớn đến, cố gắng nhịn xuống tiếng thút thít nói: "Đây là . . . thùng rác anh cần dọn . . ."
Thanh niên lại ngạc nhiên nhìn cậu, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng khiến lòng người nát tan, lúc lâu mới hắng giọng nói nhỏ: ". . . Cảm ơn."
Bé trai vừa lắc đầu vừa nức nở: "Không, không phải cảm ơn . . ."
Vì vậy anh lao công ngồi xổm xuống, rút khăn tay, lau hàng nước mắt cho cậu. Kiều Nhất Phàm như chú chim nhỏ hoảng sợ, vốn định né tránh, lại không hiểu sao có chút lưu luyến với một người lớn duy nhất bước vào phòng cậu mấy ngày nay. Trên người anh ấy có thứ mùi vị khiến cậu yên tâm, bé trai mơ màng nghĩ, hơn nữa anh ấy thật đẹp trai. Soái hệt như một sentinel.
Rõ ràng Khưu Phi có tướng mạo anh tuấn sắc bén, không biết ra sao lại tạo cảm giác trầm lặng dịu dàng với Tiểu Nhất Phàm.
Thanh niên lao công mang theo vài thức đồ lạ lẫm, Kiều Nhất Phàm nhìn mê mẩn, cuối cùng bản tính hiếu kỳ của trẻ nhỏ chiếm thế áp đảo: "Anh lao công ơi, vì sao anh lại mang theo chậu cây mắc cỡ?"
Khưu Phi ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay chỉnh lại mái tóc ngắn mềm mại rối bù của bé trai.
Hắn nghĩ, ôn tồn nói, "Em từng giúp anh, cho nên đây là quà cảm ơn anh mang cho em."
"Quà?" Bé trai ngẩn ngơ.
"Ừm. Em biết cây mắc cỡ chứ?"
"Dạ, biết." Đứa nhỏ dựa vào bên hắn, gật đầu nhút nhát, "Trong bách khoa toàn thư về thực vật mẹ cho em có nói . . ."
Khưu Phi không kiềm được vươn tay, nặn gò má mềm mại của đứa nhỏ.
Kiều Nhất Phàm lại ngẩn ngơ, hai mắt mở to tròn nhìn hắn: "Anh lao công . . .?"
Khưu Phi trầm tĩnh hạ tầm mắt, đối diện với đôi mắt trong suốt như thủy tinh của đưa snhor: "Thầy của anh từng nói, cỏ dại là loài thực vật mạnh mẽ nhất, có thể sinh tồn ở khắp mọi nơi. Cho nên anh muốn tặng nó cho em."
Kiều Nhất Phàm đang dùng ngón tay nhỏ nhỏ chọt vào lá cây mắc cỡ, nghe vậy ngẩn người.
Khưu Phi xoa đầu cậu, xoáy tóc mềm mại ở trong lòng bàn tay hắn, có chút ngứa ngáy, có chút ngây ngô.
"Nhất Phàm, em là một người mạnh mẽ. Cha mẹ em nhất định sẽ tự hào vì em."
" . . . "
Nhất Phàm ngây ngốc, cúi đầu, dòng nước mắt nóng hổi lại tràn khóe mi.
Khưu Phi đau xót, như có một đôi tay bóp nghẹt lấy trái tim trong lồng ngực. Hắn lấy ra tấm thẻ 1007, nhẹ đeo lên cổ cậu bé.
"Cho em."
". . . ?"
"Đây là chìa khóa dẫn tới 'nhà'." Người thanh niên kéo một tấm thẻ giống hệt ra từ trong cổ áo, nhìn Kiều Nhất Phàm trợn tròn hai mắt, "Chờ em lớn hãy đến nhà tìm anh. Nhà của anh chính là nhà của em."
Nhất Phàm cúi đầu nhìn dây chuyền trên cổ, khẽ nói: "Anh ơi, em thật sự vẫn có thể có một mái nhà . . .?"
"Dĩ nhiên em sẽ có." Khưu Phi nắm chặt bờ vai nho nhỏ, thấp giọng cam đoan.
Trong nháy mắt, trái tim của sentinel cũng theo đó tan vào nóng bỏng.
Có lẽ tôi không cách nào nói với em, trong tương lai em sẽ trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, không cách nào nói với em thế giới này đối xử tàn khốc với em ra sao, không cách nào nói em nhất định phải trải qua bao nhiêu đau đớn, nhưng . . .
"Mọi người sẽ yêu quý em." Khưu Phi khẽ thầm thì. Hắn nhìn hai mắt đứa nhỏ, cõi lòng như tan chảy, "Nhất Phàm, chắc chắn sẽ có người yêu em. Giống như ba mẹ em vậy, giống như tình yêu thương gia đình."
"Em phải tin tưởng, trên thế giới này không một ai đáng được quý trọng, đáng được yêu thương hơn em."
"Sẽ có một ngày, em sẽ nhận được một mái nhà. Mà anh cũng như đóa hoa này, yên lặng bảo vệ em."
Khưu Phi đặt nhẹ một đóa hoa bách hợp trắng được lòng bàn tay cậu. Đứa nhỏ cúi đầu, nghi hoặc nhìn kỹ từng cánh hoa óng ánh.
Khưu Phi xoa đầu cậu, khẽ cười: "Ở hành tinh H của chúng ta, hoa bách hợp trắng có nghĩa là người bảo vệ trầm lặng."
Kiều Nhất Phàm chợt ôm siết lấy hắn, nhưng nước sông phá tan bờ đê. Cơ thể nhỏ nhỏ nằm trong ngực hắn, đầu chôn bên cổ hắn khóc không ngừng.
"Cảm, cảm ơn anh . . ." Giọng mũi nức nở cố cất tiếng, mơ hồ truyền đến từ bên cổ Khưu Phi, "Anh lao công, cảm ơn anh . . ."
"Vậy thì, em cũng có thứ tặng cho anh." Chờ đến khi tiếng nức nở ngừng hẳn, Nhất Phàm đỏ mặt buông hắn ra.
Khưu Phi nhìn chăm chú, đóa hoa bách hợp trắng lại được Tiểu Nhất Phàm đặt vào trong tay hắn.
" . . . ?"
Đứa nhỏ lại mỉm cười xấu hổ với hắn: "Ở hành tinh B của em, hoa bách hợp trắng có ý nghĩa là 'tình yêu trong sáng vĩnh hằng'." Cậu nhón chân, hôn lên vầng trán của Khưu Phi, "Anh à, em chúc anh mãi mãi hạnh phúc."
Một nụ hôn mộc mạc, tràn đầy yêu thương, tại một khắc này toàn bộ thế giới như bừng tỉnh.
Ánh sáng trắng chói lòa xóa đi hết thảy trước mắt, chiếu xuyên đêm trường vô tận. Tinh thần của bọn họ hệt như sông núi hội lại, rất nhanh ngưng tụ thành một dòng chảy bất tận, chảy qua hết thảy vụn vỡ nát tan. Sau đó, trật tự được tái tạo từ hỗn loạn, sông núi một lần nữa hợp nhất, nhật nguyệt sao trời lại tiếp tục xoay vần, nhật thăng nguyệt lạc, xuân hạ thu đông, tháng năm cứ thế chảy trôi, sự sống tiếp diễn.
Chờ đến khi trần ai lạc định, Khưu Phi lấy lại ý thức, bé trai trước mặt đã tan biến, thay vào đó là một thế giới mới rực rỡ.
Một đôi tay quàng lên vai hắn, một tiếng thở dài mềm mại rơi bên tai hắn, thuần khiết hệt như cánh hoa.
"Khưu Phi." Giọng nói vang lên.
Khưu Phi nắm lấy cổ tay cậu, kéo guide của hắn vào lòng. Người hắn có được rồi đánh mất, mất đi rồi nhận lại, người hắn trầm mặc bảo vệ, người hắn yêu thương vĩnh hằng.
Hắn hôn lên trán Kiều Nhất Phàm, cảm giác bản thân giống như băng tuyết ngàn năm tan chảy dưới ánh mặt trời.
"Nhất Phàm, mừng em trở lại."