Hoàn [F4 Bá Đồ] [Sơn Hà Kính Ta] F4 Bá Đồ

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
Tác giả: Tháng Bảy Không Lê
Convert: Link
Độ dài bản gốc: 4.5k chữ
Editor: Tô Mộc Hân
_____
Sơn Hà Kính Ta - Hệ Liệt

Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
_____

Hán tử Bá Đồ, uy vũ!
____

Phần 1.

Trương Giai Lạc từ Côn Minh tới mang theo một cái bao bự nhất là một chậu trúc phú quý cao nửa mét.
Khi Lâm Kính Ngôn theo Hàn Văn Thanh đến sân bay nhìn Trương Giai Lạc khó khăn thò đầu ra sau cây trúc phú quý đang bưng trên tay, không nhịn được phải cà khịa một chút, "Hoá ra fan nói đúng, Trương Giai Lạc đi tới đâu hoa theo tới đó."

"Có kiến thức không vậy? Đây là trúc phú quý, thuộc giới thực vật nhé!"

"Hoa chẳng lẽ không thuộc giới thực vật ư?" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc.

Hàn Văn Thanh nhìn Trương Giai Lạc đeo ba lô lỉnh kỉnh còn ôm chậu trúc đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đưa tay cầm hộ chậu cây.

Ba người đeo kính râm trông hung hăng như một nhóm xã hội đen sắp đi đòi nợ, đại ca Hàn Văn Thanh mặt đơ ôm chậu trúc buộc lụa đỏ lại nhìn nhu hoà hơn hẳn, nói chung vẫn là cảnh đẹp ý vui.

"Cậu kiếm đâu ra cây trúc này thế, chăm lâu rồi à?" Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Năm ngoái giải nghệ ông chủ tặng cho đấy. Lúc trước Tôn Triết Bình giải nghệ còn được tặng xương rồng cảnh cơ." Trương Giai Lạc nói.

**

Ông chủ Bách Hoa rất có tình nghĩa. Lúc tay Tôn Triết Bình bị thương phải giải nghệ, đã gửi chậu xương rồng cảnh đến bệnh viện cho hắn, còn kèm theo một đống trái cây dinh dưỡng bắt hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy tên bạn xấu đến thăm Tôn Triết Bình đều bị chậu xương rồng giương nanh múa vuốt trên bệ cửa sổ làm cho khiếp sợ.

Trên sa mạc cằn cỗi vẫn điên cuồng phát triển.

Ông chủ Bách Hoa cười nói, “Giống Tôn Triết Bình thật đấy.”

“Cũng đúng.” Trương Giai Lạc cười. “Toàn thân hắn đều là gai, nhìn thấy ai mặt cũng hầm hầm.”

"Ha ha vậy không phải cũng giống lão Hàn sao." Lâm Kính Ngôn nói đùa.

"Lão Hàn khác." Trương Giai Lạc lắc đầu, "Lão Hàn chỉ có mặt nhìn hung dữ thôi, Tôn Triết Bình là kiểu cuồng từ trong xương hung từ trong trứng, ông không biết miệng tên đó thúi bao nhiêu đâu chậc chậc chậc."

"Cậu nói xem, nếu lão Hàn và Tôn Triết Bình solo thì ai thắng?" Lâm Kính Ngôn hỏi.

"Vào sân PK thì khó nói, nhưng nếu thi về lời rác rưởi thì lão Hàn chắc chắn không thắng được Đại Tôn, ngay thẳng quá mà."

*PK (Player Kill): nôm na là đối kháng cá nhân, đánh 1 VS 1

"Ha ha ha ha đúng đúng đúng."

Hàn Văn Thanh đi bên cạnh nghe hai người nói xấu mình, xụ mặt không nói vì cũng không biết phải nói gì. Thôi thì theo bọn họ đi.

**

Hàn Văn Thanh lạnh mặt nhìn đã hung dữ rồi, còn thêm một quân sư Lâm Kính Ngôn đeo kính mặt người dạ thú và một bảo tiêu Trương Giai Lạc xinh đẹp như hoa, trông không khác gì lão đại hắc bang được hộ tống đi dạo phố.

Ông chủ Bá Đồ đứng ở cổng đón Trương Giai Lạc, không nghĩ đến người này không chỉ vác xác tới mà còn khuân theo một chậu trúc phú quý cao đến ngang người hắn.

Ông chủ thân cao mét tám vai u thịt bắp có một đam mê nho nhỏ không muốn cho người khác biết (nhưng mọi người đều biết) là đặt tên cho đồ vật. Hắn dịu dàng vuốt ve thân cây, "Cây trúc thẳng ghê, thẳng như Đại Mạc Cô Yên của chúng ta, cũng giống phong cách trước sau như một của Bá Đồ, vậy gọi nó là Đồ Đồ đi."

Hàn Văn Thanh nghe ông chủ nói láo mà vẫn thành thật quan sát chậu trúc, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Trương Giai Lạc vốn muốn từ chối cái tên xấu chết này, gọi một cây trúc là Đồ Đồ Mưu Đồ gì đó nghe kì một cục, nhưng hai boss lớn đều đồng ý, hắn không thể không cúi đầu trước dâm uy.

**

Ngày đầu tiên trúc phú quý của Trương Giai Lạc đến Bá Đồ, đã vinh quang trở thành siêu thực vật ở đây, được coi trọng không khác gì linh vật. Ông chủ đã cẩn thận răn dạy: Dù khổ cũng không được để Đồ Đồ mệt, dù nghèo cũng không thể để Đồ Đồ khát.

Cho nên lúc trong câu lạc bộ mất nước, chính hắn vượt nghìn núi đạp ngàn sông, chạy đến nơi có nước gánh về tưới cho Đồ Đồ.

Người mà Trương Giai Lạc cho rằng chắc chắn sẽ không hùa vào với phần còn lại của Bá Đồ - Trương Tân Kiệt, vậy mà lại bỏ rất nhiều thời gian tra một đống tư liệu, lập hẳn một bảng giờ giấc tốt nhất để chăm trúc phú quý, in giấy đỏ chót dán trên tường ngay cạnh chậu cây, nhìn lạc quẻ hẳn so với decor bình thường.

*decor: trang trí, phong cách trang trí

Nhưng câu chuyện là trong sân rộng của câu lạc bộ trồng rất nhiều hoa hoè hoa hoét, nhìn cay mắt đến mức có thể hù chết tám Trương Tân Kiệt. Đồng chí Trương vì thế thà đi lòng vòng ra ngoài còn hơn đi qua cửa lớn.

Trương Giai Lạc cũng vô cùng buồn bực, nghe nói phong cách Bá Đồ cực kì lạnh lẽo cứng rắn, trong bán kính năm trăm mét không có một ngọn cỏ cơ mà? Sao giờ nhiều thế này?

Còn nữa, những bông hoa trong vườn kia làm thế nào để được Trương Tân Kiệt từ bi buông tha vậy?

Đây là mười vạn câu hỏi vì sao của cậu bé Trương Giai Lạc tuần đầu đến mẫu giáo Bá Đồ.

**

Có một hôm lúc ăn trưa Trương Giai Lạc lỡ mồm, "Ai trồng hoa trong vườn vậy? Thẩm mỹ có hơi kì lạ."

Hàn Văn Thanh: . . .

Lâm Kính Ngôn nhìn thoáng qua người nào đó đã bị đả kích, nhanh miệng hòa hoãn không khí, "Ai da. . . Nghe nói Bách Hoa khắp nơi đều là hoa. . ."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Trương Giai Lạc ôm bụng cười, "Lời đồn mà mấy người cũng tin, chẳng lẽ tên là Bách Hoa thì phải có trăm hoa đua nở à?"

"Trăm hoa của Tôn Triết Bình đã sớm chết héo, bọn tui bận quá nên toàn quên tưới nước thôi. Lúc trước tui còn chê mấy bông hồng của Đại Tôn nhìn rẻ tiền quá, không nghĩ tới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta ổng chưa là gì." Trương Giai Lạc bổ thêm một đao.

Mặt Hàn Văn Thanh càng ngày càng đen.

Bấy giờ Trương Giai Lạc mới nhìn đến Hàn Văn Thanh, dè dặt hỏi, "Lão Hàn. . . Mấy khóm hoa đó. . . Không phải là anh chọn chứ?"

Hàn Văn Thanh mặt lạnh trả lời, "Không phải, Trương Tân Kiệt trồng." Nói xong thì bưng bát đi.

Trương Giai Lạc ngơ ngác hỏi Lâm Kính Ngôn, "Thật à?"

Lâm Kính Ngôn đồng tình nhìn hắn, "Đội trưởng và đội phó vì kiếm đủ một trăm loại hoa đã lật khắp các chợ hoa rồi, ngay cả cỏ đuôi chó cũng muốn mang về."
Trương Giai Lạc đột nhiên thấy cảm động, giống như lúc trước bọn họ không muốn hắn thấy sữa ong chúa Bách Hoa mà thấy vật nhớ người, đã đứng thành một hàng chắn tầm nhìn của hắn; hay khi hắn mới vừa tới Bá Đồ, bọn họ lo hắn khẩu vị không hợp, đặc biệt gọi bún qua cầu bên ngoài cho hắn, mặc dù hương vị không quá chính tông, nhưng cũng làm hắn vừa ăn vừa sụt sùi.
Bún qua cầu: Một trong mười món ăn trứ danh của nền văn hoá ẩm thực Trung Hoa, đặc sản mang đậm nét hương vị tỉnh Vân Nam.
Trước khi đến Bá Đồ, hắn chỉ ôm một mộng quán quân, ngoài ra không nghĩ gì khác; làm thế nào để hoà nhập vào Bá Đồ, làm sao để fan chấp nhận, đều không phải là điều hắn để ý.

Đến Bá Đồ rồi, Hàn Văn Thanh cũng dùng hành động để chứng minh hắn không cần suy nghĩ đến bất kì chuyện gì khác.

Mục tiêu duy nhất của họ là quán quân.

Mặc dù Trương Giai Lạc thi thoảng vẫn chê bai vườn hoa loè loẹt cay mắt kỳ quái kia, nhưng phải công nhận rằng chúng chưa từng khô héo, ít nhất là đến trước khi hắn giải nghệ.

Giống như trúc phú quý lúc đầu hắn mang tới, đến giờ vẫn dạt dào sức sống.

**

Chậu trúc đó hắn đã nuôi từ lâu. Lúc trước giải nghệ không có việc gì làm, mỗi ngày tỉa cây tót lá chỗ này một chút, đào đất chỗ kia một chút. Hắn còn tự nhốt mình trong phòng, không liên lạc ai, cũng không cho ai liên lạc, ngày ngày làm bạn với cỏ cây, phịa lí do muốn làm mỹ nam hoà mình với thiên nhiên.

Tôn Triết Bình khinh bỉ bảo hắn muốn làm người thực vật thì đúng hơn.

“Làm người thực vật cũng tốt, chỉ cần quang hợp là sống ngon rồi.” Trương Giai Lạc ngụy biện.

Tôn Triết Bình lười không muốn tiếp tục chủ đề cao thâm với người mù chữ chưa tốt nghiệp cả tiểu học này, đi thẳng vào vấn đề, “Sao không nghe điện thoại?”

“Không phải đang nói chuyện rồi sao!” Trương Giai Lạc tiếp tục giả ngốc. “Lúc trước giải nghệ anh cũng không nhận điện thoại của tui còn gì?

“Còn biết trả đũa cơ à?” Tôn Triết Bình cười. “Lúc đấy tôi ở trong viện, không được dùng di động, tránh ảnh hưởng đến tĩnh dưỡng. Cậu thì sao? Sợ cây trúc bị phóng xạ làm méo mó à?

Trương Giai Lạc không nói.

“Trương Giai Lạc, cậu biết tại sao lão Trần lại đưa trúc cho cậu không?” Tôn Triết Bình hỏi.

Hắn im lặng, đầu bên kia tiếp tục, “Có cùng tật xấu thà gãy chứ không chịu bị bẻ cong, giống ai đó. Người đường đường chính chính không thẹn với tâm, cây lớn lên thẳng tắp kiên cường.”

Trương Giai Lạc trong lòng thầm nhủ, “Ông chủ Bách Hoa lúc tui giải nghệ có biết tui sẽ quay lại đâu, mấy lời kia rõ ràng là do anh bốc phét.”

Hắn ngắt điện thoại, lại nhìn chậu trúc, cảm giác như mình vừa hiểu được cái gì đó, nhưng cũng như bỏ qua điều gì đó.

Nhưng kệ đi, quá khứ thoáng qua cũng chỉ là mây bay.

Trương Giai Lạc cười.

Ngày Trương Giai Lạc tuyên bố gia nhập Bá Đồ, ai nhắn tin gọi điện tới hắn đều trả lời theo một kiểu “Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn tốt, mọi chuyện đều ổn.”

Hắn ôm chậu trúc phú quý đi vào cửa lớn Bá Đồ.

. Tu bi không tình yêu
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Có một hôm lúc ăn trưa Trương Giai Lạc lỡ mồm, "Hoa trong vườn là ai trồng vậy? Thẩm mỹ có hơi kì lạ."

Hàn Văn Thanh: . . .

Lâm Kính Ngôn nhìn thoáng qua người nào đó đã bị đả kích, nhanh miệng hòa hoãn không khí, "Ai da. . . Nghe nói Bách Hoa khắp nơi đều là hoa. . ."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Trương Giai Lạc ôm bụng cười, "Lời đồn mà mấy người cũng tin à, chẳng lẽ tên là Bách Hoa thì phải có trăm hoa đua nở à?"

"Trăm hoa của Tôn Triết Bình đã sớm chết héo, bọn tui bận quá nên toàn quên tưới nước thôi. Lúc trước tui còn chê mấy bông hồng của Tôn Triết Bình nhìn rẻ tiền quá, không nghĩ tới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta ổng chưa là gì." Trương Giai Lạc bổ thêm một đao.

Mặt Hàn Văn Thanh càng ngày càng đen.

Bấy giờ Trương Giai Lạc mới nhìn đến Hàn Văn Thanh, dè dặt hỏi, "Lão Hàn. . . Mấy khóm hoa đó. . . Không phải là anh chọn chứ?"

Hàn Văn Thanh mặt lạnh trả lời, "Không phải, Trương Tân Kiệt trồng." Nói xong thì bưng bát đi.

Trương Giai Lạc ngơ ngác hỏi Lâm Kính Ngôn, "Thật à?"

Lâm Kính Ngôn đồng tình nhìn hắn, "Đội trưởng và đội phó vì kiếm đủ một trăm loại hoa đã lật khắp các chợ hoa rồi, ngay cả cỏ đuôi chó cũng muốn mang về."
Trời ơi!!!!!!!!!! Hàn đội ôn du quá điiiiiiiiiiiiiiiii!!! Mà chắc do CH, sao thấy Hàn Tôn gian tình tràn đầy dzậy trời!!!!

Lại nói, hú hú hú hú, quân sư nhã nhặn bại hoại, đội phó tương phản manh, Hàn lão đại, bảo tiêu đẹp như hoa, ông chủ thiếu nữ tâm!!!!

Nhất nhật Bá Đồ, nhất sinh Bá Đồ!!!!

 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
[clap clap] hay lắm á
 

Bế Các Miên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
591
Location
Đài Loan
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Phần 2.

Ông chủ Bá Đồ có một bí mật.

Hắn đặt biệt danh cho Hàn Văn Thanh là Thanh Meo Meo.

Khi Trương Giai Lạc vừa mới tới Bá Đồ làm thủ tục có liếc qua màn hình điện thoại đang sáng lên của ông chủ, bao nhiêu nước vừa vào miệng đã phải phun hết lên đầu Lâm Kính Ngôn.

"Cậu coi đầu tôi là Đồ Đồ mà tưới nước đấy à." Lâm Kính Ngôn bỏ kính xuống, dùng áo lau mắt kính.

Đồ Đồ là chậu trúc phú quý cả Bá Đồ đang chăm, nguyên chủ của nó là Trương Giai Lạc, bên giờ bị sang tay làm vật cưng của Bá Đồ. Cái tên kì dị này là ông chủ Bá Đồ đặt cho, giống hệt phong cách đàn ông bên ngoài lực lưỡng cẩu thả bên trong tâm hồn thiếu nữ, trước sau như một.

Lâm Kính Ngôn tiết lộ một tin nóng hổi. Năm đó lần đầu ông chủ nhìn thấy Hàn Văn Thanh buột miệng gọi “Thanh Thanh”, làm lão Hàn đen mặt nửa giờ.

“Làm sao ông biết tin nội bộ này? Không phải là có gián điệp ở Bá Đồ đấy chứ?” Trương Giai Lạc ho sù sụ hỏi.

“Nhớ chủ của Thạch Bất Chuyển đời đầu không? Anh ta nói với tôi.” Lâm Kính Ngôn nói.

“Ài người trước Trương Tân Kiệt nhỉ, tui cũng nhớ ảnh. Là một người để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.”

Hai người lại bắt đầu nói về những chuyện trước kia, những tuyển thủ đã rời đi.

Trương Giai Lạc chợt nghĩ, có thể sau này mình và Lâm Kính Ngôn cũng sẽ trở thành đề tài tám nhảm của lớp trẻ phía sau. Giống như hai người bây giờ, lúc ăn cơm đột nhiên nhớ tới, nói chuyện bâng quơ một chút, thổn thức dăm ba câu. Nhưng cũng chỉ có vậy.

“Ha ha, cũng đâu có gì không tốt.” Lâm Kính Ngôn cười nói.

Lúc ông chủ vào nhà ăn nghe được câu chuyện của bọn hắn, đột nhiên thấy xúc động.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Lúc bắt đầu Bá Đồ chỉ có mấy người, lão Hàn có tính xấu thà thiếu chứ không ẩu, thà tự tốn sức mình cũng không qua loa nhận mấy kẻ thiếu đứng đắn, lòng đầy âm mưu lại thiếu nhiệt thành.

Hắn nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên ngây ngô non nớt của hơn mười năm trước xụ mặt đi về phía mình. Người nọ đi trong tuyết, hoa tuyết rơi vào mũ áo trùm trên mái tóc ngắn, tan thành nước.

"Tôi là Hàn Văn Thanh." Thiếu niên vươn tay ra nói với hắn, trong đôi mắt đen nhánh ẩn giấu những đợt sóng mãnh liệt.

"Thanh Thanh, hoan nghênh gia nhập Bá Đồ." Hắn cười cầm tay người thiếu niên, nhìn thấy Hàn Văn Thanh đờ mặt một giây đồng hồ.

"Móa! Ông chủ anh nói linh tinh cái gì vậy! Anh hù Thanh Thanh như thế, Thanh Thanh chạy thì ai đến thế chỗ bây giờ!" Có người đẩy hắn một cái, đến trước mặt Hàn Văn Thanh khoác vai cười hì hì, "Tui là Thạch Viễn, thẻ tài khoản Thạch Bất Chuyển, biết không?"

Hàn Văn Thanh rất ngay thẳng lắc đầu.

Thạch Viễn cũng không giận, "Hắc hắc đương nhiên không nổi bằng Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, nhưng tui cũng không phải dạng vừa đâu*!"

*nguyên văn là ăn chay, nghĩa nôm na kiểu “tui không quá giỏi nhưng tui cũng không tệ đâu”

"Đương nhiên, mỗi ngày thịt từ nhà ăn đều vào mồm cậu. Cậu mà ăn chay được thì hòa thượng khắp nơi đều rơi nước mắt." Ông chủ ở cạnh đế thêm một câu cà khịa.

Thạch Viễn đúng kiểu điên trên mọi mặt trận, ăn nhiều nói cũng nhiều. Nhân một hôm Hàn Văn Thanh không trong phòng huấn luyện, hắn rủ rê đồng râm Lý Nghệ Bác mở karaoke, vừa hát vang “hán tử Bá Đồ uy vũ hùng tráng” vừa trùm chăn chạy quanh phòng. Trong lúc không chú ý đã đâm phải Hàn Văn Thanh vừa mới trở về, ngẩng đầu nhìn thấy một bộ mặt đen như than, lỡ miệng, "Cửa mở gặp được Bao Thanh Thiên!"

Lý Nghệ Bác miệng thúi nói thêm, "Thiết diện vô tư lại thanh liêm!"

Sau đó hai người họ lệ rơi đầy mặt bị đày đi nhận thầu dọn nhà vệ sinh Bá Đồ một tuần.

Quý Lãnh mỗi lần đi nhà xí nhìn Thạch Viễn và Lý Nghệ Bác đeo khẩu trang quét quét đều thở dài. Không làm sẽ không chết nha.

Đến ngày sinh nhật hắn nhận được mô hình tài khoản Quý Lãnh yêu quý của mình mặc váy hồng phấn nhỏ bản nữ tính hóa thì không thể nhịn được phải bùng nổ cho hai người kia biết thế nào là Liều Mình Một Hit chân chính.

*Nhắc lại, Quý Lãnh chơi thích khách, tài khoản là Quý Lãnh, mùa 4 Liều Mình Một Hit, ám sát Nhất Diệp Chi Thu thành công, đem lại chiến thắng cho Bá Đồ.

Bá Đồ nhìn qua là một chiến đội đứng đắn nếu người nhận xét chỉ nhìn thấy Hàn Văn Thanh và Quý Lãnh. Chỉ đến khi họ biết đến nhất quỷ nhì ma Lý Nghệ Bác và Thạch Viễn thì mới có thể "sâu sắc đồng tình" với ông chủ Bá Đồ.

Trong đó có ông chủ Bách Hoa láo tró nhất, còn gửi thuốc mọc tóc đến cổ vũ hắn với lời nhắn: Tóc bạc mái đầu không phải tội* ~

*Ý là ông chủ Bá Đồ lao lực quá sức bạc cả đầu :)) tiếng xấu của hai anh giai Lý Thạch lan xa quá

Kết thúc mùa ba, Thạch Viễn nói muốn giải nghệ, trở về cưới vợ sinh con. Sau khi chuyển giao Thạch Bất Chuyển cho Trương Tân Kiệt, hắn lại rủ Lý Nghệ Bác và Quý Lãnh lén lút mò vào trong quầy đồ nướng uống một đêm.

Chỉ có mình hắn uống, Lý Nghệ Bác và Quý Lãnh gặm đồ nướng ngồi nhìn. Rồi hắn hát từ “Hàn Văn Thanh cưỡi ngựa” đến “Diệp Bất Tu trong núi”, số lượng bài hát phong phú khiến người ta thán phục.

Hát xong một câu cuối cùng hắn lảo đảo ôm bao lớn bao nhỏ lên taxi, hắn thò đầu ra cười ngây ngô với ông chủ không biết đã ngồi xổm ở đó từ bao giờ, "Hế! Ông chủ, Thanh Thanh nhà tui về sau phải nhờ anh giúp đỡ rồi!"

"Đừng thò đầu thò tay ra ngoài cửa sổ." Tài xế thân thiện nhắc nhở.

"Ừa."

Ấn tượng của ông chủ về Thạch Viễn sau nhiều năm cuối cùng kết thúc bằng hình ảnh một con chim rụt đầu trong xe, giống như đang gặm nhấm một vết thương nào đó không ai hay.

Sau đó tổ hai người tìm chết của Bá Đồ chỉ còn mình Lý Nghệ Bác. Mỗi lần lão Hàn đi công tác (aka Liên hoan ca nhạc Bá Đồ), phòng huấn luyện từ hai người hợp xướng chỉ còn Lý Nghệ Bác hát giọng nam cao. Ông chủ ngồi xổm nghe lỏm trước cửa đôi khi sẽ có những gợn cảm xúc lăn tăn không gọi được tên.

Đến khi Lý Nghệ Bác và Quý Lãnh đều đi, thẻ tài khoản của Lý Nghệ Bác cũng chuyển nhượng theo, lê lết mấy năm đi theo mấy chiến đội vô danh. Từ đó, Bá Đồ hoàn toàn im ắng.

Ông chủ làm gì cũng cảm thấy trong lòng thiếu đi một ít, cũng có cảm giác lão Hàn không thích cười như trước kia. Khi hai người Thạch Viễn và Lý Nghệ Bác vẫn còn ở đây, trời đất bị họ khuấy cho điên đảo. Lão Hàn mặc dù luôn luôn chê bọn hắn không ra thể thống gì, nhưng cũng thường xuyên bị chọc cười. Dù vẫn phải dằn lòng kìm nén để duy trì uy nghiêm của đội trưởng nhưng khóe miệng vẫn cứ cong lên.

Bây giờ mấy đứa trẻ trong trại huấn luyện luôn luôn rụt rè nhìn lão Hàn, đến cả những người mới kí trong câu lạc bộ cũng đều sợ người đội trưởng này.

Thật ra Thanh Thanh là một đứa trẻ rất tốt. Ông chủ Bá Đồ vừa qua bốn mươi vừa uống canh ở hàng lão Lý đang pha trà trước cửa vừa cười.

Có lần một con mèo rừng lạc vào Bá Đồ, ỷ vào tốc độ của nó nhanh hơn Hàn Văn Thanh, hắn đi đâu nó đi đấy. Nếu người khác muốn ôm nó đi nó sẽ nhe răng giơ hai vuốt làm bộ cào người kia.

Hắn lo tay Hàn Văn Thanh có thể bị mèo cào, đang muốn tìm người chuyên nghiệp đến xử lý thì bị đối phương ngăn lại. Trời nóng chảy mỡ lão Hàn còn tự đeo găng tay, hơi ngập ngừng vuốt vuốt đầu mèo. Mèo con ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã dọa khóc không biết bao nhiêu đứa trẻ của Hàn Văn Thanh, lè lưỡi liếm lòng bàn tay hắn.

Lần đó máy tính của Lâm Kính Ngôn bị trục trặc phải mượn của Hàn Văn Thanh để tra tư liệu, phát hiện lịch sử tìm kiếm đều là: mèo thích ăn gì, cho mèo ăn gì, đồ ăn cho mèo, meo meo meo hết cả màn hình, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt của lão Hàn.

Sau đó phòng Hàn Văn Thanh nửa đêm có tiếng mèo kêu.

Cửa phòng ông chủ bị gõ, hắn vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hàn Văn Thanh mặt đen ôm một con mèo con.

Hắn cũng là một người đàn ông lo mình còn chưa xong, nuôi mèo thế quái nào được, nên hai người lại vác xác đến hỏi Lâm Kính Ngôn. Đối phương nhìn mặt mèo ỉu xìu, "Hay là nó đói bụng?"

Ngay trong đêm Hàn Văn Thanh chạy đến cửa hàng thú cưng mua đồ ăn cho mèo. Con mèo con ăn nửa được túi thì thoả mãn duỗi lưng một cái rồi ngủ.

Ngày hôm sau Hàn Văn Thanh không thấy con mèo ấy nữa, biến mất bí ẩn như lúc nó xuất hiện.

Hắn cởi găng, ném nửa túi đồ ăn cho mèo vào tủ chứa mì tôm trong bếp.

Lão Hàn vẫn là lão Hàn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn hắn cười còn khó coi hơn Trương Tân Kiệt tập thể dục buổi sáng.

Sau khi Trương Giai Lạc đến, Bá Đồ mới náo nhiệt hơn.

Mặc dù hắn có vẻ không có thói quen hát hò trong phòng huấn luyện làm ông chủ có hơi mất mát, nhưng hơn nửa đêm chạy xuống phòng bếp trả tiền ăn thừa có nét giống nhóm Thạch Viễn Lý Nghệ Bác.

Chuyện Trương Giai Lạc tưởng nửa túi đồ ăn cho mèo là bánh quy nên ăn hết đối với lão Hàn nghiêm túc đứng đắn thật sự không buồn cười tí nào. Vậy nên lão Hàn thật sự không chê bai gì Trương Giai Lạc sau lưng, tuyệt đối không có. Khóe miệng cũng không cong tí nào luôn.

Thế vì sao lại có tiếng “phụt”?

À do Lâm Kính Ngôn đánh rắm. (Lâm: ? ? ? )

Sau khi Trương Giai Lạc đến, ông chủ hao tâm tổn sức vì sự đoàn kết trong đội.

Hắn cảm thấy người “bạn” cùng cấp ở Bách Hoa năm đó tặng lọ thuốc mọc tóc cho mình là một âm mưu đã được sắp đặt từ lâu.

Ông chủ đặt biệt danh của Hàn Văn Thanh trong máy là Thanh Meo Meo.

Còn về lí do ấy à.

Hắn thâm trầm trả lời, suỵt. Đó là bí mật.

FIN.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Ngày đầu tiên trúc phú quý của Trương Giai Lạc đến Bá Đồ, đã vinh quang trở thành siêu thực vật ở đây, được coi trọng không khác gì linh vật. Ông chủ đã cẩn thận răn dạy: Dù khổ cũng không được để Đồ Đồ mệt, dù nghèo cũng không thể để Đồ Đồ khát.
tự dưng nhận ra người cũng không bằng một cái cây a...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Chỉ có mình hắn uống, Lý Nghệ Bác và Quý Lãnh gặm đồ nướng ngồi nhìn. Rồi hắn hát từ “Hàn Văn Thanh cưỡi ngựa” đến “Diệp Bất Tu trong núi”, số lượng bài hát phong phú khiến người ta thán phục.
cảm thấy Diệp đúng là nên đổi thành Tu Quý Phi đi, phủ sóng wifi khắp mọi mặt trận Liên minh
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#8
Trong đó có ông chủ Bách Hoa láo tró nhất, còn gửi thuốc mọc tóc đến cổ vũ hắn với lời nhắn: Tóc bạc mái đầu không phải tội* ~
Chỗ này là bạc hay hói? ohm, dù sao đi nữa thì cũng chia buồn :yao

Ư ư ư ... Hàn đội thật là ôn nhu!!!! Cảm ơn editor đã dịch rất mượt, làm lộ rõ cái sự ôn nhu nhưng hem ủy mị của đội trưởng!!!


Tặng kèm cái vid minh họa Hán tử Bá Đồ uy vũ đây: https://m.bilibili.com/video/av12342492.html
 

Bình luận bằng Facebook