Tác giả: Tháng Bảy Không Lê
Convert: Link
Độ dài bản gốc: 4.5k chữ
Editor: Tô Mộc Hân
_____
Sơn Hà Kính Ta - Hệ Liệt
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
_____
Hán tử Bá Đồ, uy vũ!
____
Phần 1.
Trương Giai Lạc từ Côn Minh tới mang theo một cái bao bự nhất là một chậu trúc phú quý cao nửa mét.
Khi Lâm Kính Ngôn theo Hàn Văn Thanh đến sân bay nhìn Trương Giai Lạc khó khăn thò đầu ra sau cây trúc phú quý đang bưng trên tay, không nhịn được phải cà khịa một chút, "Hoá ra fan nói đúng, Trương Giai Lạc đi tới đâu hoa theo tới đó."
"Có kiến thức không vậy? Đây là trúc phú quý, thuộc giới thực vật nhé!"
"Hoa chẳng lẽ không thuộc giới thực vật ư?" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc.
Hàn Văn Thanh nhìn Trương Giai Lạc đeo ba lô lỉnh kỉnh còn ôm chậu trúc đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đưa tay cầm hộ chậu cây.
Ba người đeo kính râm trông hung hăng như một nhóm xã hội đen sắp đi đòi nợ, đại ca Hàn Văn Thanh mặt đơ ôm chậu trúc buộc lụa đỏ lại nhìn nhu hoà hơn hẳn, nói chung vẫn là cảnh đẹp ý vui.
"Cậu kiếm đâu ra cây trúc này thế, chăm lâu rồi à?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Năm ngoái giải nghệ ông chủ tặng cho đấy. Lúc trước Tôn Triết Bình giải nghệ còn được tặng xương rồng cảnh cơ." Trương Giai Lạc nói.
**
Ông chủ Bách Hoa rất có tình nghĩa. Lúc tay Tôn Triết Bình bị thương phải giải nghệ, đã gửi chậu xương rồng cảnh đến bệnh viện cho hắn, còn kèm theo một đống trái cây dinh dưỡng bắt hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy tên bạn xấu đến thăm Tôn Triết Bình đều bị chậu xương rồng giương nanh múa vuốt trên bệ cửa sổ làm cho khiếp sợ.
Trên sa mạc cằn cỗi vẫn điên cuồng phát triển.
Ông chủ Bách Hoa cười nói, “Giống Tôn Triết Bình thật đấy.”
“Cũng đúng.” Trương Giai Lạc cười. “Toàn thân hắn đều là gai, nhìn thấy ai mặt cũng hầm hầm.”
"Ha ha vậy không phải cũng giống lão Hàn sao." Lâm Kính Ngôn nói đùa.
"Lão Hàn khác." Trương Giai Lạc lắc đầu, "Lão Hàn chỉ có mặt nhìn hung dữ thôi, Tôn Triết Bình là kiểu cuồng từ trong xương hung từ trong trứng, ông không biết miệng tên đó thúi bao nhiêu đâu chậc chậc chậc."
"Cậu nói xem, nếu lão Hàn và Tôn Triết Bình solo thì ai thắng?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Vào sân PK thì khó nói, nhưng nếu thi về lời rác rưởi thì lão Hàn chắc chắn không thắng được Đại Tôn, ngay thẳng quá mà."
*PK (Player Kill): nôm na là đối kháng cá nhân, đánh 1 VS 1
"Ha ha ha ha đúng đúng đúng."
Hàn Văn Thanh đi bên cạnh nghe hai người nói xấu mình, xụ mặt không nói vì cũng không biết phải nói gì. Thôi thì theo bọn họ đi.
**
Hàn Văn Thanh lạnh mặt nhìn đã hung dữ rồi, còn thêm một quân sư Lâm Kính Ngôn đeo kính mặt người dạ thú và một bảo tiêu Trương Giai Lạc xinh đẹp như hoa, trông không khác gì lão đại hắc bang được hộ tống đi dạo phố.
Ông chủ Bá Đồ đứng ở cổng đón Trương Giai Lạc, không nghĩ đến người này không chỉ vác xác tới mà còn khuân theo một chậu trúc phú quý cao đến ngang người hắn.
Ông chủ thân cao mét tám vai u thịt bắp có một đam mê nho nhỏ không muốn cho người khác biết (nhưng mọi người đều biết) là đặt tên cho đồ vật. Hắn dịu dàng vuốt ve thân cây, "Cây trúc thẳng ghê, thẳng như Đại Mạc Cô Yên của chúng ta, cũng giống phong cách trước sau như một của Bá Đồ, vậy gọi nó là Đồ Đồ đi."
Hàn Văn Thanh nghe ông chủ nói láo mà vẫn thành thật quan sát chậu trúc, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Trương Giai Lạc vốn muốn từ chối cái tên xấu chết này, gọi một cây trúc là Đồ Đồ Mưu Đồ gì đó nghe kì một cục, nhưng hai boss lớn đều đồng ý, hắn không thể không cúi đầu trước dâm uy.
**
Ngày đầu tiên trúc phú quý của Trương Giai Lạc đến Bá Đồ, đã vinh quang trở thành siêu thực vật ở đây, được coi trọng không khác gì linh vật. Ông chủ đã cẩn thận răn dạy: Dù khổ cũng không được để Đồ Đồ mệt, dù nghèo cũng không thể để Đồ Đồ khát.
Cho nên lúc trong câu lạc bộ mất nước, chính hắn vượt nghìn núi đạp ngàn sông, chạy đến nơi có nước gánh về tưới cho Đồ Đồ.
Người mà Trương Giai Lạc cho rằng chắc chắn sẽ không hùa vào với phần còn lại của Bá Đồ - Trương Tân Kiệt, vậy mà lại bỏ rất nhiều thời gian tra một đống tư liệu, lập hẳn một bảng giờ giấc tốt nhất để chăm trúc phú quý, in giấy đỏ chót dán trên tường ngay cạnh chậu cây, nhìn lạc quẻ hẳn so với decor bình thường.
*decor: trang trí, phong cách trang trí
Nhưng câu chuyện là trong sân rộng của câu lạc bộ trồng rất nhiều hoa hoè hoa hoét, nhìn cay mắt đến mức có thể hù chết tám Trương Tân Kiệt. Đồng chí Trương vì thế thà đi lòng vòng ra ngoài còn hơn đi qua cửa lớn.
Trương Giai Lạc cũng vô cùng buồn bực, nghe nói phong cách Bá Đồ cực kì lạnh lẽo cứng rắn, trong bán kính năm trăm mét không có một ngọn cỏ cơ mà? Sao giờ nhiều thế này?
Còn nữa, những bông hoa trong vườn kia làm thế nào để được Trương Tân Kiệt từ bi buông tha vậy?
Đây là mười vạn câu hỏi vì sao của cậu bé Trương Giai Lạc tuần đầu đến mẫu giáo Bá Đồ.
**
Có một hôm lúc ăn trưa Trương Giai Lạc lỡ mồm, "Ai trồng hoa trong vườn vậy? Thẩm mỹ có hơi kì lạ."
Hàn Văn Thanh: . . .
Lâm Kính Ngôn nhìn thoáng qua người nào đó đã bị đả kích, nhanh miệng hòa hoãn không khí, "Ai da. . . Nghe nói Bách Hoa khắp nơi đều là hoa. . ."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Trương Giai Lạc ôm bụng cười, "Lời đồn mà mấy người cũng tin, chẳng lẽ tên là Bách Hoa thì phải có trăm hoa đua nở à?"
"Trăm hoa của Tôn Triết Bình đã sớm chết héo, bọn tui bận quá nên toàn quên tưới nước thôi. Lúc trước tui còn chê mấy bông hồng của Đại Tôn nhìn rẻ tiền quá, không nghĩ tới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta ổng chưa là gì." Trương Giai Lạc bổ thêm một đao.
Mặt Hàn Văn Thanh càng ngày càng đen.
Bấy giờ Trương Giai Lạc mới nhìn đến Hàn Văn Thanh, dè dặt hỏi, "Lão Hàn. . . Mấy khóm hoa đó. . . Không phải là anh chọn chứ?"
Hàn Văn Thanh mặt lạnh trả lời, "Không phải, Trương Tân Kiệt trồng." Nói xong thì bưng bát đi.
Trương Giai Lạc ngơ ngác hỏi Lâm Kính Ngôn, "Thật à?"
Lâm Kính Ngôn đồng tình nhìn hắn, "Đội trưởng và đội phó vì kiếm đủ một trăm loại hoa đã lật khắp các chợ hoa rồi, ngay cả cỏ đuôi chó cũng muốn mang về."
Trương Giai Lạc đột nhiên thấy cảm động, giống như lúc trước bọn họ không muốn hắn thấy sữa ong chúa Bách Hoa mà thấy vật nhớ người, đã đứng thành một hàng chắn tầm nhìn của hắn; hay khi hắn mới vừa tới Bá Đồ, bọn họ lo hắn khẩu vị không hợp, đặc biệt gọi bún qua cầu bên ngoài cho hắn, mặc dù hương vị không quá chính tông, nhưng cũng làm hắn vừa ăn vừa sụt sùi.
Trước khi đến Bá Đồ, hắn chỉ ôm một mộng quán quân, ngoài ra không nghĩ gì khác; làm thế nào để hoà nhập vào Bá Đồ, làm sao để fan chấp nhận, đều không phải là điều hắn để ý.
Đến Bá Đồ rồi, Hàn Văn Thanh cũng dùng hành động để chứng minh hắn không cần suy nghĩ đến bất kì chuyện gì khác.
Mục tiêu duy nhất của họ là quán quân.
Mặc dù Trương Giai Lạc thi thoảng vẫn chê bai vườn hoa loè loẹt cay mắt kỳ quái kia, nhưng phải công nhận rằng chúng chưa từng khô héo, ít nhất là đến trước khi hắn giải nghệ.
Giống như trúc phú quý lúc đầu hắn mang tới, đến giờ vẫn dạt dào sức sống.
**
Chậu trúc đó hắn đã nuôi từ lâu. Lúc trước giải nghệ không có việc gì làm, mỗi ngày tỉa cây tót lá chỗ này một chút, đào đất chỗ kia một chút. Hắn còn tự nhốt mình trong phòng, không liên lạc ai, cũng không cho ai liên lạc, ngày ngày làm bạn với cỏ cây, phịa lí do muốn làm mỹ nam hoà mình với thiên nhiên.
Tôn Triết Bình khinh bỉ bảo hắn muốn làm người thực vật thì đúng hơn.
“Làm người thực vật cũng tốt, chỉ cần quang hợp là sống ngon rồi.” Trương Giai Lạc ngụy biện.
Tôn Triết Bình lười không muốn tiếp tục chủ đề cao thâm với người mù chữ chưa tốt nghiệp cả tiểu học này, đi thẳng vào vấn đề, “Sao không nghe điện thoại?”
“Không phải đang nói chuyện rồi sao!” Trương Giai Lạc tiếp tục giả ngốc. “Lúc trước giải nghệ anh cũng không nhận điện thoại của tui còn gì?
“Còn biết trả đũa cơ à?” Tôn Triết Bình cười. “Lúc đấy tôi ở trong viện, không được dùng di động, tránh ảnh hưởng đến tĩnh dưỡng. Cậu thì sao? Sợ cây trúc bị phóng xạ làm méo mó à?
Trương Giai Lạc không nói.
“Trương Giai Lạc, cậu biết tại sao lão Trần lại đưa trúc cho cậu không?” Tôn Triết Bình hỏi.
Hắn im lặng, đầu bên kia tiếp tục, “Có cùng tật xấu thà gãy chứ không chịu bị bẻ cong, giống ai đó. Người đường đường chính chính không thẹn với tâm, cây lớn lên thẳng tắp kiên cường.”
Trương Giai Lạc trong lòng thầm nhủ, “Ông chủ Bách Hoa lúc tui giải nghệ có biết tui sẽ quay lại đâu, mấy lời kia rõ ràng là do anh bốc phét.”
Hắn ngắt điện thoại, lại nhìn chậu trúc, cảm giác như mình vừa hiểu được cái gì đó, nhưng cũng như bỏ qua điều gì đó.
Nhưng kệ đi, quá khứ thoáng qua cũng chỉ là mây bay.
Trương Giai Lạc cười.
Ngày Trương Giai Lạc tuyên bố gia nhập Bá Đồ, ai nhắn tin gọi điện tới hắn đều trả lời theo một kiểu “Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn tốt, mọi chuyện đều ổn.”
Hắn ôm chậu trúc phú quý đi vào cửa lớn Bá Đồ.
. Tu bi không tình yêu
Convert: Link
Độ dài bản gốc: 4.5k chữ
Editor: Tô Mộc Hân
_____
Sơn Hà Kính Ta - Hệ Liệt
Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí.
_____
Hán tử Bá Đồ, uy vũ!
____
Phần 1.
Trương Giai Lạc từ Côn Minh tới mang theo một cái bao bự nhất là một chậu trúc phú quý cao nửa mét.
"Có kiến thức không vậy? Đây là trúc phú quý, thuộc giới thực vật nhé!"
"Hoa chẳng lẽ không thuộc giới thực vật ư?" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc.
Hàn Văn Thanh nhìn Trương Giai Lạc đeo ba lô lỉnh kỉnh còn ôm chậu trúc đi xiêu xiêu vẹo vẹo, đưa tay cầm hộ chậu cây.
Ba người đeo kính râm trông hung hăng như một nhóm xã hội đen sắp đi đòi nợ, đại ca Hàn Văn Thanh mặt đơ ôm chậu trúc buộc lụa đỏ lại nhìn nhu hoà hơn hẳn, nói chung vẫn là cảnh đẹp ý vui.
"Cậu kiếm đâu ra cây trúc này thế, chăm lâu rồi à?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Năm ngoái giải nghệ ông chủ tặng cho đấy. Lúc trước Tôn Triết Bình giải nghệ còn được tặng xương rồng cảnh cơ." Trương Giai Lạc nói.
**
Ông chủ Bách Hoa rất có tình nghĩa. Lúc tay Tôn Triết Bình bị thương phải giải nghệ, đã gửi chậu xương rồng cảnh đến bệnh viện cho hắn, còn kèm theo một đống trái cây dinh dưỡng bắt hắn nghỉ ngơi dưỡng sức. Mấy tên bạn xấu đến thăm Tôn Triết Bình đều bị chậu xương rồng giương nanh múa vuốt trên bệ cửa sổ làm cho khiếp sợ.
Trên sa mạc cằn cỗi vẫn điên cuồng phát triển.
Ông chủ Bách Hoa cười nói, “Giống Tôn Triết Bình thật đấy.”
“Cũng đúng.” Trương Giai Lạc cười. “Toàn thân hắn đều là gai, nhìn thấy ai mặt cũng hầm hầm.”
"Ha ha vậy không phải cũng giống lão Hàn sao." Lâm Kính Ngôn nói đùa.
"Lão Hàn khác." Trương Giai Lạc lắc đầu, "Lão Hàn chỉ có mặt nhìn hung dữ thôi, Tôn Triết Bình là kiểu cuồng từ trong xương hung từ trong trứng, ông không biết miệng tên đó thúi bao nhiêu đâu chậc chậc chậc."
"Cậu nói xem, nếu lão Hàn và Tôn Triết Bình solo thì ai thắng?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Vào sân PK thì khó nói, nhưng nếu thi về lời rác rưởi thì lão Hàn chắc chắn không thắng được Đại Tôn, ngay thẳng quá mà."
*PK (Player Kill): nôm na là đối kháng cá nhân, đánh 1 VS 1
"Ha ha ha ha đúng đúng đúng."
Hàn Văn Thanh đi bên cạnh nghe hai người nói xấu mình, xụ mặt không nói vì cũng không biết phải nói gì. Thôi thì theo bọn họ đi.
**
Hàn Văn Thanh lạnh mặt nhìn đã hung dữ rồi, còn thêm một quân sư Lâm Kính Ngôn đeo kính mặt người dạ thú và một bảo tiêu Trương Giai Lạc xinh đẹp như hoa, trông không khác gì lão đại hắc bang được hộ tống đi dạo phố.
Ông chủ Bá Đồ đứng ở cổng đón Trương Giai Lạc, không nghĩ đến người này không chỉ vác xác tới mà còn khuân theo một chậu trúc phú quý cao đến ngang người hắn.
Ông chủ thân cao mét tám vai u thịt bắp có một đam mê nho nhỏ không muốn cho người khác biết (nhưng mọi người đều biết) là đặt tên cho đồ vật. Hắn dịu dàng vuốt ve thân cây, "Cây trúc thẳng ghê, thẳng như Đại Mạc Cô Yên của chúng ta, cũng giống phong cách trước sau như một của Bá Đồ, vậy gọi nó là Đồ Đồ đi."
Hàn Văn Thanh nghe ông chủ nói láo mà vẫn thành thật quan sát chậu trúc, nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Trương Giai Lạc vốn muốn từ chối cái tên xấu chết này, gọi một cây trúc là Đồ Đồ Mưu Đồ gì đó nghe kì một cục, nhưng hai boss lớn đều đồng ý, hắn không thể không cúi đầu trước dâm uy.
**
Ngày đầu tiên trúc phú quý của Trương Giai Lạc đến Bá Đồ, đã vinh quang trở thành siêu thực vật ở đây, được coi trọng không khác gì linh vật. Ông chủ đã cẩn thận răn dạy: Dù khổ cũng không được để Đồ Đồ mệt, dù nghèo cũng không thể để Đồ Đồ khát.
Cho nên lúc trong câu lạc bộ mất nước, chính hắn vượt nghìn núi đạp ngàn sông, chạy đến nơi có nước gánh về tưới cho Đồ Đồ.
Người mà Trương Giai Lạc cho rằng chắc chắn sẽ không hùa vào với phần còn lại của Bá Đồ - Trương Tân Kiệt, vậy mà lại bỏ rất nhiều thời gian tra một đống tư liệu, lập hẳn một bảng giờ giấc tốt nhất để chăm trúc phú quý, in giấy đỏ chót dán trên tường ngay cạnh chậu cây, nhìn lạc quẻ hẳn so với decor bình thường.
*decor: trang trí, phong cách trang trí
Nhưng câu chuyện là trong sân rộng của câu lạc bộ trồng rất nhiều hoa hoè hoa hoét, nhìn cay mắt đến mức có thể hù chết tám Trương Tân Kiệt. Đồng chí Trương vì thế thà đi lòng vòng ra ngoài còn hơn đi qua cửa lớn.
Trương Giai Lạc cũng vô cùng buồn bực, nghe nói phong cách Bá Đồ cực kì lạnh lẽo cứng rắn, trong bán kính năm trăm mét không có một ngọn cỏ cơ mà? Sao giờ nhiều thế này?
Còn nữa, những bông hoa trong vườn kia làm thế nào để được Trương Tân Kiệt từ bi buông tha vậy?
Đây là mười vạn câu hỏi vì sao của cậu bé Trương Giai Lạc tuần đầu đến mẫu giáo Bá Đồ.
**
Có một hôm lúc ăn trưa Trương Giai Lạc lỡ mồm, "Ai trồng hoa trong vườn vậy? Thẩm mỹ có hơi kì lạ."
Hàn Văn Thanh: . . .
Lâm Kính Ngôn nhìn thoáng qua người nào đó đã bị đả kích, nhanh miệng hòa hoãn không khí, "Ai da. . . Nghe nói Bách Hoa khắp nơi đều là hoa. . ."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Trương Giai Lạc ôm bụng cười, "Lời đồn mà mấy người cũng tin, chẳng lẽ tên là Bách Hoa thì phải có trăm hoa đua nở à?"
"Trăm hoa của Tôn Triết Bình đã sớm chết héo, bọn tui bận quá nên toàn quên tưới nước thôi. Lúc trước tui còn chê mấy bông hồng của Đại Tôn nhìn rẻ tiền quá, không nghĩ tới ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta ổng chưa là gì." Trương Giai Lạc bổ thêm một đao.
Mặt Hàn Văn Thanh càng ngày càng đen.
Bấy giờ Trương Giai Lạc mới nhìn đến Hàn Văn Thanh, dè dặt hỏi, "Lão Hàn. . . Mấy khóm hoa đó. . . Không phải là anh chọn chứ?"
Hàn Văn Thanh mặt lạnh trả lời, "Không phải, Trương Tân Kiệt trồng." Nói xong thì bưng bát đi.
Trương Giai Lạc ngơ ngác hỏi Lâm Kính Ngôn, "Thật à?"
Lâm Kính Ngôn đồng tình nhìn hắn, "Đội trưởng và đội phó vì kiếm đủ một trăm loại hoa đã lật khắp các chợ hoa rồi, ngay cả cỏ đuôi chó cũng muốn mang về."
Bún qua cầu: Một trong mười món ăn trứ danh của nền văn hoá ẩm thực Trung Hoa, đặc sản mang đậm nét hương vị tỉnh Vân Nam.
Đến Bá Đồ rồi, Hàn Văn Thanh cũng dùng hành động để chứng minh hắn không cần suy nghĩ đến bất kì chuyện gì khác.
Mục tiêu duy nhất của họ là quán quân.
Mặc dù Trương Giai Lạc thi thoảng vẫn chê bai vườn hoa loè loẹt cay mắt kỳ quái kia, nhưng phải công nhận rằng chúng chưa từng khô héo, ít nhất là đến trước khi hắn giải nghệ.
Giống như trúc phú quý lúc đầu hắn mang tới, đến giờ vẫn dạt dào sức sống.
**
Chậu trúc đó hắn đã nuôi từ lâu. Lúc trước giải nghệ không có việc gì làm, mỗi ngày tỉa cây tót lá chỗ này một chút, đào đất chỗ kia một chút. Hắn còn tự nhốt mình trong phòng, không liên lạc ai, cũng không cho ai liên lạc, ngày ngày làm bạn với cỏ cây, phịa lí do muốn làm mỹ nam hoà mình với thiên nhiên.
Tôn Triết Bình khinh bỉ bảo hắn muốn làm người thực vật thì đúng hơn.
“Làm người thực vật cũng tốt, chỉ cần quang hợp là sống ngon rồi.” Trương Giai Lạc ngụy biện.
Tôn Triết Bình lười không muốn tiếp tục chủ đề cao thâm với người mù chữ chưa tốt nghiệp cả tiểu học này, đi thẳng vào vấn đề, “Sao không nghe điện thoại?”
“Không phải đang nói chuyện rồi sao!” Trương Giai Lạc tiếp tục giả ngốc. “Lúc trước giải nghệ anh cũng không nhận điện thoại của tui còn gì?
“Còn biết trả đũa cơ à?” Tôn Triết Bình cười. “Lúc đấy tôi ở trong viện, không được dùng di động, tránh ảnh hưởng đến tĩnh dưỡng. Cậu thì sao? Sợ cây trúc bị phóng xạ làm méo mó à?
Trương Giai Lạc không nói.
“Trương Giai Lạc, cậu biết tại sao lão Trần lại đưa trúc cho cậu không?” Tôn Triết Bình hỏi.
Hắn im lặng, đầu bên kia tiếp tục, “Có cùng tật xấu thà gãy chứ không chịu bị bẻ cong, giống ai đó. Người đường đường chính chính không thẹn với tâm, cây lớn lên thẳng tắp kiên cường.”
Trương Giai Lạc trong lòng thầm nhủ, “Ông chủ Bách Hoa lúc tui giải nghệ có biết tui sẽ quay lại đâu, mấy lời kia rõ ràng là do anh bốc phét.”
Hắn ngắt điện thoại, lại nhìn chậu trúc, cảm giác như mình vừa hiểu được cái gì đó, nhưng cũng như bỏ qua điều gì đó.
Nhưng kệ đi, quá khứ thoáng qua cũng chỉ là mây bay.
Trương Giai Lạc cười.
Ngày Trương Giai Lạc tuyên bố gia nhập Bá Đồ, ai nhắn tin gọi điện tới hắn đều trả lời theo một kiểu “Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn tốt, mọi chuyện đều ổn.”
Hắn ôm chậu trúc phú quý đi vào cửa lớn Bá Đồ.
. Tu bi không tình yêu
Last edited: